Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 26: 26: Paparazzi
Vương Hải Sinh đã dùng phương thức này để công việc có thể diễn ra trôi chảy, nhờ vậy mà cùng lúc có thể loại ra bảy, tám người .
Diễn còn chưa kịp diễn, chụp ảnh xong liền đánh rớt, nhưng vẫn chưa dừng lại, phải đến khi một cậu lưu lượng có tư thái mạnh mẽ mới chịu dừng.
Cậu lưu lượng này tên Trình Huyền, mới vào nghề chưa được bao lâu, khoảng một năm đổ lại.
Khi cười trên má xuất hiện má lúm đồng tiền, tâm tư trong sáng so với mấy người trước thì cậu ta khiến cho người ta có cảm giác khác hẳn.
Vừa đi vào đã bị người ta chụp hình nhưng không có biểu hiện nào là tức giận hay vẻ mặt lạnh lùng, cậu ta nghiêng nghiêng đầu cười rõ tươi, vừa thấy máy quay đã kịp thích nghi với ánh đèn flash.
Tuy rằng Vương Hải Sinh không có thể hiện niềm vui ra ngoài nhưng anh ta là vậy, anh ta hài lòng vì cậu ta có đủ kiên nhẫn để giao lưu với mọi người lâu đến như vậy.
Còn kêu Tạ Lục Dữ lên cùng Trình Huyền diễn một đoạn.
Đoạn Kha Mộc thay Kha Thành Thất chặn một đòn từ thích khách.
Hắn gần như biết rằng đạo diễn Vương này muốn sử dụng kịch bản có ít cảnh trong phiên bản đầu, mặc dù điều này sẽ làm cho toàn bộ bộ phim mất nhiều màu sắc, nhưng dù sao thì nó cũng khá ổn.
Nếu là phiên bản thứ hai, hình tượng nhân vật Kha Mộc trong kịch bản đó được thiết lập hơi thái quá, nàng công chúa được yêu chiều kia đã bị cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên thì có thể là vẻ đẹp hơi quá sức tưởng tượng.
Trình Huyền không hoàn toàn xuất sắc, nếu áp dụng một cách cứng nhắc thì toàn bộ cốt truyện sẽ hơi cường điệu hóa và không thực, không gây cảm xúc cho khán giả.
Mặc dù đây là một bộ phim thương mại, nhưng nó không thể quá phi logic và khán giả không phải là một kẻ ngốc.
“Được rồi, cậu trở về đợi thông báo đi.”
Trình Huyền vẫn luôn giữ nụ cười trên môi rất thuần khiết, làm mọi người cảm thấy dễ chịu, chắc hẳn người này rất biết rõ ưu điểm của mình.
“Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn Vương.”
Sau đó Vương Hải Sinh rõ ràng là đã thoải mái hơn nhiều nhưng lại bắt đầu chế độ được săn đón chụp ảnh một cách trôi chảy như ban nãy.
Buổi thử vai này không được công khai với công chúng, mọi người đều là được đoàn làm phim mời đến thử vai, không thể nói là không có hình thức.
Cái bộ dạng này của Vương Hải Sinh xem ra là cậu ta định quay liền một lúc sau đó kết thúc công việc trở về.
Vai diễn gần như đã được quyết định, Tạ Lục Dữ có chút nhàm chán ngáp dài một cái, cúi đầu xem kịch bản.
Thật đáng tiếc, không có nhân vật Kha Mộc, kịch bản như mất đi rất nhiều phần đặc sắc.
Xung quanh đột nhiên yên lặng, sau đó là những tiếng xì xào bàn tán.
Vì cự li gần nên hai cô trợ lý bên cạnh có nói thì thầm thì Tạ Lục Dữ vẫn nghe rõ.
“Da trắng thật đấy, y chang tờ giấy trắng ý.”
“Xấu hổ quá, em đây có ô dù chống nắng mỗi ngày mà không bằng một góc của người ta.”
“Này này, chắn cho chị đi, chị chụp trộm một bức.”
“Này chị còn muốn sống không vậy, đạo diễn ngay bên cạnh đó.”
Tạ Lục Dữ có chút mơ hồ ngẩng lên.
Sau đó liền nhìn thấy người ở giữa.
Cố Thanh Trì đang đứng ở giữa, tay cầm cái bảng có đánh số.
Cậu mặc áo sơ mi đơn giản với quần jean, tóc có thắt một cái bím nhỏ.
Trông không có vẻ gì ăn nhập nhưng lại khiến người khác không thể dời mắt.
