Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
221


Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ


Chương 14


* Tôi nghĩ lại rồi, đằng nào cũng phải đợi, thôi thì tặng các nàng trước 2 chương để có động lực đợi à…..byee

Nữ sinh tóc ngắn cảm thấy dường như ông trời đang thử thách mình vậy.

Một bên bạn học không nên tiếp xúc, một bên là người vừa ăn vừa khen ngon, rối rắm ba giây, cô quyết định nói: “….Không cần…”

“Mua rất nhiều”, Đường Đường đưa cho nàng một đôi đũa, “Còn không mau ăn cơm đi.”

Đổng Ngọc:……

“…… Tớ không khách khí nhé.”

Đường Đường cười cười, sau đó nhìn Phong Khinh Dương và nữ sinh đi cùng, “Cùng nhau ăn không?”

Ở trong tiết tiếng Anh, Đường Đường đã nhận là người ngồi cùng bàn với Đường Hân chính là Phong Khinh Dương.

Phong Khinh Dương cũng không thèm nhìn tới món tôm, cự tuyệt nói, “Tớ không đói bụng!”

“Vậy được rồi.” Đường Đường ngồi xuống cầm lấy một đôi đũa khác, “Tớ ăn đây.”

Phong Khinh Dương:……

Thông thường không phải là sẽ nhiệt tình mời thêm vài lần nữa sao? Cô ấy chỉ hỏi mỗi một lần, nghe chả có tí thành ý nào cả.

Đồng Ngọc tính tình thẳng thắn, Đường Đường đã mời thì cô cũng không ngại, tiền bữa cơm này đối với cô cũng không là gì, hôm nay Đường Đường mời thì hôm sau cô mời lại là được.

Trong thế giới của nữ sinh, một chủ đề ngẫu nhiên cũng có thể trở thành đề tài buôn chuyện. Đổng Ngọc liếc mắt một cái, phát hiện ra đôi giày của mình với Đường Đường giống nhau đều cùng hãng Adidas, cười nói các cô vậy mà lại mua giày giống nhau.

* Trong cv có ghi là cùng Tam Diệp Thảo ( cỏ ba lá), ở đây mình đổi thành cùng hãng giày nhé ^^

Đề tài bắt đầu từ hãng giày, thảo luận Adidas có những mẫu giày nào đẹp, cuối cùng không biết vì cái gì lại chuyển thành các em nhà Đổng Ngọc.

Qua một buổi trưa, Đường Đường đã biết gia đình sống ở khu nào, trong nhà Đổng Ngọc có mấy người.

Thời gian nghỉ trưa vừa hết,cả phòng ngủ bốn người cùng đi đến phòng học, ngẫu nhiên đi ngang qua vài học sinh, nhìn Đường Đường cùng Phong Khinh Dương một trước một sau mà đi, kinh ngạc không khép được miệng. Chờ đến khi vào học, một nhóm bạn vẫn còn vò đầu bứt tai.

“Đây là chuyện gì vậy?”

Đường Hân cứng đờ ngồi trên ghế, nhìn Đổng Ngọc và Đường Đường cười nói, cô bất an cắn môi, đợi khi Phong Khinh Dương lại gần mới hỏi “Khinh Dương… Đường Đường cô ấy…”

“Phòng ngủ chúng tớ vừa lúc thiếu một người, cậu ấy đến vừa đúng lúc”, Phong Khinh Dương bực bội nói.

Đường Hân nghe xong, không khỏi siết chặt bút trong tay.

Khinh Dương, Đổng Ngọc, còn có Dương Đào, ba người đều là gia đình giàu có, hơn người. Cô mất bao nhiêu lâu mới gia nhập được với họ.

Cho dù cô nỗ lực như thế nào cũng vô dụng, mặc dù nhà cô không coi là nghèo, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc có nhiều tiền cho cô tiêu xài như vậy. Giống như bữa cơm trưa nay, cô không như nhóm Khinh Dương có thể tốn đến hàng ngàn đồng cho một bữa ăn.

Cô vẫn luôn cảm thấy việc này không liên quan đến nhau, vì cho dù mấy người họ có tiền thì nhóm người Khinh Dương vẫn chơi cùng cô, nhưng với Đường Đường lại không như vậy.

Cô dùng mọi cách vẫn không vào được ký túc xá vậy mà hiện tại Đường Đường lại dễ dàng đi vào, người mà cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận lại đang cười nói với Đường Đường.

Nhưng hiện tại vẫn tạm ổn, Đường Hân tự an ủi chính mình vì Khinh Dương vẫn chưa thật sự quý Đường Đường.

