Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây? - Chương 14: Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây?


Chương 14: Chương 14


Trước khi Lan Ngọc Dung rời công ty, cô đã xác nhận số tiền đầu tư với Lâm Nguyệt Chiếu: “Tôi quyết định đầu tư cá nhân 3000 vạn, cổ phần tăng lên 20% là được.

Bên kia hẳn sẽ đồng ý.

Nếu không được, tôi sẽ trả trước 2000 vạn, lấy 15% cổ phần để hợp tác.

Cô giúp tôi soạn thảo hợp đồng, giải quyết các vấn đề tiếp theo nhé.”
Lâm Nguyệt Chiếu mừng rỡ gật đầu: “Vâng, Lan tổng.”
“Cô là người đã thúc đẩy cho sự hợp tác này, hơn nữa trước đây cô cũng vì công ty mà chăm chỉ kiếm tiền.

Tôi thấy kỹ năng đàm phán kinh doanh của cô rất tốt, muốn mời cô đảm nhiệm vị trí Giám đốc Bộ phận Thương mại của công ty chúng ta, cô nghĩ sao?”
Lâm Nguyệt Chiếu có chút do dự.
“Hay là, cô vẫn thích làm Tổng thư ký cho tôi hơn?”
Lâm Nguyệt Chiếu nhanh chóng cân nhắc thiệt hại trong đầu, cuối cùng nói: “Cảm ơn Lan tổng đã đánh giá cao.”
Lan Ngọc Dung cười nói, “Tiền thưởng mà tôi đã nói với cô trước đây không thành vấn đề.

Số tiền thưởng sẽ là 10% số tiền đầu tư, ba trăm vạn nhân dân tệ.

Sau này cô ở Bộ phận Thương mại, thúc đẩy hợp tác càng nhiều, thì tiền thưởng cũng ngày càng tăng lên.”
Lúc này Lâm Nguyệt Chiếu chân thành cảm ơn: “Cảm ơn Lan tổng! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!”
Tuy rằng Lan Ngọc Dung chuyển cô từ vị trí Tổng thư ký sang làm Giám đốc Bộ phận Thương mại, mang tiếng là thăng chức nhưng tính ra lại đang cắt giảm quyền lực, nhưng thật ra vậy đã là rất bao dung với cô, có thưởng tiền, cũng cho cô một vị trí để cô có thể phát huy năng lực của mình.
Đại tiểu thư không còn coi thường cô như trước đây, chỉ xem cô là đối tượng khi bỏ rơi công ty.
Đại tiểu thư của hiện tại, dường như đã thay đổi rất nhiều.
Chân thành, giữ lời hứa, bắt đầu chú ý đến việc quản lý các hạng mục của công ty…
Lâm Nguyệt Chiếu trong lòng cũng hiểu, trước đây cô đã làm ra một số chuyện không hoàn toàn minh bạch, đại tiểu thư đây là mắt nhắm mắt mở, không truy cứu nữa.
Cũng mang lại cho cô một chức vị kha khá và nguồn lợi dồi dào.
Quan trọng nhất là, cô đã giúp đỡ được học trưởng.
Ngày mai, cô có thể ăn cơm với học trưởng.
Lan Ngọc Dung sau khi giải quyết xong vấn đề của Lâm Nguyệt Chiếu, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đi tới bước này, cô cũng có chút thấp thỏm, dù sao cô cũng chưa từng quản lý công ty mà chỉ chuyên tâm vào thiết kế.

Nhưng nếu như cô muốn ngăn công ty đi đến bước đường phá sản, vẫn cần biết nhiều hơn về các công việc, cách quản lý cùng đường đi nước bước của công ty trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ.

Không thể hất tay làm bà chủ giống như trước đây được.
Ít nhất là, bây giờ còn chưa được.
Thật ra thì, nếu Lâm Nguyệt Chiếu nhất định muốn làm Tổng thư ký của cô, cô cũng sẽ không từ chối.
Cô cũng đã xem xét các vị trí một hồi lâu, mới cảm thấy Giám đốc Bộ phận Thương mại là thích hợp nhất với Lâm Nguyệt Chiếu.
May mà, Lâm Nguyệt Chiếu đã đồng ý.
Nếu như Lâm Nguyệt Chiếu làm tốt công việc của mình ở Bộ phận Thương mại, thì vẫn có khả năng thăng tiến trong tương lai.

