Beta: Trang
Lần này, người không nói nên lời lại là Ôn Noãn.
Cô thật sự không thể tin được… Cố Thâm bây giờ lại không biết xấu hổ như vậy.
Cố Thâm nhìn đôi tai và gương mặt đỏ ửng của cô, cười khẽ một tiếng, khom lưng tới gần tai cô nói: “Cậu thẹn thùng sao?”
Lại cố tình ghé sát vào tai cô để nói chuyện, thật khiến người ta ngại ngùng.
Trước kia Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người có tâm lý khá vững vàng, trước kia cô cũng nhận được nhiều lời tỏ tình nhưng chưa bao giờ thấy rung động trước những lời tỏ tình đó.
Sau khi gầy đi, Ôn Noãn nhận được rất nhiều thư tình, cũng được rất nhiều người thổ lộ, nhưng cô đều cảm thấy như vậy có chút ngây thơ nên cô cũng không trả lời.
Nhưng những lời Cố Thâm nói ra khác với bọn họ… Cô hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Nói cho cùng, Ôn Noãn cũng chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, kiếp trước cũng chỉ chú tâm vào việc học, nên dù có kí ức của kiếp trước thì những chuyện yêu đương này cũng không có tí kinh nghiệm nào cả.
Nghĩ đến đây, cô tức giận lườm Cố Thâm, phản bác: “Cậu nói ai thẹn thùng?.”
Cố Thâm nhịn cười, nhướng mày: “Được, cậu không thẹn thùng, người thẹn thùng là tớ.”
Ôn Noãn: “…”
Cố Thâm nói như vậy, càng làm cô như giấu đầu hở đuôi. Cô cúi đầu nhìn mặt đất để thể hiện sự bất mãn của mình.
Cố Thâm nhìn hành động trẻ con của cô, chỉ cảm thấy buồn cười.
Da mặt Ôn Noãn mỏng, dễ ngại ngùng nên anh không cố tình trêu chọc cô nữa.
Hai người đến trung tâm thương mại, Ôn Noãn đề nghị ăn thịt nướng, Cố Thâm nhìn cô vài lần.
“Cậu thật sự muốn ăn thịt nướng?”
“Muốn.”
Ôn Noãn mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay tớ muốn ăn thịt nướng.”
Cố Thâm bất đắc dĩ nói: “Cậu đấy!”
Thật ra Ôn Noãn không thích ăn thịt nướng, người thích ăn thịt nướng là Cố Thâm.
Ôn Noãn thuộc loại người không kén ăn, cô thích những món ăn mà có thể ăn mãi không chán. Lần nào đi ăn cũng đều để Cố Thâm cùng cô ăn cá, cô không thể ích kỉ như vậy.
Cô cũng muốn cùng Cố Thâm ăn món anh thích.
Nghĩ lại thì lúc Cố Thâm ở cùng mình, cậu ấy chưa từng đề nghị ăn thịt nướng. Sở dĩ cô biết được Cố Thâm thích ăn thịt nướng là do một lần Đan Lễ lỡ miệng nói ra.
Ôn Noãn nghe Cố Thâm nói, cong môi cười: “Sao, cậu không muốn mời tớ ăn thịt nướng à?” Cô cố tình nói: “Nếu cậu không muốn mời, thì để tớ mời, cũng giống nhau cả thôi.”
Cố Thâm nhìn cô: “Lên lầu đi.”
“Được.” Ôn Noãn cười: “Ở đây có mấy quán thịt nướng cơ, cái nào ngon hơn nhỉ?”
Cố Thâm chỉ chỉ: “Quán ở trên tầng 9 ăn cũng khá ngon.”
“Có phải trước kia cậu thường xuyên đến đây không?.”
“Ừm.”
“Đã bao lâu rồi cậu chưa tới đây?”
Cố Thâm nghĩ nghĩ vài giây rồi trả lời: “Một tháng trước, tới cùng Đan Lễ.”
Đan Lễ cũng thích ăn thịt nướng, hình như hầu hết nam giới đều thích ăn thịt, cơm không thịt không ngon. Lần trước Cố Thâm cũng muốn ăn nên hai người liền cùng nhau tới đây.
Nhưng khi ở bên Ôn Noãn, Cố Thâm chưa bao giờ nhắc tới hai chữ thịt nướng.
