Trên đầu người đàn ông quấn một vòng vải xô, hiển nhiên là do bị tôi đập.
Tôi nuốt nước bọt: “Tôi, tôi có thể trả tiền thuốc men.”
Nếu thời gian có thể quay lại, tôi lựa chọn đợi thang máy.
“Nhìn tôi trông rất giống thiếu tiền sao?” Mặt mũi anh ấy hiện rõ vẻ khó chịu, cảm thấy giống như kiểu giấy tiếp theo có thể bóp chếc tôi.
Trong nguyên tác Tần Thâm có thù tất báo, những người từng bắt nạt anh ấy, anh ấy chưa tha cho ai bao giờ.
Mà tôi đập vỡ đầu anh ta, cái thù này không hề nhỏ.
Tôi hít sâu một hơi, nhấc tay anh ấy rồi đặt lên đầu của tôi, đã vỡ rồi thì cho toang luôn: “Nào, anh đập tôi một lần, mối thù giữa hai chúng ta một phát chấm dứt.”
Vừa hay đang ở bệnh viện, tiết kiệm được tiền gọi xe cứu thương.
Tôi nhắm chặt hai mắt, nhưng Tần Thâm mãi mà vẫn chưa hành động gì.
Tôi lặng lẽ mở một bên mắt ra, lại thấy anh ấy đang nhìn tôi mà cười lạnh: “Chỗ này có camera, cô muốn tôi ngồi t.ù?”
Không khí kẹt lại trong cổ, tôi cạn lời hết nói nổi.
Trong tiểu thuyết, khi anh ấy h.ành h.ung thì ra tay rất tà.n n.hẫn, có bao giờ lo ngồi t.ù đâu.
Tôi hít một hơi: “Đợi xác định mẹ tôi không có chuyện gì, chúng ta tìm một nơi không có camera để anh đập lại tôi, được chưa?”
“Bác sĩ, tôi thật sự không sao, không cần nằm viện đâu.”
Giọng nói hơi khàn truyền đến, dường như bị ngăn cách bởi tầng lá chắn nào đó mà lọt vào tai tôi.
Thời khắc đó, thế giới như đứng yên.
Chậm chạp quay đầu lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quan thuộc là vì bà ấy đã ở bên cạnh tôi mười sáu năm, xa lạ là vì đã sáu năm tôi chưa gặp bà ấy rồi.
Tôi ngây người tại chỗ, nước mắt không nghe theo sự không chế mà rơi xuống.
Biểu cảm và động tác của người phụ nữ, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười đều quen thuộc như vậy.
Tôi đẩy Tần Thâm ra, cố làm như bình tĩnh mà đi vào trong, tay lại không thể ngừng run rẩy.
Cuối cùng cũng đi đến trước mặt người phụ nữ, để mặc nước mắt rơi xuống: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Sáu năm rồi, mẹ chưa từng tiến vào giấc mộng của tôi.
Tôi chân thành ôm bà ấy, tất cả những việc này giống như một giấc mộng vậy.
Nếu thật sự là một giấc mộng, tôi thà rằng suốt đời không bao giờ tỉnh lại.
“Mẹ cũng nhớ con.”
Hứa Dao đã quay về bốn năm, nhưng nguyên chủ chưa từng nhìn mẹ ruột mình một cái. Hai người con gái đều ở nhà họ Thẩm, chỉ có bà ấy cô đơn một mình.
Câu nói cũng nhớ con đã ngay lập tức phá vỡ lớp phòng ngự tâm lý của tôi.
Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Nỗi sợ hãi khi xuyên sách đã biến mất triệt để vào thời khắc nhìn thấy mẹ của mình.
Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của tôi, mẹ đồng ý ở trong bệnh viện, chuẩn bị làm cuộc kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Chỉ là tôi không ngờ Tần Thâm sẽ ở đây.
Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, tôi nhớ ra tình tiết trong tiểu thuyết.
Tần Thâm thời niên thiếu bị mấy tên côn đồ bắt nạt, mẹ Hứa đi qua trông thấy đã cầm gậy xông đến cứu anh ấy và cảnh cáo mấy người kia: Không được bắt nạt con trai tôi.
Ông Tần rất nghiêm khắc với Tần Thâm, gần như chưa từng tươi cười với anh ấy bao giờ.
Từ khi bố mẹ ra đi, đây là lần đầu tiên Tần Thâm cảm nhận được sự ấm áp của tình thân từ trên người mẹ Hứa.