Đến lúc đó việc thăng chức cho cô ấy trở thành người có quyền lực cao hơn, cũng không phải không được.
Hiện tại Lan Ngọc Dung đã đem tất cả tài sản riêng của mình đi đầu tư, tiền tiêu vặt mà Lan Khang Khải đưa cho cô lần trước cũng lấy ra làm tiền thưởng cho Lâm Nguyệt Chiếu.
Trong nháy mắt Lan Ngọc Dung nhận thấy, cảm giác đói nghèo đã quay trở lại.
Có rất nhiều tiền thì sao, số tiền lớn đi ra đi vào, vẫn nghèo như thường.
Còn 5000 vạn tiền của công ty, cô vẫn sẽ trả về.
Sự phát triển của một công ty cũng cần có tiền.
May mắn thay, cô biết rằng trò chơi này và phòng làm việc của Trình Nhất Phàm sẽ nổi tiếng chưa từng có, và cô đảm bảo không thua lỗ.
Đến lúc đó, lợi nhuận sẽ thi nhau mà đến.
Cô rồi cũng sẽ trở thành một tiểu phú bà.
Trên đường lái xe về nhà, Lan Ngọc Dung mơ mộng một chút về tương lai, chợt cảm thấy tràn trề hy vọng.
Sau khi về đến nhà, Lan Ngọc Dung phát hiện Chu Văn Quang không biết đã gửi cho cô một tin nhắn khác từ bao giờ.
Là thông tin liên lạc của dì Trần, người chăm sóc cô trong bệnh viện, và tình hình cơ bản của dì ấy.
Dì Trần từng là y tá, sau khi nghỉ hưu đi làm hộ lý, có một con trai và một con gái, nhưng đều ở nước ngoài.

Người bạn già đã qua đời, chỉ còn một mình dì ở trong nước.
Dì đi làm hộ lý cũng là muốn cho mình có chút chuyện để làm.
Lan Ngọc Dung gọi cho dì ấy, giải thích tình hình của mình một chút, dì Trần sẵn lòng đồng ý.
Lan Ngọc Dung cho dì biết địa chỉ của biệt thự, và bảo dì có thể đến bất cứ khi nào dì muốn.

Cuối cùng, dì Trần giao hẹn với cô rằng sẽ đi làm vào chiều Chủ Nhật.
Như vậy, Lan Ngọc Dung không phải lo lắng về việc ăn uống trước khi đi làm vào thứ Hai.
Lan Ngọc Dung vẫn nấu mì cho bữa tối, đơn giản tiện lợi, sau khi ăn xong, cô đi vào phòng quần áo để chọn những thứ sẽ mặc vào ngày mai.
Vì phải đi cứu trận Chu Văn Quang, cô cũng không cần phải cố ý che bụng.
Ngược lại, tình trạng mang thai của cô càng rõ ràng thì việc cứu trợ càng có lợi.
Cuối cùng, Lan Ngọc Dung chọn một chiếc váy ôm vừa vặn, co giãn được cùng một cái áo khoác mỏng.
Lúc trước trời vào xuân vẫn còn lạnh, hai ngày nay đã có dấu hiệu của mùa hè.
Ấy vậy mà, đã là ngày mồng một tháng năm rồi.
Ước chừng áo khoác mỏng cũng không mặc được hai ngày, sớm gì cũng phải mặc quần áo mùa hè thôi.
Đêm đó, Lan Ngọc Dung vẫn ngồi thiết kế trong phòng làm việc đến mười giờ mới về phòng ngủ.
Hai ngày qua cô sống rất quy củ, tâm tình cũng không tệ, bảo bảo trong bụng thật ngoan ngoãn, căn bản không làm phiền cô nhiều.
Ngày hôm sau.
Lan Ngọc Dung ngủ đến khi tự tỉnh, rửa mặt, tản bộ, ăn sáng, sau đó cô trang điểm thật nhẹ, mặc chiếc váy thun mỏng mà mình vừa chọn hôm qua rồi soi gương.
– — Bởi vì chiếc váy mỏng, lại co giãn, phần bụng của cô lộ ra hết sức rõ ràng.
– — Thoạt nhìn trông như một người đang mang thai năm, sáu tháng.
Cô mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài, chọn một chiếc túi nhỏ màu trắng phù hợp, đi đôi giày đế bệt màu trắng – đôi giày thực sự rất khó chọn, bởi vì hầu hết nguyên chủ đều đi giày cao gót.
Lan Ngọc Dung đặc biệt lái chiếc SUV màu trắng ra khỏi ga-ra.