Anh biết Ôn Noãn phải ăn ít, hơn nữa chỉ ăn những món ít calo, lúc nào thèm lắm thì cô mới ăn những món chiên xào nhiều calo,còn không thì đều không ăn nhiều, sau khi trở về trường còn phải điên cuồng luyện tập.
Cố Thâm đau lòng cô, nên anh mới không muốn dẫn cô đến cửa hàng này.
Ôn Noãn gật đầu, ồ một tiếng: “Vậy hôm nay tôi phải ăn nhiều một chút, tôi đã lâu không được ăn thịt nướng rồi, siêu muốn ăn.”
Cố Thâm ừ một tiếng: “Tôi dẫn cậu đi.”
Chỉ là hai người không nghĩ tới, ở tiệm thịt nướng còn có thể gặp được “người quen”.
Nói là người quen cũng không quá đáng, trong khoảng thời gian này, Yến Tuấn thường xuyên xuất hiện trước mặt Ôn Noãn.
Tuy rằng Ôn Noãn không cần bạn học quan tâm mình như vậy, nhưng số lần Yến Tuấn xuất hiện trước mặt cô thật sự quá nhiều, không nhớ kỹ người này cũng khó.
Khi Yến Tuấn nhìn thấy Ôn Noãn, cậu ta bỗng sáng mắt lên.
Anh ta kinh hỉ nhìn Ôn Noãn, sau khi nhìn thấy Cố Thâm đứng phía sau Ôn Noãn thì nụ cười trên mặt thu lại bớt.
Yến Tuấn nhẹ giọng chào hỏi Ôn Noãn: “Ôn Noãn, cậu tới đây ăn cơm à?”
Ôn Noãn hơi bất ngờ, nhìn nam sinh trước mặt: “Ừm.”
Yến Tuấn nhìn về phía hai người, chỉ vào đoàn người đi cùng mình nói: ” Cậu có muốn ngồi cùng không? Tất cả đều là bạn cùng trường.”
Ôn Noãn còn chưa nói gì, Cố Thâm liền lạnh lùng nói: “Không cần.”
Một bạn học khác của Yến Tuấn cười cười, nhìn Cố Thâm nói: “Cố Thâm, ngồi cùng nhau đi, hai người đến trễ, còn phải đợi một lát nữa, vừa vặn người tiếp theo chính là chúng tớ.”
Cố Thâm cười nhạo một tiếng, thần sắc lãnh đạm: “Tôi nói là không cần.”
Lúc này, một người ở bên kia lẩm bẩm một câu: “Yến Tuấn hỏi Ôn Noãn, không phải hỏi cậu.”
Cố Thâm: “…”
Ôn Noãn a một tiếng, nhìn gương mặt khó ở của Cố Thâm, cười cười với mấy người khác, nhẹ nhàng nói: “Thực sự không cần đâu, cảm ơn ý tốt của các cậu, chúng tớ không quen khi ăn nhiều người.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người kia đều có chút thay đổi. Trong đó, người thay đổi lớn nhất hẳn là Yến Tuấn.
Anh ta không thể tin nhìn Ôn Noãn, muốn mở miệng hỏi, nhưng xung quanh có quá nhiều người nên thôi. Anh ta thu lại nụ cười trên khóe môi, nhìn Ôn Noãn ừ một tiếng: “Đã như vậy, thì không miễn cưỡng các cậu nữa, chúng tớ đi trước.”
Đúng lúc này, người phục vụ gọi số của họ.
Ôn Noãn gật đầu chào bọn họ, mỉm cười nói: “Được.”
* *
Sau khi hai người đi vào, Cố Thâm mặt hậm hực đi sang một bên ngồi xuống chờ.
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt đen xì của anh, ngồi xuống bên cạnh. Hai người ngồi cạnh nhau đều không nói gì.
Một lát sau, Cố Thâm hỏi: “Cậu và Yến Tuấn rất quen thuộc?”
Ôn Noãn nghe anh hỏi với giọng ghen tuông nồng đậm, có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy phải cho Cố Thâm một chút mặt mũi, bằng không người này có thể tức giận mất.
Cô lắc đầu, dỗ dành người bên cạnh: “Bọn tôi không quen, có gặp nhau thì cũng phải nói hai câu.” Cô chỉ vào anh: “Không thân như cậu.”
