Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 4: 4: Viêm Màng Bụng
Chủ đề lập tức leo lên top 1 từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.
Phía dưới bình luận vô cùng sôi nổi, phần lớn là chú ý đến nhan sắc, vào chỉ để liếm sắc, một bộ phận nhỏ khác vừa liếm sắc vừa suy đoán xem thực tập sinh nào đó chuẩn bị ra mắt mà tạo chiến dịch marketing, còn có vài người soi mói thì nghi ngờ chất lượng ảnh có phải làm quá không, sau đó cũng liếm sắc.
Dù bất kể là ai, họ cũng đang gào khóc trông mong weibo của Cố Thanh Trì.
Khi Quách Lăng tỉnh dậy, cô ấy liền phát hiện Weibo của mình ban đầu chỉ có vài trăm người theo dõi bỗng nhiên tăng lên hàng ngàn người, ngoài ra còn nhận được vô số tin nhắn riêng tư khen ngợi bản thân cô, nhưng mục đích cuối cùng đều là tìm kiếm weibo của Cố Thanh Trì.
Nỗi buồn thất tình của Quách Lăng đã hoàn toàn bị cuốn đi bởi những lời khen giả tạo này.
Cô ấy choáng váng đi tìm Cố Thanh Trì xin lời khuyên.
Sau khi nhận được câu trả lời, cô thẳng thắn đăng một bài viết lên Weibo để người xem có thể tắm rửa yên giấc: “Anh trai này không có Weibo, cũng không có ý định công khai”.
Có vẻ không thu hoạch được gì, mọi người bắt đầu tản ra, nhưng vẫn có vài người ở lại.
Cô gái nhỏ cả đêm không ngủ vì sự phấn khích của fan đã rất vui vẻ, lần đầu cao hứng đưa điện thoại cho mẹ, dọn dẹp trong cảm giác mỹ mãn rồi đến trường chuẩn bị cho khai giảng.
Cố Thanh Trì không chơi Weibo, cậu thường sống như một ông già, và sở thích tồi tệ duy nhất chính là rượu.
Những thăng trầm trên Weibo không làm ảnh hưởng đến cậu, trái lại người quản lý lại nhếch mép, chủ yếu là nói đùa.
Cố Thanh Trì căn bản không để ý, thậm chí cậu còn chưa đọc cái weibo đó, thời điểm Quách Lăng tới hỏi, cậu vẫn cảm thấy kì lạ không hiểu mô tê gì.
Biết vậy cũng không có cảm giác gì đặc biệt, trước đó cũng có người muốn tới tìm cậu ký hợp đồng vào làm ở công ti giải trí nhưng đều bị Cố Thanh Trì từ chối.
Cậu khá hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, ảm đạm bình thường và không có gì đặc biệt, làm công việc bình thường, mức lương trung bình, sống một cuộc sống bình thường, như vậy cũng rất tốt rồi.Không có chí lớn cũng được, không có tiền đồ cũng không sao,cuộc sống như vậy cũng khá ổn.
“Thanh Trì, bên này thiếu bộ đồ ăn.”
Cố Thanh Trì đáp lại, xoay người đi sau bếp.
***
Tạ Lục Dữ rất thích dùng weibo, bắp kịp xu thế thời đại, đôi khi có những chuyện hắn biết rõ hơn cả bộ phận quan hệ công chúng.
Năm đó tuổi trẻ sôi nổi, chế nhạo người khác không phân biệt ai là thói quen bình thường của hắn.
Hiện tại hắn không thường xuyên tham gia vào loại nội dung như này.
Không phải vì hắn không động đến nữa, mà là vì người đại diện sớm đã đổi mật khẩu weibo của hắn 800 năm trước, hiện tại cái weibo kia không phải hắn đứng sau mà là cả một ekip vận hành.
Người hâm mộ của Tạ Lục Dữ không chỉ không biết điều này mà còn rất hài lòng với điều này, họ nói rằng hắn đã trưởng thành, chín chắn qua mấy năm nay, cuối cùng không còn khí thế như ngày nào nữa.
Tạ Lục Dữ rất coi thường điều này.
Một đám người hâm mộ giả tạo, như vậy đã bị che mờ hai mắt dễ dàng, mong bọn họ trân trọng một vài sự thật.