Chạy xe đến nhà hàng phương Tây mà Chu Văn Quang xem mắt.
Nhà hàng phương Tây gần phố mua sắm, nơi Chu Văn Quang đã đưa cô đi ăn lần trước, Lan Ngọc Dung cẩn thận chọn thời gian là mười phút sau.
Chu Văn Quang đang có một cuộc nói chuyện khá lúng túng với cô gái cùng xem mắt.
Cô gái đeo đầy đồ trang sức, giọng nói ỏn à ỏn ẻn: “Anh Chu, chúng ta đi mua sắm sau khi ăn xong nhé?”
Chu Văn Quang toàn thân nổi da gà, anh mơ hồ nói: “Ăn cơm xong tôi đưa cô về, buổi chiều tôi còn có việc.”
“Anh có việc gì thế?” Cô gái chớp chớp đôi mắt dày mày rậm, giả vờ ngây thơ, “Đi bar sao? Bố em nói, anh mở quán bar, có phải anh luôn đến quán bar ăn chơi trác táng không? Em cũng phải đi.


Chu Văn Quang: “…!Nơi ăn chơi trác táng như quán bar, không thích hợp với cô đâu.”

“Anh Chu…”
“Đừng gọi tôi như vậy, nó khiến tôi cảm thấy tôi giống như một con heo.(*)” Chu Văn Quang xoa xoa cánh tay của mình.
*Chu Văn Quang có họ Chu (朱) phát âm là [zhū], con heo (猪) cũng có phát âm là [zhū], hai từ đồng âm nên lúc chị xem mắt gọi “Anh Chu”, Chu Văn Quang cảm thấy như gọi mình là heo.
Cô gái bật cười: “Em thấy nó rất dễ nghe, siêu dễ thương.” Cô khuấy cà phê, “Anh Chu, chúng ta còn chưa gọi món, anh muốn ăn gì?”
“Cô muốn ăn gì thì gọi đi.

Tôi không đói.

Tôi uống cà phê là được.” Chu Văn Quang nói.
Cô gái đẩy thực đơn qua: “Giúp em gọi món đi.”
“…! Cô có kiêng kỵ gì không?” Chu Văn Quang bất đắc dĩ mở menu, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thầm nghĩ, tại sao Lan Ngọc Dung vẫn chưa tới.
“Em không ăn hành, tỏi sống và ớt.”
“…” Chu Văn Quang hít một hơi thật sâu, “Vậy thì ăn mì ống đi.

Không cho những thứ đó vào là được.”
“Quyết định như anh nói đi.” Cô gái ôm má, nhìn chằm chằm Chu Văn Quang.
Chu Văn Quang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V giản dị, đường viền cổ rộng, để lộ một phần lớn cơ ngực – trước đây anh đã quen với kiểu ăn mặc lãng tử, hôm nay vẫn mặc theo thói quen.
Ngược lại tóc anh được chải tỉ mỉ, để lộ vầng trán sáng bóng, mắt to mày rậm, khi anh nghiêm túc lại lộ ra một tia ngây thơ.
– — Nếu tóc không vàng như vậy.
Cô gái rất hài lòng với ngoại hình của Chu Văn Quang, đồng thời cũng biết đôi điều về gia cảnh của Chu gia nên rất nhiệt tình.
Chu Văn Quang trông rất lơ đãng, sau khi gọi món lại nhìn đồng hồ đeo tay một chút.
Ngay khi anh đang nghĩ có nên lén gửi cho Lan Ngọc Dung một cái tin nhắn không thì nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, thấy Lan Ngọc Dung đang đi về phía mình.
Nhìn thấy quần áo của Lan Ngọc Dung, mắt Chu Văn Quang sáng lên.
Lan Ngọc Dung nháy mắt với anh, anh hiểu ra, vội vàng cúi đầu né tránh, làm bộ như không muốn bị người quen nhìn thấy.
Cô gái nhìn thấy động thái của anh: “Sao vậy?”
Đúng lúc này Lan Ngọc Dung đi tới bàn của họ, cô quay sang bên cạnh, để cô gái có thể nhìn thấy cái bụng căng phồng của mình.

Cô đứng cạnh bàn, nhìn chằm chằm Chu Văn Quang, giọng điệu có chút lành lạnh: “Chu, Văn, Quang…”
Chu Văn Quang tiếp tục định dùng dao nĩa che mặt nhưng đã bị Lan Ngọc Dung giật lấy, ném xuống bàn.
“Chu Văn Quang, anh đây là đang làm trò gì vậy? Cô ta là ai?” Lan Ngọc Dung quay sang, liếc nhìn khuôn mặt của cô gái, “Không phải anh nói muốn kết hôn với tôi sao?”
Chu Văn Quang gần như đã diễn xong, cũng không còn che mặt nữa, sợ hãi đứng dậy, nói với Lan Ngọc Dung, “Em yêu…!nghe anh giải thích…”
“Giải thích cái gì? Tôi bắt được anh ngay tại trận, anh còn muốn giải thích cái gì nữa?”
Lan Ngọc Dung vừa nói vừa liếc nhìn cô gái, lại thấy cô gái đang nhìn mình một cách hung tợn.