Bởi vì thường xuyên chạy đến tiệm cơm, nên Tần Thâm quen biết với Hứa Dao, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã.
“Thu Thu đến rồi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, “Vâng, bác sĩ nói đợi lát nữa sẽ sắp xếp kiểm tra, mẹ nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Ánh mắt đánh giá của Tần Thâm thỉnh thoảng lại rơi trên người tôi.
Tôi đoán được anh â đang hoài nghi điều gì.
Đã từng ch.ết một lần, lại có được một người mẹ, tôi cũng lười diễn kịch, chỉ muốn mai sau sống thật tốt.
Tần Thâm nói với mẹ Hứa hai câu rồi đứng dậy rời đi, đưa mắt ra hiệu tôi theo sau anh ấy.
Tôi tìm một lý do để đi theo.
Đi đến một góc quẹo, tôi đưa đầu qua, nói: “Đập đi.”
Khuôn mặt anh ấy lộ ra ba phần không thể tin nổi, năm phần cạn lời và hai phần khó hiểu, cuối cùng là giọng nói chắc chắn: “Cô không phải Thẩm Thu Thu.”
4.
Còn chưa đợi tôi lên tiếng, anh ấy đã đột nhiên duỗi tay véo mặt tôi, sau đó là mũi và cằm.
Tôi kinh ngạc hất tay anh ấy ra, trừng mắt: “Anh làm gì vậy?”
“Mặt là thật, không phẫu thuật.” Anh ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi, “Thẩm Thu Thu không có chị em sinh đôi, rốt cuộc cô là ai?”
Tôi khoanh hai tay lại, hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phải Thẩm Thu Thu thì là ai? Là ông nội anh sao?”
“Anh không đạp thì tôi đi đây?” Tôi mất hết tính người mà bước qua anh ta rồi rời đi.
“Tôi có quen biết với bác sĩ tim mạch uy tín nhất trong nước.”
Tôi dừng bước, chạy lùi từng bước lại, hai mắt phát sáng: “Thật sao?”
Anh ấy dựa vào tường, tư thế lười biếng: “Ừm, tôi có thể giúp, cô cầu xin tôi đi.”
“Tôi cầu xin anh.” Không hề do dự mà thốt lên bốn chữ, tôi lại thấy ánh mắt anh ấy như khựng lại.
Tôi kiễng chân, chống hai tay lên tường: “Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh.”
“Đủ chưa vậy?”
Mắt thường có thể thấy vành tai anh ấy đỏ lên, tôi chớp chớp mắt.
Theo như nguyên tác thì hiện tại nam phụ đang thích Hứa Dao, cái vẻ mặt ngây thơ này làm sụp thiết lập nhân vật quá rồi đó.
Tần Thâm đẩy tôi ra, “Tôi dựa vào đâu mà phải giúp cô?”
“Trước kia anh bị bắt nạt mẹ của tôi còn từng giúp…”
Ý thức được gì đó, tôi ngậm miệng lại, quả tim nhỏ đập bịch bịch bịch bịch, sau đó vứt lại một câu: “Không giúp thì thôi.” rồi bỏ chạy.
Vừa mời xoay người, tôi lại lập tức bị Tần Thâm túm lấy, ấn lên tường một lần nữa.
Tôi méo miệng: “Cái ời như anh sao cứ thích kabedon người ta thế, muốn kabedon thì kabedon Hứa Dao đi!”
*kabedon: Hành động ấn người khác vào tường.
Ngón tay mang theo nhiệt độ của anh ấy véo cằm tôi, “Sao cô lại biết khi tôi bị bắt nạt, dì Hứa đã giúp tôi?”
“Tôi, mẹ tôi nói.”
Tôi chột dạ di dời ánh mắt, Tần Thâm lại véo chặt hai má tôi, chất vấn: “Đây là lần đầu tiên cô và dì Hứa gặp mặt, tôi thì vẫn luôn ở đây quan sát, dì ấy nói cho cô thế nào được?”
“Wechat.” Bị véo má, tôi khó khăn đọc từng chữ.
Không biết Tần Thâm đã tin hay chưa, nhưng anh ấy vẫn bỏ qua cho tôi.
“Mở wechat của cô ra, tôi xem lịch sử trò chuyện.”
“…”
Tôi rút điện thoại ra khỏi túi, nhân lúc anh ấy không để ý thì lách mình, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Nửa đường lảo đảo, tôi suýt nữa vấp ngã.
Đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói giai đoạn này sẽ không có gì xảy ra, không được làm việc quá mệt nhọc, cần có người bên cạnh, phòng khi phát bệnh lại không có người ở đó.