Đường Đường đi về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Nữ sinh ngồi trên cô rối rắm hơn nửa ngày, không nhịn được quay đầu xuống hỏi Đường Đường, “Chuyện kia…. Cậu ổn chứ?”

Đường Đường nhất thời không phản ứng được, nữ sinh lại hỏi lại lần nữa, “Cậu chính là người thiếu chút nữa bị ném bình nước đúng không?”

“À, cái này không có việc gì”, Đường Đường cười cười, tay xoay bút thuận miệng hỏi ” Sao mọi người lại biết?”

“Có người đã phát video trên diễn đàn Tieba”

Đường Đường lấy di động ra, tìm kiếm trường trung học phụ thuộc Thành Đại trên Tieba, “Tieba là cái này sao?”

Nữ sinh không ngờ Đường Đường lại đi tìm kiếm Tieba như vậy, chợt nhớ tới những bình luận không hay vội nói ” Mọi người nói có chút khó nghe, cậu tốt nhất vẫn nên đừng xem…”

Đường Đường xem diễn đàn, liền nhìn thấy video đứng đầu chính là video cô bị ném bình nước.

Đường Đường tải video xuống, sau đó cất di động đi, cười với nữ sinh bàn trên, “Mình đoán được đại khái mọi người nói gì rồi”

Nữ sinh ngẩn cả người. Đường Đường trước đây hay bị chơi xấu, mọi người trên Weibo mắng cô còn khó nghe hơn so với trên diễn đàn, cho nên cô có thể đoán được đại khái nội dung.

Những lời này cô còn cảm thấy quá khó nghe, bản thân mình thấy vậy mà nhìn lại phản ứng Đường Đường, cô liền cảm thấy khó chịu.

Chờ bạn nữ quay lên, Đường Đường lấy di động ra xem lại video, video rất hoàn chỉnh từ khi Đường Đường thiếu chút nữa bị hắt đến khi Đường Đường không truy cứu nữa.

Loại video như này có ảnh hưởng không tốt tới trường học, đặc biệt là Đường Đường lại là người của công chúng, cho nên không chừng cái video này sẽ sớm bị xoá đi.

Đến tiết sau, Đường Đường mở Tieba ra lần nữa, đúng như cô nghĩ

video đã bị xoá, trên Tieba cũng không còn tìm thấy những video tương tự nữa

Buổi chiều có 3 tiết học, sau giờ nghỉ còn có tiết tự học học vào buổi tối. Học sinh học ngoại trú có thể đi về. Lúc Đường Đường ra khỏi phòng học, thấy nam sinh đẹp trai lúc sáng đưa cô về lớp đang đứng ở cửa.

Phong Khinh Dương vừa nhìn thấy Phong Thiên Dương liền ngứa ngáy chân tay, Phong Thiên Dương mặc kệ chị mình cùng bạn thân, thay đổi thái độ thờ ơ lúc sáng, tự quen thuộc nói với Đường Đường.

“Nhà cậu ở đoạn nào, tiện đường mình đi về có thể chở cậu về một đoạn.”

“Mình tiện đường thật, tài xế của nhà mình cũng đến rồi, nếu không cậu…”

“Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu”, Đường Đường lễ phép cự tuyệt, “Có người tới đón tớ rồi”.

Lúc này, Phong Thiên Dương mới nhìn thấy một chiếc xe Bentley dừng cách đó 10 mét, Đường Đường cùng cậu tạm biệt xong liền đi tới chiếc xe kia.

Đến tận khi chiếc xe kia rời đi rồi, Phong Thiên Dương mới hậu tri hậu giác lẩm bầm nói “Biển số xe trông thật quen mắt.”

Đường Đường tan học lúc năm giờ hai mươi, về đến nhà là năm giòe năm mươi, Minh Thiếu Diễm còn chưa về. Dì Trình từ phòng bếp chạy ra hỏi xem cô đi học thế nào.

“Khá tốt ạ”, Đường Đường theo chân dì Trình vào bếp, “Thầy giáo giảng bài cũng tốt, không khí học tập cũng tốt”.

Dì Trình vội vàng gật đầu, “trường trung học phụ thuộc Đại Thành cũng không phải ai cũng vào được mà, con mau mau đi thay quần áo đi, đợi chú của con về là có thể ăn cơm chiều được rồi”.

Đường Đường trở về phòng ngủ, Jason đã giúp cô mang đồng phục về, dì Trình đã giúp cô là thẳng treo trong tủ. Đường Đường thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, vừa mới xuống lầu thì đúng lúc gặp Minh Thiếu Diễm trở về nhà.