Hình như rất tức giận.
“Tôi cực cực khổ khổ mang thai đứa con của anh, vậy mà anh lại chạy đi xem mắt? Anh hứa sẽ giải quyết được bố mẹ anh nên tôi mới giữ đứa bé lại, giờ cái bụng của tôi đã lớn thế này, anh lại nói không thể làm trái lời bố, chạy đi xem mắt.

Vậy trước đây anh đã làm gì?”
“Cục cưng, anh đây chẳng qua là kế vu hồi* thôi, anh…” Chu Văn Quang còn chưa dứt lời thì đã bị cô gái đột ngột đứng dậy ngắt lời làm hoảng sợ.
*Kế vu hồi (迂回之计): đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.

迂回 còn có nghĩa khác là quanh co, chúng ta cũng có thể tạm hiểu đây là kế quanh co nhé:)))
Cô gái trừng mắt nhìn Lan Ngọc Dung: “Một người phụ nữ lỗ mãng như cô từ đâu chạy tới vậy? Không kết hôn liền làm lớn bụng, mưu toan trói buộc anh ấy bằng một đứa trẻ, cô đây đập bát đập nồi cũng quá giỏi đi!”
Lan Ngọc Dung sững sờ, chờ đã, sao chuyện này phát triển không đúng lắm?
Chu Văn Quang cũng kinh ngạc, theo trình tự bình thường, cô gái không phải nên khóc sướt mướt rồi chạy đi sao?
Cô gái tiến lên một bước nói: “Hai người còn chưa kết hôn, đừng đặt mình vào vị trí cao như vậy.

Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là tiểu tam, tôi đường đường ăn cơm với anh ấy theo ý của bố mẹ tôi.

Cô là cái loại gì? Hơn nữa, đứa bé trong bụng cô cũng không biết từ chốn thôn quê nào, muốn dựa dẫm vào anh Chu của tôi, cũng quá đê tiện rồi đấy? Anh Chu của tôi tâm địa hiền lành, không đành lòng từ chối cô, cô thực sự cho là cô đã tìm được người tốt để đổ vỏ rồi hả?”
Chu Văn Quang sắc mặt sa sầm: “Cô đang nói nhảm gì vậy!”
“Em nói cô ta đê tiện!” Cô gái giận dữ nói.
Chu Văn Quang giơ tay lên, cô gái càng tức giận: “Làm sao? Anh muốn đánh em? Anh đánh đi, anh đánh đi, bác Chu bảo em đến gặp anh vì sợ anh bị một con đàn bà đê tiện bên ngoài dụ dỗ, anh thực sự bị mê hoặc…!”
Chu Văn Quang văng một cái tát tới.
Lan Ngọc Dung không kịp giữ anh lại, tức giận nói: “Sao cậu lại động thủ rồi?” Cô hỏi lại cô gái, “Cô không sao chứ?”
Cô gái không tin ôm mặt trợn mắt nhìn Chu Văn Quang, sau đó đẩy Lan Ngọc Dung ra: “Tất cả đều tại cô, đồ nữ nhân ti tiện này!”
Lan Ngọc Dung mất cảnh giác bị cô ta đẩy ra, lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đụng phải góc bàn phía sau, chân cũng không vững, nếu bị đụng phải chắc chắn sẽ ngã xuống.
Cô giật mình, theo bản năng quơ tay cố nắm lấy gì đó, còn tay kia thì che bụng.
Chu Văn Quang không bắt kịp tay cô, cũng hoảng sợ: “Dung Dung!”
Lan Ngọc Dung nhắm mắt – toang rồi.
Đột nhiên bên hông truyền đến một luồng hơi ấm, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, tay còn lại đỡ lấy vai cô, ôm chắc lấy cô.
“Cẩn thận.”
Giọng đối phương có phần quen thuộc.
Lan Ngọc Dung mở mắt ra, thấy người đang ôm mình là Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm cũng nhìn rõ mặt cô, nhướng mày: “Là cô?”
Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, rồi rơi xuống vùng bụng cao ngất của cô, vẻ mặt cứng đờ, biểu cảm thay đổi: “Cô —”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN