Nhìn động tác tay hành lễ của người nọ, sao lại thiếu một ngón tay út nhỉ, chẳng lẽ không phải hắn ta?
Không, nửa khuôn mặt này ta tuyệt đối sẽ không thể nào nhận nhầm được, lông mày người này có hình rất kỳ lạ, như thể sắp dính vào một đường vậy.
Bao nhiêu chuyện chồng chéo vào nhau, đè nặng trình trịch trong lòng ta, lại khiến cho một sự thật phía sau càng trở nên rõ ràng — những người này đều là người của Hạ Hành Châu!
Lúc đầu hắn không hề bị bắt cóc, tất cả đều chỉ là diễn kịch!
Ta bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, trước mắt hiện ra một tầng sương mù, mũi cũng bắt đầu thấy chua xót.
Ba người còn đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng xẹt qua không khí ập tới.
Chỉ nhìn thấy một chiếc phi tiêu không biết bay tới từ chỗ nào, phi thẳng tới trước mặt Hạ Hành Châu.
Trong lòng ta căng thẳng, nhưng mà một khắc ngay sau đó, Hạ Hành Châu nghiêng mình tránh đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, thậm chí còn đưa tay rút kiếm bên hông người áo đen bên cạnh, khiến chiếc phi tiêu kia thay đổi phương hướng trong tích tắc, cắm một tiếng “Phập” vào trong thân cây bên cạnh.
“Tên nhóc này được lắm, ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt bọn ta sao?”
Một nam tử trung niên mặc một thân giản dị đi ra từ trong bóng tối. Vóc dáng người này cường tráng, giọng nói vang dội, vừa nhìn đã biết là người học võ, hắn cười lạnh: “Nếu huynh trưởng mà biết những việc ngươi làm, chắc chắn không tha cho ngươi đâu!”
Hạ Hành Châu vẫy tay để cho hai người bên cạnh không cần tiến lên, một mình đi về phía người nọ, giọng điệu dửng dưng: Hắn làm sao mà biết được, Thái bá yên tâm đi!”
Nói xong, Hạ Hành Châu di chuyển tức thời, chớp mắt đã tới bên người trung niên kia.
Hắn ra chiêu tàn nhẫn, ánh kiếm như rắn, cuốn chặt lấy người trung niên.
Nam tử dùng trường thương, càn quét ngang dọc vẫn cứ không địch lại được Hạ Hành Châu.
Theo một tiếng hét thảm, nam nhân chán nản ngã xuống đất, mà Hạ Hành Châu thì ung dung thong thả rút kiếm về, trên mặt không hề có gợn sóng gì.
Đợi hắn trở lại, hai người Tố Vân còn muốn nói gì đó, Hạ Hành Châu chợt nâng mắt quét về phía ta.
Lúc này lòng ta loạn như cào cào, vừa đau lòng hắn lừa gạt ta như thế, lại vừa hận bản thân không nhận thức rõ người, giống như mở ra bình ngũ vị, chua ngọt đắng cay, đợi thanh tỉnh lại, mới giật mình thấy bản thân đã lệ rơi đầy mặt.
Sợ bị hắn nhìn ra đầu mối, lập tức buông rèm xuống, giả bộ vừa mới tỉnh dậy.
“Hành Châu, Hành Châu ngươi đang ở đâu!”
…
Nghe thấy Giang Minh Chỉ khóc gọi, Hạ Hành Châu tỉnh bơ vứt kiếm đi, bước nhanh về phía xe ngựa.
“Ta ở đây, A Chỉ.” Hắn lên xe ngựa, Giang Minh Chỉ liền nhào lên ôm chặt lấy hắn, run rẩy trong ngực hắn, y hệt bị dọa sợ mất hồn vậy.
“Hành Châu, kẻ gian đã bị bắt hết chưa vậy? Ngươi có bị thương không đấy?”
Hạ Hành Châu vừa trả lời, vừa ôm chặt lấy Giang Minh Chỉ.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng những chuyện liên quan dính líu tới rất rộng, trong nhất thời cũng không nói rõ được.
