“Em nhớ chị là bác sĩ, em muốn nhờ chị giúp một việc.”
Nữ chính Hạ Hi Hi hơi lo lắng, đôi mắt long lanh như nai con bất lực nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhìn lướt qua hai người phía sau cô ấy, một người đàn ông mặc vest đang đỡ một người đàn ông khác, người đàn ông đó hơi gục đầu xuống, cơ thể giấu trong bóng tối, tay che bụng dưới, cả người tỏa ra mùi m.á.u tươi.
“Bạn của em bị thương, chị có thể băng bó giúp anh ấy một chút được không?”
Hạ Hi Hi thấy tôi không phản ứng lại thì tiếp tục cất lời.
Tôi lấy điện thoại ra bắt đầu đánh chữ: [Bị thương thì phải đi bệnh viện.]
Hạ Hi Hi hơi cụp mắt, lông mi dài mềm mại run rẩy, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay tôi, dáng vẻ cầu xin: “Vì một số nguyên nhân nên anh ấy không thể đến bệnh viện được, chị giúp anh ấy đi.”
Vẻ ngoài của Hạ Hi Hi không chê vào đâu được, đặc biệt đôi mắt to tròn long lanh kia, đối mặt với một ánh mắt như vậy không ai có thể từ chối cô ấy.
Tôi đánh vài chữ vào điện thoại: [Anh ta tên gì?]
Hạ Hi Hi do dự, chúng tôi đang giằng co, người đàn ông đang gục đầu xuống kia bỗng lên tiếng:
“Tôi tên Tống Yến Xuyên.”
Giọng nói của anh không lớn, lại mang đến cảm giác áp bức.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, không phải nam chính là tốt, tôi không muốn bị cuốn vào ân oán tình thù của nam nữ chính đâu.
2.
Sau khi bước vào Tống Yến Xuyên ngồi xuống ghế sô pha, lúc này tôi mới thấy rõ mặt anh.
Ngoại hình của anh rất ưu tú, màu da trắng nhợt bất thường vì mất m.á.u quá nhiều, nhưng dù đang trong tình trạng này, anh vẫn có dáng vẻ của người trên.
Anh ngẩng im lặng nhìn về phía tôi, ánh mắt mang theo cảm giác áp bức nặng nề, anh từ từ thả tay đang ôm bụng ra, để lộ vị trí bị thương.
Tôi lấy giấy ghi chú: [Cởi áo sơ mi.]
Anh nhìn giấy ghi chú, rồi ẩn ý nhìn tôi: “Bị câm à?”
Tôi đón nhận ánh mắt của anh, gật đầu.
Anh cười khẽ, vừa cởi áo vừa nói: “Cũng tốt, đỡ phiền phức.”
Tôi xoay người đi lấy hộp y tế, lúc quay lại ghế sô pha thì anh đã cởi áo sơ mi xong.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương của anh, là vết thương do dao, miệng vết thương không sâu, không gây thương tổn đến cơ quan quan trọng nào, chỉ là ngoại thương trông có vẻ nguy hiểm thôi.
Tôi thấy cơ bụng trên vòng eo săn chắc của Tống Yến Xuyên hơi phập phồng, vì đau mà đổ khá nhiều mồ hôi, mồ hôi trong suốt như pha lê từ từ chảy dọc xuống theo tuyến nhân ngư.
Một câu nói không phù hợp vang lên trong đầu tôi: “Để tôi ở lại đi, tôi còn mạnh hơn gia súc ấy.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, để bản thân khôi phục chút lý trí.
Tôi viết lên giấy ghi chú: [Ở chỗ tôi không có thuốc tê, anh cố nhịn một tí nhé.]
Tống Yến Xuyên gật đầu.
Tôi bắt đầu vào việc, mãi cho đến lúc kết thúc, Tống Yến Xuyên không rên lấy một tiếng, ngược lại Hạ Hi Hi liên tục hít hà từng tiếng nhỏ nhẹ.
Tôi đứng lên, Tống Yến Xuyên hỏi tôi: “Xong?”
Tôi gật đầu.