Đêm đến trời bắt đầu mưa.
Đám sứ thần Hạ Hành Châu được sắp xếp trên thuyền lớn nhất trong đoàn thuyền trang trí sang trọng nhất.
Hắn nghe một trận mưa rơi xuống, chợt nhớ tới cái người kia, nữ tử tên là “Hà Chỉ”.
Gần như là vừa nhìn thấy mặt, Hạ Hành Châu liền cảm thấy như đã từng quen biết nàng vậy, hắn sẽ không nhớ nhầm: Trên người Hà Chỉ cũng có một cỗ mùi hương đào, đó là điềm hương chỉ thuộc về Giang Minh Chỉ.
Hai năm này Hạ Hành Châu vẫn luôn kiềm chế bản thân không nhớ tới GIang Minh Chỉ, nhưng không có hiệu quả bao nhiêu.
Cái chết của nàng quá kỳ lạ, thi cốt tìm được gần như thành một đống thịt vụn rồi.
Lúc nhìn thấy cỗ thi thể tàn tạ không chịu nổi kia, cảm giác đầu tiên của Hạ Hành Châu không phải là chán ghét hay sợ hãi, mà là kháng cự theo bản năng– hắn không muốn chấp nhận cái chết của Giang Minh Chỉ, không chịu thừa nhận đó là thi cốt của phu nhân của hắn.
Nhưng mặt mũi tuy khó mà nhận ra được nữa, nhưng y phục và đồ trang sức không một thứ nào là không thuộc về Giang Minh Chỉ, thậm chí đến ngay là nét sơn móng tay trên tay cũng giống hệt nhau.
Hắn đích thân lau sạch vết máu trên thi thể, nhưng có lau thế nào cũng không sạch sẽ được nữa, bởi vì thi thể bị tổn hại quá nghiêm trọng.
Sau khi hạ táng cho Giang Minh Chỉ xong, hắn liền ngã bệnh.
Giang Minh Chỉ chưa từng vào trong giấc mộng của hắn, nhưng đã thành tâm bệnh của Hạ Hành Châu, vừa nhắm mắt lại một cái, tất cả những gì nhớ tới đều là giọng nói và dáng vẻ của nàng.
Mãi đến bây giờ vẫn chưa nguôi—- Mội khi nhắc tới cái tên này, lòng liền đau khổ vô cùng, đau tới nỗi sắp xé thành từng mảnh.
Hạ Hành Châu cảm thấy như thế này cũng tốt, khắc cốt ghi tâm thì sẽ không quên đi nàng.
Móc hà bao Giang Minh Chỉ tặng hắn từ trong lồ ng ngực ra, mở ra, bên trong có một tờ giấy cuộn lại.
Trong đó là một câu cuối cùng Giang Minh Chỉ để lại, nàng nói nhớ nhung phu quân xiết bao…
Nhớ nhung hắn mới thúc ngựa đuổi theo, rồi sau đó gặp nạn trong núi.
Hạ Hành Châu không dám nghĩ tiếp, laij không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc ấy mình ở lại, tất cả sẽ không xảy ra.
“A Chỉ…” Hạ Hành Châu cảm thấy trái tim lại đau đớn co rút, hắn chầm chậm, nhớ tới tin tức thuộc hạ điều tra được.
Nhị đường chủ Huyền Nữ Đường, tên là Cổ Tán Lệ, từng làm ăn ở Vân Kinh. Hơn nữa, Giang Minh Chỉ hình như còn từng qua lại với nàng ta.
Quá trùng hợp rồi.
Hắn quyết định đi xem xem, “Hà Chỉ” rốt cuộc có phải người mà bản thân sớm nhớ chiều mong không.
Trong phòng đốt hương Tô hợp, màn sa quét đất. Đang lúc ánh nến sáng tắt, tay Hạ Hành Châu đã gặt màn giường lên.
Hắn vân vê sa liêm màn giường, chậm chạp mãi không dám vén lên, rồi lại chợt quyết tâm, vén lên một khe hở.
Trên giường chăm gấm mềm mại, một nữ tử đang ngủ say. Song nàng cũng không có bất cứ điều gì giống với Giang Minh Chỉ, cũng không có dấu vết đeo mặt nạ da người.
Trên giường cũng có mùi hương đào nhàn nhạt, nhưng cuối cùng vẫn không phải là nàng.
Trong lòng chứa đầy ước ao đột nhiên bị rơi vào khoảng không trống rỗng, Hạ Hành Châu chợt cảm thấy mờ mịt: Mình đang hy vọng xa vời điều gì đây, nàng ấy rõ ràng đã mất từ lâu rồi.
Buông xuống màn trướng, rời đi mất.
38.
Mưa còn đang rơi, Hạ Hành Châu vẫn đang chầm chậm đi trên sàn tàu. Mưa rơi ướt đẫm y phục của hắn.
Bấy giờ, một đội nữ tỳ che dù mặt đeo khăn đi ra từ bên cạnh đi ra.
Dẫn đầu chính là Cổ Tán Lệ.
Hai người từng gặp nhau ở cung yến, Cổ Tán Lệ nở một nụ cười với hắn: “Hạ Đại nhân tâm tình tốt thật đấy, giữa đêm không đi ngủ, ngược lại chạy ra dầm mưa.”
Hạ Hành Châu cũng chỉ không lạnh không nóng mà nói một câu: “Bây giờ phải trở về rồi.”
Song ngay lúc hắn định cất bước, bỗng nhiên như thể bị cái gì đó hấp dẫn ánh mắt, dừng lại hỏi: Đường chủ mang những người này đi đâu vậy?”
“Các vị đại nhân và tùy tùng công chúa đem theo đủ dùng rồi, liền rút đi một ít nữ tỳ.” Cổ Tán Lệ cười cười mất tự nhiên, “Đại Nhân không cần lo lắng, người hầu hạ vẫn đủ.”
Cổ Tán Lệ vừa dứt lời, nói tiếng cáo từ, liền dẫn chúng nữ rời đi.
Hạ Hành Châu chặn lại trái tim đang điên cuồng nhảy nhót, trơ mắt nhìn cô gái đi giữa đội ngũ ngẩng đầu lên, lại xem hắn như vật vô hình mà đi theo mọi người.
Cho dù có che kín nửa dưới khuôn mặt, Hạ Hành Châu vẫn có thể nhận ra được mi mắt xinh đẹp của người kia như cũ— bất ngờ chính là khuôn mặt sớm nhớ chiều nhung kia!
“A Chỉ, quả nhiên là nàng!” hắn nhỏ giọng lẩm bẩm nói, gần như muốn lập tức xông lên phía trước xin Giang Minh Chỉ quay lại.
Tâm tình nhảy nhót đầu quả tim dù dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng khó diễn tả thành lời, nhưng hắn nhẫn nhịn không lập tức xông tới nhận thân với nàng.
Hắn không chắc chắn, sự rời đi của Giang Minh Chỉ là bị ép hay là chủ động.
Bị ép hắn có thể có hàng ngàn vạn cách để Giang Minh Chỉ hoàn hảo không tổn hao gì quay trở lại, nhưng nếu như nàng ấy chủ động rời đi, cưỡng ép nhận thân ngược lại sẽ bức ép nàng rời đi.
Hắn không muốn, lại mất đi nàng một lần nữa.
Sau khi xuống thuyền, trái tim đập loạn nhịp của ta mới chậm rãi bìn tĩnh lại.
Chỉ mong chiêu “thay mận đổi đào” này có thể lừa gạt được Hạ Hành Châu, để hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được, ta vẫn chưa có chết.
Cổ Tán Lệ đưa ta đến bên trên một chiếc thuyền khác trên bến tàu, dặn dò ta trên đường đi cẩn thận.
Bên người ta mạng theo sáu tỳ nữ biết võ nghệ, nghĩ chắc một đường thuận lợi.
Sau khi tách ra với Cổ Tán Lệ, có tỳ nữ hâm mộ mà nói: “Quan hệ của hai vị Đường chủ thân như tỷ muội, khiến cho bọn em cực kỳ ngưỡng mộ.”
Thân như tỷ muội?
Quan hệ lợi ích mà thôi.
Bọn họ trung thành với nữ đế, nhưng ta chỉ trung thành với chính mình. Huyền Nữ Đường chung quy cũng không phải chốn nương thân, đợi vây cánh của ta đủ lớn, vẫn sẽ rời đi thôi.
Thuyền lên đường cả đêm, hai ngày liên tiếp đều hết sức thuận lợi.
Đến chỗ tiếp giáp hai nước Khánh, Ngụy, gặp ngay cướp thuyền.
Chính xác mà nói thì chiếc thuyền đi một bên bị cướp đốt một đuốc, rối rít nhảy xuống nước.
Thấy chết mà không cứu không phải tác phong của ta, nên ta để tùy tùng đi giúp cứu người.
Ai mà ngờ ta lại thấy Hạ Hành Châu cũng ở trong đám người chìm nổi dưới nước.
Ta cho rằng mình hoa mắt, một khắc sau đấy liền thấy tùy tùng trên thuyền ta tới giúp đỡ vớt hắn lên.
Cũng không thể ở trước mặt mọi người để cho hắn tự sinh tự diệt.
Ta thầm nói kỳ lạ, để người lại giúp đỡ, quay lại vào trong phòng.
Sau đấy mới biết, đoàn người Hạ Hành Châu có chuyện làm chậm trễ, không đến kịp lúc thương thuyền khởi hành.
Chậc, quỷ mượn cớ. Hắn tám phần là hắn có chuyện làm không thể để cho người khác nhận ra mà thôi.