Hắn đã có ý để Giang Minh Chỉ biết thân thế của mình từ trước, nhưng cứ luôn cảm thấy chưa đúng thời cơ, lúc này càng không thể giải thích được.
Người trong ngực khóc quá đau lòng, lòng Hạ Hành Châu cũng như bị bóp chặt vậy, mềm giọng dỗ nàng hồi lâu.
Hắn nghĩ, mình với Giang Minh Chỉ vẫn còn rất nhiều cái sau này.
Sau này hẵng nói, cũng không phải không thể.
…
Đã mấy ngày liền ác mộng mất ngủ.
Cứ luôn mơ thấy Hạ Hành Châu một kiếm đâm xuyên người ta, sau lưng hắn là Giang gia máu chảy thành sông.
Thật là nực cười, vị phu quân yếu đuối của ta lại có võ thuật cao cường, ta cho rằng hắn không nơi nương tựa, lại chẳng biết thế lực trong tối của Hạ Hành Châu không hề nhỏ.
Chịu vết thương roi đánh vì hắn, cảm động vì sự âu yếm, lời nói dịu dàng của hắn… lúc này đều trông như là từng câu chuyện nực cười.
Ta nghĩ, nên rời đi rồi.
Phương pháp giả chết ta đã lên kế hoạch xong từ lâu rồi.
Hạ Hành Châu hồi kinh báo cáo công việc, ta giả bộ thân thể khó chịu ở lại huyện Ngộ Tiên.
Tố Vân là người của hắn, nghĩ tới xung quanh cũng có không ít cơ sở ngầm được Hạ Hành Châu sắp xếp.
Thế nên làm việc phải cực kỳ cẩn thận.
Ngày thứ hai Hạ Hành Châu rời đi, ta điều Tố Vân rời đi cải trang theo sau nha hoàn mua đồ rời phủ.
Dạo qua trên đường một vòng, vòng tới cửa tiệm cho thuê ngựa, thuê ngựa.
Cũng viết vài lời ghi chú, nhờ ông chủ đưa tới phủ.
Ghi chú là để người trong phủ thành công tìm thấy “thi thể” của ta.
Có ghi là:”Mong nhớ phu quân, đêm ngày mất ngủ. Nay thúc ngựa đuổi theo xe ngựa phu quân, nghĩ không tới một ngày có thể gặp được, đám các ngươi chớ có kinh hoảng.”
Thúc ngựa chạy tới ngoại thành huyện ngộ tiên, gặp A Khâu và cả người đón đầu của Cổ Tán Lệ.
Bọn họ mang đến thi thể nữ bị vứt ở bãi tha ma, cô gái này là bị chém đầu chết.
Giả trang thành dáng vẻ của ta, đặt vào trong núi.
Móng tay cũng giống như ta, bên trên sơn lên móng tay.
Nơi này nhiều chó sói, trên người thi thể nữ này có dính hương liệu đặc thù, dã thú trong núi sẽ cắm hỏng vết chém đầu, khiến cho mặt mũi thi thể hư hỏng hoàn toàn.
Xung quanh cũng làm xong dấu vết ta luống cuống không chọn đường chạy trốn, nghĩ rằng không có một chút sơ hở nào.
Ta lấy trâm ngọc Hạ Hành Châu làm cho ta từ trong ngực ra, nhìn một lát, nhét vào trong bụi cỏ.
Thứ đồ hắn dùng đễ qua loa lấy lệ với ta, lại có bao nhiêu phần thật lòng trong đó chứ.
Hạ Hành Châu nếu biết tin ta chết, sẽ lộ ra biểu tình như thế nào đây?
Có lẽ đối với hắn cũng là tin tức không quan trọng, trong tang lễ giả vờ bi thương mà thôi.
Trong lòng dâng lên một tia chua xót, ta yên lặng một lúc, không chút do dự cưỡi ngựa, rời đi cùng mọi người.
Từ nay, trên thế gian này không còn Giang Minh Chỉ nữa.
– —————————
editor có lời muốn nói: hú ra ~ há há nay bận quá mấy ní ạ, nên up truyện muộn:< sò rýyy nha mấy ní