“Chú nhỏ”, Đường Đường chủ động chào hỏi.

“Ừ”, Minh Thiếu Diễm gật đầu, cởi áo khoác đưa cho dì Trình, ” Đi học cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt ạ”, Đường Đường mang những lời nói với dì Trình một lần nữa nói lại với Minh Thiếu Diễm nhưng thêm một câu khác, “Chỉ là toán và địa lý có chút không theo kịp”.

Minh Thiếu Diễm nhớ tới những chuyện chiều nay Jason nói với hắn, ánh mắt lạnh đi vài phần, nhưng Đường Đường không có nói nên hắn cũng không hỏi mà nói tiếp với Đường Đường, ” cháu lâu lắm không đi học, theo không kịp là chuyện bình thường, nếu không theo kịp có thể mời gia sư đến dạy thêm”.

Đường Đường có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hôm nay Minh Thiếu Diễm lại không châm chọc mình, nở nụ cười nói “Cảm ơn chú nhỏ”.

“Người một nhà thì cảm ơn cái gì”, Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt mở miệng, ” cháu không có điều gì khác muốn nói sao?”

“…Có”, Đường Đường tỏ vẻ khó xử nói, “Hôm nay các bạn có chút không thân thiện.”

Chuyện này Jason khẳng định đã nói cho Minh Thiếu Diễm nghe, cho nên Đường Đường vẫn luôn chờ Minh Thiếu Diễm chủ động hỏi, mà không phải cô tự nói ra. Hiện tại Minh Thiếu Diễm hỏi nên Đường Đường lập tức biểu hiện một bộ biểu tình mất mát đem chuyện hôm nay nói ra.

Minh Thiếu Diễm chăm chú lắng nghe, đợi Đường Đường nói xong mới nói, ” Cháu có suy nghĩ gì không?”

“Cháu cảm thấy”, Đường Đường nói, “Cháu muốn có người đại diện”.

“….”

“Tám giờ sẽ có người gọi cho cháu.”

“Là ai ạ?” Đường Đường đã biết còn cố giả ngu.

“Người đại diện của cháu.”

“Đái Na.”

“Làm sao thế”, Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu, “Cô không hài lòng?”

Thật ra Đường Đường có chút do dự.

Đái Na là người rất lợi hại, cô ấy cũng chính là người đại diện của Bách Thần.

Theo như những việc rắc rối lúc trước của Đường Đường và Bách Thần thì nhất định Bách Thần sẽ nghĩ nhiều.

Trong sách, tác giả đánh giá rất cao về người phụ nữ này, kim bài đại diện của giới giải trí, điều này làm cho Đường Đường động tâm,

Người đại diện tốt, đôi khi có thể quyết định vận mệnh của nghệ sĩ, so sánh hai người, Đường Đường nghĩ thông suốt, lấy tiền đồ ra so sánh thì Bách Thần tính là cái gì!

Huống hồ hiện tại, Đái Na có thể giúp cô thay đổi hình tượng.

“Cảm ơn chú nhỏ”, Đường Đường nhìn thời gian thấy đã sắp là tám giờ liền nói, “Cháu lên tầng trước đây.”

Minh Thiếu Diễm nhìn Đường Đường vô cùng hào hứng thì có chút hối hận, đợi Đường Đường đi lên liền gọi điện cho Đái Na, một lần nữa dặn dò Đái Na mới yên tâm.

“Được rồi, cô gọi điện cho Đường Đường đi.”

Đái Na:…

Đúng 8 giờ, Đái Na gọi điện thoại.

Không hổ danh là người mà Minh Thiếu Diễm vô cùng thưởng thức, Đái Na nói chuyện không hề giông dài, rất nhanh gọn giới thiệu qua về bản thân, liền bắt đầu nói kế hoạch với Đường Đường.

Đái Na hôm nay thật sự bị dọa sợ, tổng giám đốc bảo cô mang theo một nghệ sĩ nữ, Đái Na cũng không quá để ý trong lòng liền đáp ứng, kết quả không ngờ Minh Thiếu Diễm lại bảo cô quản lý Đường Đường.

Đái Na không thể tin là Minh Thiếu Diễm lại ký hợp đồng với Đường Đường.

Chính là không chờ cô hỏi, Minh Thiếu Diễm nói “Đường Đường là cháu của tôi”, nói xong còn bổ sung một câu, “Ruột”.

Đái Na:….

Minh Thiếu Diễm đưa Đường Đường vào tay cô, cũng không nói đến những chuyện gần đây của Đường Đường và Bách Thần, còn nhấn mạnh một lần nữa cô phải chiếu cô Đường Đường cho tốt, Tránh cho Bách Thần và Đường Đường gặp mặt.