Cố Thâm nhìn cô: “Phải không?”
“Phải.”
“Nhưng tôi thấy cậu và hắn ta hình như rất quen thuộc.”
Cố Thâm không phát hiện ra giọng điệu nói chuyện của mình bây rốt cuộc có bao nhiêu oán niệm, quả thực giống như một oán phụ. Ôn Noãn nghe xong rất muốn cười, nhưng phải nhịn xuống.
Đến cuối cùng, cô thật sự nhịn không được, bật cười thành tiếng, sắc mặt Cố Thâm càng khó nhìn hơn.
“Cậu cười cái gì?”
Ôn Noãn cong mày nhìn anh: “Cười cậu đó.”
Cố Thâm: “…”
“Cậu quên chuyện đã hứa với tôi rồi sao?”
Thân thể Cố Thâm cứng đờ, hít sâu nói: “Không có, nhưng nhìn anh ta thân thiết với cậu làm tôi khó chịu.”
Anh chưa bao giờ quên lời cô đã nói, cô sẽ cho anh câu trả lời vào ngày sinh nhật của anh, chưa đến nửa năm là sẽ đến.
Ôn Noãn cười, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Không phải là vậy.”
Cô nhìn Cố Thâm, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi chấp nhận một người, thì chỉ có thể là cậu thôi, đừng ăn giấm lung tung nữa, những người khác đều không quan trọng bằng cậu.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn thẳng thắn nói ra suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình như vậy.
Đó là sự thật. Nếu cô nói chuyện yêu đương, thì người đó chỉ có thể là Cố Thâm. Không ai khác ngoài anh.
Ôn Noãn không thích cũng không có cảm giác gì với những người khác. Với Cố Thâm, thì cô có tình cảm với anh nhưng có chút sợ hãi. Cô sợ mình xuyên tới nơi này làm ảnh hưởng đến mọi người, lo lắng hai người không thể có kết quả tốt.
Cô vẫn có chuyện khác để lo lắng và suy nghĩ nên chưa thể bày tỏ lòng mình với Cố Thâm. Nếu thật sự không thích Cố Thâm, cô đã sớm phân rõ giới hạn với anh. Cô sẽ chỉ thân thiết với người cô thật sự thích.
Ôn Noãn tự nhận mình là một người khó tính và kén chọn.
Cố Thâm kinh ngạc nhìn cô, dường như không ngờ Ôn Noãn lại nói những lời như vậy. Trong nháy mắt, Cố Thâm kích động không nói nên lời, ánh mắt sáng bừng: “Cậu vừa nói gì?”
Lúc này Ôn Noãn không trốn tránh, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh: “Cố Thâm, cậu đừng tức giận nữa. Cậu không cần phải ghen với những người đó.”
Cố Thâm mím môi, chưa thể tin được những gì đang diễn ra. Anh không hề nghe lầm, những lời Ôn Noãn nói là sự thật.
Anh nhìn chằm chằm Ôn Noãn một lúc lâu, đột nhiên hỏi một câu: “Sao đột nhiên… cậu lại không trốn tránh vấn đề này nữa.”
Ôn Noãn bất ngờ, nhẹ giọng nói: “Tại vì không muốn cậu tức giận vì những người không đáng.”
Đó là sự thật.
Hình như cô càng ngày càng để ý đến cảm xúc của Cố Thâm, cô đau lòng khi anh không vui hay tức giận chuyện gì đó.
Huống chi, anh không vui vì chuyện liên quan đến cô.
Ôn Noãn cảm thấy cô cần phải giải quyết chuyện này, trấn an cảm xúc của người bên cạnh một chút.
Cố Thâm trầm mặc.
Ôn Noãn kéo áo của anh: “Tôi nghiêm túc đấy.”
Cố Thâm cúi đầu nhìn tay cô, không chút suy nghĩ nắm lấy: “Tớ biết.”
Anh biết, Ôn Noãn không tùy tiện nói đùa, càng sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn.
Cố Thâm nói xong lập tức khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm mập mờ.
Ôn Noãn không tự nhiên, tránh khỏi tay anh, đỏ mặt nói: “Sau này có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần phải tức giận rồi giữ trong lòng.”
“Ừm.”
Cố Thâm nhìn cô, đột nhiên cười.
“Cậu cười cái gì.”