Nghiệt duyên mà thôi, ta không để ý đến hắn là được rồi.
Sau đó, Hạ Hành Châu từng có ý tới thăm hỏi cảm ơn, hắn nhận ra quần áo trang sức của Huyền Nữ Đường bọn ta, biết là Tam đường chủ Hà Chỉ.
Ta sai người đuổi hắn đi.
Lại qua thêm một ngày, thuyền cập một bến tàu, đi mua đồ bổ sung thức ăn.
Nơi này lúc ta làm buôn bán đã tới rất nhiều lần, thích nhất là lên một quán rượu trên chợ đổi một chút khẩu vị.
Xuống thuyền hóng mát, nhưng ở tửu lâu gặp một vị người quen cũ— Triệu Hằng, Tam hoàng tử nước Ngụy.
Mặc dù ta đeo mạc ly, nhưng nha hoàn bên người, Triệu Hằng cũng nhận ra được.
Hắn vừa thấy ta, lập tức dáng vẻ vui mừng chào đón: “Cuối cùng ở đây đợi được nàng rồi.”
“Ta vì đuổi theo nàng, chạy hỏng một con ngựa đó.”
Hai nước Ngụy Khánh tuy có giáp nhau nơi đất liền, nhưng núi cao hiểm trở, rất khó đi lại.
“Điện hạ đuổi theo ta làm gì?”
Vô cảm đối với hắn, ngại do thân phận, mới nhẫn nhịn tính tình nói thêm với hắn vài câu.
Nhưng ta biết, hắn tám phần là lại tới khuyên ta làm Trắc Phi của hắn.
“A Chỉ, Mẫu Thân nói nếu như ngươi đáp ứng, liền đồng ý cho ta cầu thân. Ngươi đồng ý ta đi, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Trong lòng không nhịn được, chợt nghe tới tiếng tiểu nhị của đi3m chào khách. Ngay sau đó, tiếng bước chân tới gần, có người đi tới bên người ta.
“Thỉnh an Đường Chủ.” Tiếng của Hạ Hành Châu.
Hắn ngồi xuống trước mặt ta, nhìn nhìn Triệu Hằng một cái, vừa cười tủm tỉm vừa gọi một tiếng Điện Hạ.
Phục rồi đấy, vừa ra ngoài một cái đã gặp ngay hai kẻ xui xẻo.
Mất khẩu vị ăn cơm, ta dứt khoát cáo từ.
Triệu Hằng vẫn cứ tới dây dưa, lại nghe Hạ Hành Châu chậm rãi nói:
“Tam Điện Hạ không biết, ta và Đường chủ tình đầu ý hợp, đã trao nhau tín vật.”
Ta kinh hãi, tưởng rằng Hạ Hành Châi nhận ra ta rồi.
Triệu Hằng tất nhiên là không tin, muốn xem đấy là tín vật gì.
Chỉ thấy Hạ Hành Châu gỡ xuống hà bao đeo bên thân, không hề đưa cho Triệu Hằng đụng, chỉ cho hắn xem một chữ “Chỉ” nho nhỏ thêu trên hà bao.
Thứ đồ xấu như thế, hắn thế mà vẫn còn giữ.
Ta nhìn thấy vật cũ, trong lòng nhấc lên gợn sóng, cái hà bao này còn là cái mà hắn xin ta thêu cho hắn. Lúc đấy cột lên cho hắn, Hạ Hành Châu vui vẻ ôm ta xoay hai vòng lớn, vui như đứa con nít mà nói: “Ta rất thích!”
Rồi lại nhớ tới Hạ Hành Châu biểu hiện đối với ta từ đầu đều là khuôn mặt giả tạo, chút đoạn cảm tình này liền biến mất thật nhanh không còn thấy tăm hơi đâu.
Triệu Hằng thấy chữ “Chi”, tức giận hỏi ta có phải thật hay không.
“Điện hạ, thật hay giả cũng không quan trọng, thần không có lòng dạ nào gả cho người, về sau ngài không cần hỏi lại nữa.”
Triệu Hằng tức đỏ cả mặt, tức hừ hừ mà sai người dắt ngựa, nói muốn lên cùng một thuyền với ta.
Thấy hắn đi xa, Hạ Hành Châu đi tới, thần thái an nhàn: “Mới vừa rồi có lòng giải vây, có chỗ mạo phạm, chớ trách.”
Ta cười lạnh: “Làm sao dám trách tội.”
“Đường Chủ không biết, thê tử đã mất của ta, cũng có tên Chỉ. Vật này chính là do nàng tặng cho.”
“Ra là thế, câu tiếp theo của Đại nhân chắc không phải muốn nói, ta và thê tử đã mất của ngươi có chút giống nhau?”
Ta vuốt v e mạc ly, “cũ rích lắm đấy.”