Nếu kiêng kị họ gặp mặt thì đừng đem Đường Đường đưa cho cô nha! Đáng tiếc suy nghĩ này cô cũng không dám nói với Minh Thiếu Diễm. Đái Na chỉ có thể dùng thời gian nhanh nhất hoạch định kế hoạch tẩy trắng Đường Đường, viết xong ngay lập tức gọi điện cho Đường Đường.

Đường Đường lớn lên quá xuất sắc, cô cũng từng muốn ký hợp đồng nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Đường Đường liền từ bỏ ý nghĩ đấy.

Quả thực là không có đầu óc.

Đái Na đã chuẩn bị tốt để ứng phó những yêu cầu vô lý của Đường Đường, cuộc gọi đã được nối tới Đường Đường.

Mười phút sau, Đái Na thuận lợi hoàn thành cuộc đối thoại đầu tiên với Đường Đường, thậm chí so với Bách Thần còn thuận lợi hơn.

Đái Na: nói năng trật tự rõ ràng, suy nghĩ thấu đáo các vấn đề, người đó có thực phải là Đường Đường?

Sự thuận lợi làm cô có chút hoảng hốt.

Mà Đường Đường bên này, sau khi nói chuyện xong càng thêm hài lòng, Đái Na đã hoạch định ra lộ trình tẩy trắng cho cô, dự đoán con đường phía trước của Đường Đường với Đái Na không hẹn mà hợp.

“Chị sẽ đi điều tra chuyện di sản của cha nuôi em, sẽ mau có kết quả”, Đái Na nói, “Hôm nay chị mới điều tra, chị hi vọng mấy ngày nay em sẽ tỏ ra hơi yếu thế, như vậy khi mọi chuyện sáng tỏ thì hiệu quả của việc xoay chuyển tình thế càng tốt.

Đường Đường gật đầu “Đạo lý này rất đúng”

Bằng không hôm nay bị người ta ném chai nước vào người, cô vì cái gì mà phải nhịn xuống để được một điều nhịn chín điều lành.

Ngắt điện thoại, Đường Đường đem video mình tải xuống được hôm nay gửi cho Đái Na.

Bên kia Đái Na xem xong video liền trầm mặc nửa phút. Video này không chỉ có thể dùng mà còn quá có ích!

Đường Đường thế này… Đái Na cũng không rõ, cô lúc trước vẫn luôn thấy Đường Đường không quá có đầu óc nhưng hôm nay xem đoạn Video này thì cô thấy Đường Đường không chỉ có đầu óc mà còn quá có đầu óc.

Sau khi gọi điện, tâm tình của Đái Na xoay chuyển 180 độ, phải khi Minh Thiếu Diễm gọi điện đến liền nghe thấy tiếng cười của cô.

Minh Thiếu Diễm cảm thấy hôm nay cấp dưới của mình có chút không bình thường, hắn gọi điện xong liền vội vàng tiếp tục làm việc.

Hôm nay là trường hợp đặc biệt chứ bình thường hắn rất ít khi mang công việc về nhà. Lúc 10 giờ tối, Minh Thiếu Diễm cảm thấy mệt nên tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc nghỉ ngơi, Minh Thiếu Diễm rất muốn uống một ly cà phê, loại cà phê Lam Sơn yêu thích của hắn.

Suy nghĩ một chút về tay nghề của dì Trình, Minh Thiếu Diễm lại lùi bước, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ nửa phút rồi ra khỏi thư phòng.

Minh Thiếu Diễm tìm thấy dì Trình dưới tầng 1, dì Trình còn tưởng hắn muốn tìm thứ gì, kết quả lại nghe thấy Minh Thiếu Diễm nói, “Làm phiền dì Trình lên tầng một chuyến, dì bảo Đường Đường pha giúp tôi một ly cà phê.”

Dì Trình không thể hiểu được: “Không phải chính cậu đi là được sao?”

Minh Thiếu Diễm liền cự tuyệt!

Không lâu trước đây hắn còn tỏ ra ghét bỏ tay nghề của Đường Đường thì bây giờ làm sao có thể mở miệng yêu cầu?

“Tôi còn đang vội, tôi lên trước đây.”

Minh Thiếu Diễm xoay người lên lầu, không biết hắn nghĩ gì mà đi được 2 bước liền nói thêm một câu, ” Đừng nói cho Đường Đường biết là tôi cố ý yêu cầu.”

Dì Trình:….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN