Chuyến đi nước Khánh lần này, ta muốn tốc chiến tốc thắng.
Cho nên ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, ta đã dẫn theo thương đội xuất phát.
Đến được Vân kinh đã là hai ngày sau.
Không rảnh nghỉ ngơi, bấy giờ bắt đầu xử lí công việc, và còn điều chế sắc lọc hương liệu ra.
Ngoại trừ làm buôn bán, lần này tới nước Khánh, cũng là vì muốn kết giao với “Tà nguyệt sơn trang” do giang hồ thành lập.
Người thỉnh thoảng nghe nói tới sơn trang này, đều cho rằng nó là một môn phái mới ra đời.
Ta thì biết, Tà Nguyệt sơn trang cũng không phải tổ chức giang hồ thông thường, mà là do những người trung thành với tiền triều muốn lật đổ giang sơn Lạc gia thành lập nên.
Chỉ có điều trong sách, sơn trang này hai năm sau mới bị triều đình phát hiện, cũng không lật lên được bao nhiêu bọt sóng.
Lúc ấy là Hạ Hành Châu dẫn người đi dọn dẹp sạch sẽ cả môn phái.
Nhưng bây giờ, danh tiếng Tà Nguyệt sơn trang đột nhiên vang xa, thậm chí có tin đồn triều đình nước Khánh có bí mật liên lạc với thế lực này.
Về chuyện hiện thực và trong sách không giống nhau, ta sớm đã quen rồi, thế nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Hôm nay, khai trương cửa hàng son phấn mới, ta ở trên lầu hai thế mà lại thấy được một người quen cũ — Giang Huệ!
Làm một vị vương phi của tam vương gia quá cố, lối ăn mặc của nàng ta xem như là mộc mạc thuần khiết, chỉ là gương mặt tựa như hoa yêu ngày xưa, bằng mắt thường có thể thấy được đã tiều tùy đi nhiều.
Ban đầu mấy vị vương gia vì tranh đoạt chức vị Thái Tử mà trong tối ngoài sáng tranh đấu, không ngờ để cho Lục vương không được xem trọng vớ được hời.
Vốn dĩ muốn tìm cơ hội trừng trị Giang Huệ, nhưng nhìn thấy hoàn cảnh của nàng ta khó khăn như thế, ta cũng lười phí tâm tư trên người nàng ta nữa.
Còn về chuyện của Thẩm Hiểu Tĩnh, cũng không có được kết quả tốt đẹp gì cho cam.
Ngoảnh đầu ngẫm lại, hình như luôn có một đôi tay lớn vô hình, lặng lẽ thay ta trả lại những uất ức ta đã từng chịu.
Cho dù là Tứ Vương Gia hay là Giang Huệ, hoặc là Thẩm Hiểu Tĩnh, đều bị vận mệnh trừng trị rất thảm.
Có tin đồn Ngũ vương gia sau khi lập gia đình có ý muốn nối lại tình xưa với Giang Huệ, phá lệ không hợp nhau với Tam vương gia.
Sau này Tam vương gia chết do ám sát, dư luận đều cảm thấy Ngũ vương gia có hiềm nghi lớn nhất.
Do đó mà hắn dần dần mất đi thánh tâm, cuối cùng buồn bực mà chết.
Ta không khỏi nghĩ đến Hạ Hành Châu một lần nữa: Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện này là do hắn làm sao?
Vậy thì thế lực sau lưng của hắn kia không khỏi lớn quá mức tưởng tượng rồi.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới luôn, vừa nghĩ tới Hạ Hành Châu, liền thấy bóng dáng của hắn.
Ta vội đóng cửa lại.
Mấy ngày liên tiếp sau đấy, Hạ Hành Châu đều tới, nhưng ta sớm đã không còn ở trong cửa hàng nữa.
Ta nghi ngờ Hạ Hành Châu đã nhận ra mình từ sớm rồi.
Hôm nay ta tới quán trà nhỏ ngoài ngoại thành, gặp được người đón đầu Tà Nguyệt sơn trang như ý muốn,
Lần gặp mặt này chỉ là nói đơn giản vài câu về công việc hợp tác, chưa thể xem là chính thức hợp tác.
Gặp mặt xong, bọn ta vào quán trà nhỏ uống một chung trà rồi mỗi bên rời đi.
Lúc bấy giờ đầu đường kia bỗng nhiên có hai người thúc ngựa đi tới.
Cũng trùng hợp, hai người kia dừng lại nơi quán trà, có một trận gió thổi qua, nhấc lên khăn che mặt của ta.
Vốn dĩ cũng không có gì, chẳng qua là hai người sau khi thấy mặt ta, trong đôi con ngươi chớp động ánh sáng mừng rỡ.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, thị nữ Sương Ngôn vừa cười vừa nói: “Vẻ đẹp của Đường chủ, khiến người ta vừa thấy đã quên trần tục.”
Ta bảo nàng chớ có ba hoa, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện này cũng không để trong lòng quá lâu.
Đến ban đêm, trong thành bỗng nhiên bị phòng bị nghiêm ngặt.
Nghe nói có người ám sát Hoàng đế, có vị Hạ đại nhân vì hộ giá bị thích khách đâm trọng thương, đã lâm vào hôn mê.
Trọng thương hôn mê…
Ta lòng quyết tuyệt không muốn đi xem hắn, ngày kế vẫn là sai Sương Ngôn tới Hạ Phủ bái phỏng.
Sương Ngôn quay về báo cho ta biết, Hạ Hành Châu đã tỉnh lại rồi, chỉ là thương nặng, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Hắn còn nhờ Sương Ngôn truyền cho ta một câu cảm ơn.
Hỏi ta hai ngày nữa Vân kinh cử hành thịnh điển nghênh đón Thái tử phi nước Ngụy tới. Quân thần cùng vui, tới lúc đó ta có nguyện ý cùng hắn ra sông thả hoa đăng hay không.
Ta tất nhiên không bằng lòng.
Chỉ là ngày đại điển Khánh quốc hôm đó, ta bị bắt cóc.