Nói không phải bốc phét nhưng đây đúng chất là một thân hình hoàn hảo trong truyện tranh, cũng không cần photoshop, hoàn toàn có thể cân được mọi góc chụp đến độ phân giải thấp do chụp lén.
Vẻ ngoài của cậu không hề bị suy giảm chút nào, và người thật thậm chí còn sống động và tuyệt đẹp hơn những bức ảnh trên mạng.
Mọi người đều biết, có nhiều người trong ảnh thường không đẹp bằng người thật, điều này không áp dụng cho những người nổi tiếng bởi họ có một đội ngũ đặc biệt chuyên để chỉnh sửa lại ảnh.
Nhưng Cố Thanh Trì là một ngoại lệ, ảnh của cậu về cơ bản không có gì phải chỉnh sửa, người thật chẳng khác gì trong ảnh, khi xem ảnh ta sẽ cảm thấy, trên đời sao lại có người như vậy, chắc chắn là không phải đồ thật mà đã trải qua dao kéo.
Nhưng khi người thật xuất hiện trước mặt bạn, bạn sẽ nhận ra người trước mặt thực ra không ăn ảnh cho lắm.
Khi một người như vậy xuất hiện trước mặt bạn, gây cho người ta một ấn tượng rất mạnh.
Ai nhìn vào đều không thể dời mắt.
Không ai có thể kháng cự được trước vẻ đẹp thu hút của Cố Thanh Trì.
Trước khi cậu bước vào, Tiểu Khả toàn năng đã cơ bản hỏi thăm tình hình bên trong, nói chung quá trình thử vai đã diễn ra gần như xong xuôi.
Cô ấy sợ Cố Thanh Trì sẽ căng thẳng nên trước khi cậu đi vào đã đặc biệt yêu cầu Cố Thanh Trì chụp ảnh trước rồi đi ra, rất đơn giản, đừng cảm thấy áp lực tâm lý.
Cố Thanh Trì tin vào điều đó, cậu không hề có áp lực tâm lý nào cả, thật sự cho rằng buổi thử vai chỉ là để chụp ảnh.
Cậu vừa đi vào thì nhìn thấy một chiếc máy ảnh ở phía trước của người trước mặt.
Cậu nghiêm nghị dùng một tay nâng biển số lên ngực, tạo dáng sẵn sàng để được chụp ảnh.
Ban đầu Vương Hải Sinh không có định chụp, thấy người như này thì khỏi chụp, đây thuộc một đẳng cấp khác, đẳng cấp người mua đè bẹp người bán.
Nhưng Thanh Trì ở đằng kia vẫn im lặng dùng ánh mắt thúc giục, cậu đứng thẳng, ngoan ngoãn cầm bảng số trước ngực trông chẳng khác nào tù nhân.
Vương Hải Sinh lúc đầu không hiểu ánh mắt đó, ngập ngừng nâng máy ảnh lên, rắc một tiếng, còn có cả ánh đèn flash.
Bên kia Cố Thanh Trì thấy Vương Hải Sinh chụp xong liền quay đầu đi, cậu ý thức rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, bước chân nhẹ nhàng, không chút lưu luyến, cậu đang nghĩ đến ly trà sữa ban nãy Tiểu Khả hứa với mình, nhiều đường, thêm đá, thêm kem cheese.
Đúng vậy, Cố Thanh Trì, một chàng trai hộp đêm, uống rượu ngàn chén không say, không chỉ nghiện rượu mà còn là một fan cuồng của trà sữa, nhưng kể từ khi Diệp Lí tiếp quản chế độ ăn kiêng của cậu, trà sữa trở thành thứ xa xỉ chỉ có thể uống được mỗi tháng một lần.
Về rượu thì Diệp Lí không có nhắc đến yêu cầu gì, có thể anh ta không biết cậu thường uống với tần suất nào cho nên không áp đặt bất kỳ hạn chế nào.
Ngay cả khi cậu bổ sung một tủ rượu ở nhà, thì Diệp Lí đã mang thêm một vài chai rượu vang đỏ đến.
Vì vậy mỗi cơ hội uống trà sữa đều rất quý giá.
Đạo diễn Vương đang cầm máy ảnh.
“Này, này đợi chút.”
Cố Thanh Trì dừng bước quay đầu lại nhìn anh ta, chưa xoay hẳn cũng không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt dò hỏi, có chuyện gì sao.
Vương Hải Sinh hiếm khi tức giận thế này, ngoại trừ những diễn viên chuyên nghiệp đến thử vai, anh ta hạ quyết tâm khi nhìn thấy gương mặt của những người như Cố Thanh Trì thì không cần diễn thử, dù sao cũng chỉ như rác rưởi.