“Tớ không biết.”
Cố Thâm nhìn về phía đối diện, đột nhiên nói: “Đối diện là rạp chiếu phim, ăn xong chúng mình đi xem phim không?”
Ôn Noãn: “…”
Cô nhìn về phía anh chỉ, bên kia có rất nhiều người. Suy nghĩ một chút, cô ừ một tiếng: “Cũng được. Buổi chiều tôi cũng không có việc gì.”
Cố Thâm hiểu rõ gật đầu, cúi đầu nhìn cô ấy: “Tuy rằng những lời cậu nói ra làm tớ bớt tức giận rồi, nhưng…”
Ôn Noãn nhìn anh.
Cố Thâm đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Nhưng nhìn ánh mắt Yến Tuấn nhìn cậu, tôi vẫn rất khó chịu.”
Đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu đặc biệt. Cố Thâm cũng vậy. Ánh mắt Yến Tuấn nhìn Ôn Noãn, thật làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Ôn Noãn: “…”
Cô a một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Cái này… Đó không phải là những gì tớ có thể kiểm soát.”
“Tớ biết.”
Cố Thâm hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tớ chỉ nói vậy thôi, không phải thực sự quá tức giận.”
Ôn Noãn bật cười: “Được.”
Hai người nói ra những điều giấu kín trong lòng, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đợi không lâu, cũng đến lượt hai người vào bàn.
Sau khi đi vào, vị trí của Ôn Noãn và Cố Thâm cách đám Yến Tuấn tương đối xa, nên may mắn không có vấn đề gì xảy ra.
Tâm tình Cố Thâm trở nên tốt hơn, cũng không muốn so đo với đám người bên kia nữa. Dù sao, Ôn Noãn chỉ thích một mình anh.
Ăn xong một bữa thịt nướng, tâm tình Cố Thâm đặc biệt trở nên tốt hơn, anh ăn cũng được nhiều hơn bình thường. Ôn Noãn nhìn Cô Thâm đối diện mình, có chút buồn cười.
Cố Thâm —— thật sự rất thích ăn thịt nướng.
Cô nhìn anh, mím môi hỏi: “Ăn ngon không?”
Cố Thâm dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: “Cậu không thích ăn à?”
“Không.” Ôn Noãn cười: “Tôi thích mà.”
Đôi mắt cô sáng lên, ánh đèn chiếu vào khiến gương mặt trở nên trắng nõn quyến rũ hơn: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Cố Thâm cười: “Nếu cậu không thích lần sau chúng ta sẽ không tới nữa.”
“Tớ thích.” Ôn Noãn cong môi cười: “Lần sau chúng ta lại đến đây ăn tiếp đi.”
Nếu cô nói không thích, thì chắc chắn Cố Thâm thật sự sẽ không tới đây nữa. Hơn nữa, Ôn Noãn cảm thấy hương vị cũng không tệ, chỉ là cô không thích ăn thịt nướng mà thôi.
* *
Ăn xong, hai người đặt vé xem phim nhưng bây giờ còn chưa tới thời gian chiếu. Ôn Noãn thấy dưới lầu có rất nhiều cửa hàng, trung tâm mua sắm này không phải loại rất cao cấp, nhưng những khu ăn uống vui chơi cũng tương đối nhiều, có quần áo, mỹ phẩm các loại. Giá cả đều rất bình dân.
Cô biết ở đây có cửa hàng giá bình dân, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Cố Thâm: “Hay cậu ở đây chờ tôi?”
Cố Thâm nhìn cô: “Cậu có việc gì à?”
Ôn Noãn nói: “Tôi muốn xuống dưới lầu đi dạo một chút, mua quần áo.”
Cố Thâm nhướng mày: “Cậu không định rủ tôi đi cùng à?”
Ôn Noãn kinh ngạc nhìn anh: “Không phải con trai các cậu đều rất ghét đi dạo phố à?”
Cô nghĩ như vậy, mới không định rủ Cố Thâm.
Cố Thâm ho một tiếng, dở khóc dở cười nói: “Nếu đi cùng cậu thì tớ rất thích.”
– ———
P/s: Vì thứ 5 Maple Leaves đã lỡ quên lịch đăng truyện. Nên ngày hôm nay Maple Leaves sẽ đăng tải 4 chương mới
– —–oOo——