Bị tước quyền sử dụng nick chínhn, cho tới nay Tạ ảnh đế luôn hoạt động tích cực trên Weibo nhưng mà là dùng nick clone.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên lướt vào phần hot search, hắn vốn dĩ không định mở nó, nhìn loáng thoáng bên ngoài cũng biết điều gì đang xảy ra.
Nhìn cái tiêu đề này hắn lại càng chắc chắn hơn, đơn giản chính là thịnh thế giai nhân nào đó, kiểu hot search này sẽ xuất hiện vài ba ngày nữa, đó có thể là một thần tượng nhỏ đã ra mắt hoặc sắp ra mắt.
Tạ Lục Dữ lang thang dạo một vòng, trở về phát hiện hot search đã leo lên top 1, hắn trở nên hứng thú, muốn xem xem người mới nào mà ngây thơ đến vậy.
Việc mua hot search này cũng chỉ là thủ đoạn thông thường, nhưng ngoại trừ một số hạng mục lớn, kiểu đầu cơ này thường chiếm vị trí số 1 nếu không xuất hiện.
“Có làm quá không đây, còn mua cả top 1, không có gì mới mẻ cũng chẳng hay ho gì khi lãng phí các nguồn tin sốt dẻo quốc gia ở đây”.
Những bình luận sắc bén của Tạ ảnh đế đột ngột dừng lại khi hắn nhấp vào đó, bức ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là lúc Cố Thanh Trì đang cầm khay bằng một tay, bất ngờ bị gọi sau đó quay đầu sang ngang.
Tạ Lục Dữ lập tức hồi tưởng tới đêm hôm đó, cậu cởi phân nửa áo sơ mi nghiêng người nhìn qua, giữa mày và mắt đều là một tia lạnh lẽo, nhưng mỗi cử động của cậu đều như thổi bùng lên du͙ƈ vọиɠ trong hắn.
Trong nháy mắt đó, cả người hắn gần như bỏng rát khiến da đầu tê dại, Tạ Lục Dữ đã lâu không cảm thấy da đầu tê dại như vậy.
Lần cuối cùng hắn có loại cảm giác này là khi đang quay một bộ phim ở nước ngoài, đóng cùng một diễn viên gạo cội đến nỗi cả người hưng phấn, làm xong việc cũng cảm thấy cả người rạo rực.
Hắn nằm ở trên sô pha nhìn ảnh chụp thanh niên rồi nhướng mày.
“Cái này tôi tin.”
Cả buổi sáng, Tạ Lục Dữ bấm vào và không bao giờ thoát ra, xem đi xem lại video hàng chục lần, cuối cùng cũng lưu lại toàn bộ.
Tạ Lục Dữ trầm mê weibo, người đại diện từ bên ngoài bước vào ném một tập hồ sơ giấy cho Tạ Lục Dữ.
Người đại diện hơn Tạ Lục Dữ 7,8 tuổi, làm việc rất hiệu quả và chu đáo, đảm đương mọi việc mà Tạ Lục Dữ làm vào các ngày trong tuần.
Chỉ có một khuyết điểm là thích dông dài, hắn cảm thấy ông anh này lúc thô bạo lúc ôn hòa, khi bê tha khi chu đáo, cái người Đông Bắc này ngày thường trầm tính ít nói, đến khi tức giận lại bắt đầu nói giọng Đông Bắc.
“Chuyện ly hôn xong xuôi cả rồi, luật sư đó rất lợi hại, nghe nói chúng ta không bị gì cả, đợi lát nữa sẽ cho chúng ta số điện thoại, về sau có chuyện gì cũng tìm anh ta.
Luật sư đưa cậu vài thứ hôm nay lại mang đến đây nói cậu vẫn luôn không đi lấy, tôi nói này, cậu ít nhiều quan tâm một chút đến tiến độ đi chứ? Cậu ly hôn mà như tôi ly hôn vậy.”
Nói xong không đợi Tạ Lục Dữ lên tiếng, anh ta tự phi nhổ mình còn tự tát mình một cái, yêu vợ 5 năm, năm nay mới vừa kết hôn, đúng là gắn bó keo sơn, dường như hoa cả mắt.
Tạ Lục Dữ tùy tiện đem túi bỏ vào trong ngăn kéo văn phòng.
“Này có cái gì phải quan tâm, tôi không quen biết cậu ta, cậu ta cũng không quen biết tôi, không có giao điểm, trước kia không có, về sau cũng không.”
Tạ Lục Dữ đã hứa.
***
Cố Thanh Trì đẩy phần lớn thức ăn còn lại cho con mèo.
Tiểu Li Hoa (con mèo mướp được đặt tên như thế) làm ra vẻ uất ức đi tới ăn hai miếng rồi không động đến nữa, lặng lẽ lẻn đến bên người Cố Thanh Trì, chui vào vòng tay cậu.
Cố Thanh Trì mặc kệ nó nằm trong ngực, đưa tay chạm vào bụng nó có chút sưng to.
Thấy có vẻ kì lạ, cậu túm gáy đem nó bỏ vào lồng.
Sau đó mặc áo khoác và xách lồng đi ra ngoài.
Có lẽ là vì buổi tối nên bệnh viện thú y không có nhiều người lắm, chỉ có một cô gái mang theo chú chó săn lông vàng của mình đến tiêm vắc xin.
Ngay sau đó đến lượt Cố Thanh Trì, trải qua một vài kiểm tra, làm siêu âm B, thì chú mèo mệt mỏi nằm trong vòng tay của Cố Thanh Trì.
Bên kia, bác sĩ đang lật xem tư liệu.
“Có thể xác định là bệnh trướng nước, tạm thời không xác định được có phải bệnh viêm màng bụng hay không, phải chờ thêm hai giờ nữa.”
Ông ấy đem tư liệu đặt sang một bên, nói tiếp:
“Tôi phải nói trước cho anh biết, nếu nó là bệnh viêm màng bụng truyền nhiễm ở mèo thì nói chung chúng tôi khuyên nên gây tử vong để bớt đau đớn cho nó.
Tỉ lệ tử vong của bệnh này đạt tới 95%, từ trước đến nay rất khó chữa khỏi, chỉ có thể dùng thuốc chích, không thể đình trệ, hơn nữa giá không thấp, thường tiền bỏ ra mà mèo cũng không được chữa khỏi.”
Cố Thanh Trì gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu.
Cuối cùng chẩn đoán chính xác là viêm màng bụng.
Chi phí điều trị quả thực rất tốn kém, một tháng phải mua nhiều loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng đã gần một vạn năm mươi sáu.
Cố Thanh Trì không có đặc biệt tiết kiệm tiền, cậu chỉ có một mình với con mèo, không nghĩ nhiều khi tiêu tiền nên sống rất thoải mái.
Cậu cũng có thể kiếm khá tiền từ công việc hiện tại.
Tiền boa thường bằng một tháng lương, Cố Thanh Trì cũng không có bất kỳ khoản chi đặc biệt nào, trong thẻ vẫn có không ít tiền.
Nhưng tổng số tiền tiết kiệm hiện tại của cậu không đủ cho một tháng điều trị.
Vậy nên, Cố Thanh Trì đã thanh toán trước một đợt điều trị.
Bác sĩ nhiều lần khẳng định.
“Tuy rằng hiện tại bệnh trạng không còn tính nghiêm trọng, nhưng nếu muốn điều trị lâu dài, căn bản là không thể ngừng thuốc, nếu cuối cùng không thể gánh nổi, tôi đề nghị vẫn làm cách cũ để hai bên bớt đau khổ.”
Cố Thanh Trì cảm ơn ông ấy vì đã nhắc nhở.
“Kê đơn thuốc trước đi ạ”.
Cậu bình tĩnh nói.
Cố Thanh Trì cũng không biết mình thích Tiểu Li Hoa bao nhiêu, nhưng khi cậu đem nó về, cậu cũng ý thức được mình phải gánh vác sinh mệnh này.
Hiếm khi cậu lại gần gũi Tiểu Li Hoa ôm nó trong ngực, Tiểu li Hoa tự giác cuộn vào lồng ngực ấm áp của cậu, nhiệt tình liếm vào lòng bàn tay của Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì thở dài.
“Ngươi đúng thật là xui xẻo.”
Cố Thanh Trì kỳ thật có chút lười biếng ,mặc dù cậu không muốn trốn tránh công việc của mình, nhưng nếu tìm được một lối sống mà cậu cảm thấy thoải mái tự do, cậu sẽ không dễ thay đổi.
Nhưng không thể không thay đổi, chẳng hạn như bây giờ, tiền lương hàng tháng cộng với tiền boa cũng chỉ đủ chi phí điều trị cho Tiểu Li Hoa..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!