Tiệm cơm của mẹ không lớn, phần lớn đều là người quen đến ăn, cho nên không tuyển thêm người.
Nếu không làm việc gì chắc chắn là mẹ sẽ không đồng ý, hơn nữa sẽ còn tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Học lực của nguyên chủ rất kém, nhiều nhất cũng chỉ tìm được công việc lương năm, sáu ngàn tệ.
So với tìm công việc, chi bằng cùng mẹ mở rộng quán ăn, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Nghĩ được ý kiến rồi, tôi bắt tay vào làm ngay, mua một chiếc xe máy nhỏ, mở kênh ship hàng. Mấy ngáy trước dường như không có đơn ship hàng nào.
5.
Tay nghề của mẹ rất tốt, đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, tôi bận đến mệt chớt đi được.
Tóc búi thành búi củ tỏi, mặc một chiếc tạp dề, tôi gặp ai cũng khen, cười tươi như hoa, mọi người đều nói mẹ tôi có thêm một đứa con gái hiếu thuận.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt mẹ, tôi rất vui vẻ.
Tối hôm nay trong tiệm có ba vị khách đến, tóc nhuộm như cầu vồng bảy màu, vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào người tôi.
Lo rằng tôi bị bắt nạt, người mẹ ở thế giới kia bảo tôi phải kiên trì học tán thủ.
*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do, chú trọng vào các dạng đối kháng tự do thực tế.
Có được năng lực tự bảo vệ mình, còn có cả camera, tôi không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi để lộ một nụ cười thương hiệu, đi qua đó: “Trên bàn có menu, ba vị muốn ăn gì có thể nói với tôi.”
“Được, mang ba bát mì bò trước.”
Đã tám giờ rồi, gần như không còn khách hàng gì nữa.
Nấu mì xong, tôi bảo mẹ về nghỉ ngơi trước, còn lại thì giao cho tôi.
Mẹ không nói lại tôi nên chỉ có thể đồng ý,
Nhấc mâm thức ăn lên, tôi đặt mì xuống bàn. Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên túm lấy tay tôi: “Em gái, làm phục vụ không thú vị gì cả. Thêm wechat, yêu đương với anh, sau này anh nuôi.”
Tôi dùng sức rút tay ra, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh xuống: “Anh có cao 1 mét 87 không? Có cơ bụng tám múi không? Có tài sản hàng trăm triệu không?”
“Cái gì cũng không có mà đòi tán gái, đầu thai lại đi!”
Tôi cầm mâm rời đi, chuẩn bị xuống sau bếp rửa tay.
Vừa xoay người, suýt chút nữa đã va phải người khác.
Đứng vững rồi nhìn, là người quen.
“Một bát hoành thánh.” Tần Thâm lạnh nhạt mở miệng.
Tôi gật đầu: “Được ạ, đợi chút.”
Vừa đi vào đến cửa bếp, tôi nghe thấy tiếng của ba người kia.
“Có chút nhan sắc mà thôi, vậy mà còn vọng tưởng đào được mỏ.”
“Đúng đó, tìm một cơ hội quay cái video, đến lúc đó không phải chúng ta nắm được thóp rồi sao.”
“Hahaha.”
Rác rưởi.
Tôi thầm mắng một câu, rửa tay, lấy nồi nấu hoành thánh.
Mười phút sau, tôi đặt bát xuống chiếc bàn trước mặt Tần Thâm, tiếng đạp đũa lại truyền tới.
“Có chuyện gì vậy? Trong này có tóc?”
Tôi đi quá đó, nhìn sợi tóc đỏ trong bát thì cười lạnh: “Sợi tóc đỏ này rõ ràng là của anh. Vị soái ca này, chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, không dễ dàng gì, xin đừng kiếm chuyện.”
“Không dễ, tôi lại thấy mẹ cô dường như rất dễ dàng đấy. Bên ngoài mở tiệm, sau lưng không biết đã ở với bao nhiêu khách đâu.”
“Trong này không sạch sẽ, hoặc là đền tiền, hoặc là cô em ở với anh một đêm, hoặc là để mẹ của cô em…”
“Bốp—”
Không nhịn nổi nữa, tôi tung ra một phát tát, một chân đạp người đàn ông tóc đỏ vào tường, ấn chặt anh ta rồi đánh.
Một tiếng sau, chúng tôi đều ở trong đồn cảnh sát. Người đàn ông tóc đỏ bị tôi đánh cực thảm, hai tên còn lại là bị Tần Thâm tẩn.