“Không có gì đâu, trở về đợi thông báo.”
Chờ đến khi kết thúc công việc, Tạ Lục Dữ đi bên cạnh Vương Hải Sinh, không kiêng dè, nhướng mày, trực tiếp hỏi.
“Thấy thế nào?”
Vương Hải Sinh cũng rất bình tĩnh, không tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ, thật ra bên cạnh những người quen biết thì anh ta sẽ nói rất nhiều, trên mặt lúc này cũng không có biểu hiện gì, nhưng miệng thì nói rất nhanh.
“Còn sao nữa, người đó trông rất được, không phải xuất thân chính quy, ai trúng cũng không giống nhau, tôi còn có thể nhìn cái gì khác ngoài khuôn mặt.”
“Bản một hay bản hai?”
Lần này Vương Hải Sinh lộ ra ý cười.
“Bản hai.”
Đội ngũ của Vương hải Sinh rất hiệu quả, buổi sáng sau khi kiểm tra xong sẽ có kết quả vào buổi chiều, sau khi thông báo xong đã đăng các diễn viên được chọn lên Weibo vào buổi tối.
***
Văn phòng làm việc của quản lý Trình Huyền.
Người đại diện lướt Weibo một lượt, có chút không thể tin được, anh ấy đã được người trong cuộc báo trước, lần này rất ổn.
Tay trong của anh ấy bảo Vương Hải Sinh chắc chắn chọn người tốt nhất là Trình Huyền, người này trong giới cũng thuộc hàng top, người người tranh đua, hiện tại Trình Huyền là lưu lượng rất hot.
“Làm sao có thế được, đến giữ đường thì đứt gánh, ai vậy trời, tôi đâu có nghe về lai lịch tân binh lợi hại như thế, từ trên trời rơi xuống à?”
Cố Thanh Trì vẫn chưa ra mắt, danh tiếng tuy không nhỏ nhưng cũng chẳng lớn, chưa đến mức người người nhà nhà đều biết.
Tuy vậy nhưng tâm tính của Trình Huyền rất tốt, cậu ta đối với người ngoài là một chàng trai nhút nhát nhưng thật ra lại là người người hài hước; tấm lòng bao la như Thái Bình Dương còn tâm hồn đen tối như Đại Tây Dương.
Một lời không hợp thì liền chửi bậy.
Lúc này người đại diện đang quẹt điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên.
“Anh đừng có xị mặt như vậy, có thể là người ta biểu hiện tốt hơn em? Chúng ta tìm mối khác thôi.”
Người đại diện trông có vẻ thống khổ.
“Em thì hiểu cái gì, cậu cái gì cũng không hiểu, xã hội này chính là đen tối như vậy.”
Anh ấy lôi tấm ảnh của Thanh Trì ra, nhìn chằm chằm một lúc rồi vội vàng tắt máy.
“Photoshop, chắc chắn là photoshop rồi, anh đây sẽ mua cho cậu cái kỹ thuật photoshop tốt nhất.”
Nhưng trợ lý bên cạnh kêu lên một tiếng, mọi người trong phòng đều đi xem.
“Người này là bạn học trung học bên cạnh tôi, trường trung học quý tộc.
Học phí rất đắt đỏ.
Mười bảy mười tám nghìn một năm—”
Trình Huyền và quản lý cúi đầu quay đi hướng khác, trợ lý đúng thật là, đúng nhiều chuyện, hơn nữa toàn chuyện không đâu.
Những người khác đã đi hết, chỉ còn một paparazi, người đến nhận công việc, nhạy bén ngửi thấy những câu chuyện phiếm, đến gần cô trợ lý nhỏ và lắng nghe một cách thích thú.
“…!Cậu ta bình thường hành xử khiêm tốn, cũng không chơi với ai.
Trường trung học bên cạnh cũng thường không thể nhìn thấy được cạu ta, nhưng chỉ cần dựa vào cái mặt thì ngay cả trường trung học của chúng tôi không ai là không biết.
Có ai không biết về chuyện đáng tiếc của Cố Thanh Trì đâu.”
Cô trợ lý nhỏ thở dài.
“Không biết gia đình gặp chuyện gì, cậu ta còn không đi học đại học.
Khi tin kết hôn của cậu ta truyền trong nhóm, cả trai lẫn gái đều khóc than cả tháng trời…”
“Ấy khoan!”
Cô paparazzi này nháy mắt lia lịa, mở máy ghi âm.
“Cô nói, kết hôn sao?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!