Tôi không ngờ anh ấy sẽ giúp đỡ, càng không ngờ rằng chúng tôi sẽ gặp nam nữ chính ở trong đồn, lại còn có cả người anh trai Thẩm Ngôn.
Dường như Hứa Dao bị bắt nạt, mắt cô ấy đỏ hoe mà ngồi xuống, Lục Tranh và Thẩm Ngôn vẫn nộ chỉ trích ba nữ sinh khác.
Nhìn thấy tôi, Thẩm Ngôn theo bản năng cho rằng tôi có liên quan, thế là lập tức chỉ vào mặt tôi mà mắng: “Th ẩmThu Thu, có phải cô chỉ thị bọn họ bắt nạt Dao Dao không?”
“Chính là cô ta.” Ba người đồng thời lên tiếng, hắt nước bẩn lên tôi.
Thẩm Ngôn tức đến nỗi mặt đỏ bừng, “Thẩm Thu Thu, sao cô không thay đổi được vậy.”
Tôi đang muốn nói chuyện, người đàn ông tóc đỏ kia lại quỳ xuống, ôm chân Thẩm Ngôn mà khóc lóc: “Đại ca cứu bọn em, cô ta đánh ba đứa bọn em thảm quá.”
Hai người còn lại thuận thế bán thảm, giống như tôi là một tên tội ác tày trời vậy.
Căn bản không đợi tôi giải thích, Thẩm Ngôn lại bắt đầu chỉ trích tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình nghẹn lại, sự ấm ức từ trong tim truyền ra, bao phủ lục phủ ngũ tạng.
Đây có lẽ là cảm xúc mà nguyên chủ lưu lại.
Bi kịch của nguyên chủ, nhà họ Thẩm chiếm phần lớn nguyên nhân.
Trước kia ba mẹ Thẩm đối với nguyên chủ rất tốt, nhưng con gái chưa từng mang lại vẻ vang mà chỉ đem đến rắc rối.
Mà Hứa Dao là trạng nguyên trung học.
Biết được mình ôm nhầm con gái, trên mặt ba người không giấu được sự vui mừng.
Trước giờ Thẩm Ngôn không hề thích nguyên chủ ngang ngược, biết được em gái ruột không phải cô ta, thái độ đã nháy mắt biến đổi, món đồ gì tốt cũng mua cho Hứa Dao, cố ý ngó lơ nguyên chủ.
Đối diện với Hứa Dao thì là một người anh dịu dàng, đối diện với nguyên chủ thì lại lạnh nhạt thờ ơ.
Thêm vào đó là nam chính thích Hứa Dao, muốn đổi người kết hôn, cái ác trong lòng nguyên chủ bị kích phát, cô ta càng lúc càng xấu xa.
Tôi không thích nguyên chủ, càng không thích Thẩm Ngôn.
…………..
Lời của dịch giả:
Sau khi đọc đến phần này, mình cảm động vì lòng hiếu thảo của nữ chính. Ngoài ra, mình cũng đồng ý với lời của tác giả là Thẩm Ngôn và nhà họ Thẩm không đúng cho lắm.
Tuy nhiên, mình xin phép được nhấn mạnh là: Chuyện xấu mà nguyên chủ làm còn khủng khiếp hơn.
Cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu với nữ chính nguyên tác, còn không nhận mẹ ruột của mình. Mình đã từng đọc mấy nữ phụ thiên kim giả như vậy rồi, và thấy mấy ả đó h ãm cực kỳ.
Tác giả không bênh nguyên chủ, cũng không có ý tẩy trắng cho nguyên chủ. Tuy nhiên, mình đọc qua và cảm thấy cách viết của tác giả dễ khiến cho tội ác của nguyên chủ bị giảm nhẹ đi trong mắt người khác.
Vì vậy, mình xin nhấn mạnh quan điểm của bản thân là: Nguyên chủ cực ác, mặc dù cái kết cục của cô ta thảm, nhưng một người năm lần bảy lượt hại người khác và không thèm nhìn mẹ ruột của mình lấy một lần thì không ra gì cả.
May mà cho chị nữ chính xuyên sách, chứ để nguyên chủ trùng sinh, làm lại cuộc đời thì đúng là cực kỳ ba chấm luôn.
Cơ mà chắc hai phần sau ba người nhà họ Thẩm có thể làm gì quá đáng hơn với nữ chính Thẩm Thu Thu. Mình mới chỉ dịch đến phần này nên chưa biết lắm ạ.