Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính - Chương 12: 12: Tiểu Sưđệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính


Chương 12: 12: Tiểu Sưđệ


Đối với các đệ tử chuẩn bị tham gia đấu bán kết mà ở khu hẻo lánh, nơi lân cận vách núi, người chủ phong nhân từ mở nơi tu luyện cho bọn hắn, nhưng mà chỗ khá xa, yêu cầu dậy sớm đi qua đó.
Từ khi chuyện Giản Vô Phương trôi qua, chủ phong được một trận sóng êm gió lặng.

Người Cổ Điêu có vẻ trầm ổn, cũng tựa hồ không muốn cái vãn bối chẳng nên thân này, thậm chí còn bỏ qua chuyện này.

Nhưng theo đệ tử phong khác tới tham gia đấu bán kết, rất nhiều người đều mơ hồ cảm giác được trong chủ phong vẫn sóng ngầm cuộn cuộn như cũ.
Mới tờ mờ sáng, Mạnh Quân liền từ phòng mình đi đến chỗ tu luyện, đi ngang qua một đệ tử lớn hơn hắn một chút.

Bởi vì người này lạ mặt, không phải đệ tử thường ở khu vực này, Mạnh Quân theo bản năng mà nhìn đối phương vài lần.
Đối phương ăn mặc hoa lệ, trên eo treo trang sức hình dạng mỏ ưng, sắc mặt vàng như nến, giống con quỷ bị bệnh lao, nhưng tay lại thô ráp to rộng, như đã dùng kiếm một thời gian dài.

Đôi mắt bén nhọn như ưng đảo qua Mạnh Quân, cùng sắc mặt không có chút ý tốt nào.
Chuông cảnh báo trong lòng Mạnh Quân reo lên, lặng lẽ sờ lên chuôi kiếm bên hông.
Huyết mạch Cổ Điêu, tu vi dường như ở Dung Hợp kỳ, sáng sớm tinh mơ tới nơi này làm cái gì?
“Ngươi phát hiện rồi sao……” Thanh âm ác ý vang lên.

Giản Vô Xương vươn tay, linh lực Dung Hợp kỳ dư thừa trực tiếp ấn lên ngực Mạnh Quân, “Nếu như vậy, liền chết đi.”
Mạnh Quân chuẩn bị không kịp, lại vừa lúc đứng ở gần vách núi.

Linh lực đối phương cuốn theo gió lốc, thẳng thừng muốn đánh rơi hắn xuống vách núi, bị quăng ngã thành một cái xác chưa từng tồn tại.

Tâm Mạnh Quân quay nhanh, cắn răng hạ quyết tâm, nương theo một chưởng gió, từ bên vách núi nhảy xuống.
Giản Vô Xương có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh nói: “Tự tìm đường chết.”
Trong phòng không phải còn một tên sao? Hắn nhanh chóng đi xử lí một cái tạp chủng Vô Vi phong khác.
【 Cảnh cáo, cảnh cáo! Nam chính ngã xuống vách núi, gặp phải nguy hiểm, thỉnh ký chủ xử lý ngay tức khắc! Nếu nam chính không thể thuận lợi tham gia đấu bán kết, sẽ coi là nhiệm vụ thất bại, ký chủ cũng mất đi cơ hội trọng sinh! 】
Thẩm Tu Viễn: 【??? Hệ thống ngươi nói cái gì? 】
Y tỉnh dậy trong cơn mơ hồ, tư duy còn chưa rõ ràng, mất gần nửa ngày trời mới đào ra từ trong trí nhớ đến tột cùng việc này là tình tiết nào trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, nam chính bị vai ác pháo hôi cực kì ghét hận Vô Vi phong hãm hại, ngã xuống vách núi.

Tiểu sư muội vừa vặn hái thuốc ở dưới vách núi, cứu giúp nam chính.

Ngay sau đó, nam chính tìm được tàn hồn Thanh Long ở trong sơn động, hấp thu tu vi trong đó, thăng cấp lên đến Khai Quang kỳ, rồi sau đó như một vị vương giả, trở về đấu bán kết.
Mà hiện tại, người sắm vai tiểu sư muội “Thẩm Mạn Mạn” lại chính là y.

Cũng không lạ khi hệ thống kêu y tức khắc tiến đến giải quyết hiểm nguy nam chính rơi vào.
Hố cha hệ thống, hố cha Vô Vi chân nhân! “Thẩm Mạn Mạn” đến tột cùng vì cái gì muốn lúc mặt trời vừa dậy mà đi hái thuốc dưới vách núi chủ phong? Đến lúc đó y gặp nam chính phải giải thích như thế nào?
Hệ thống: 【10086 cũng không biết đâu.

Ủy khuất.jpg】
Dù không ngừng chửi thầm, Thẩm Tu Viễn vẫn rất có trách nhiệm chuẩn bị đổi áo choàng khác, nghĩ cách cứu viện nam chính.

Nhưng y bỗng nhiên nhận thấy được linh lực nóng bức dao động trong không khí, khác biệt với của Giản Vô Phương, linh lực lần này có vẻ vô cùng mãnh liệt, tựa như mặt trời gay gắt.
Ít nhất cũng là tu vi Dung Hợp kỳ.
Mà chính Thẩm Tu Viễn, thông qua tu luyện khắc khổ mấy ngày này, cũng chỉ tới Khai Quang cấp chín.

Để đạt tới Dung Hợp kỳ còn thiếu một đoạn đột phá quan trọng.
Khiến Mạnh Quân không kịp ra tiếng cầu cứu liền ngã xuống vách núi, có lẽ chính là người này!
Răng rắc vài tiếng, nhà tranh bị tia chớp đánh đến nứt đôi.

Giản Vô Xương đứng ở ngoài viện, chưa nói hai lời đã công kích một đòn linh lực tới Thẩm Tu Viễn.

Giản Vô Xương là biến dị lôi linh căn cực kỳ hiếm thấy, linh khí mượn dùng có thể triệu tới tia chớp.

Thẩm Tu Viễn nhảy lên né tránh, nhưng phương hướng Giản Vô Xương công kích rõ ràng là bức y lùi tới vách núi.
Giản Vô Xương tính toán khiến hai người Vô Vi phong biến mất ngay tại đây.

Biện cớ cũng đơn giản thôi, như là sáng sớm đã xảy ra sấm chớp mưa bão, hai người né tránh không kịp, ngã xuống vách núi, chết mất xác.

Dù sao chỉ là huyết mạch cấp thấp của Vô Vi phong, chưởng môn sẽ không để ý bọn họ sống chết như nào, cũng sẽ không tra kỹ càng lời hắn nói.
Thẩm Tu Viễn cảm nhận được chênh lệch giữa chính mình với đối phương, âm thầm cắn chặt răng, nhìn phía dưới vách núi tối om, mặc niệm khẩu quyết, vậy mà áp dụng cách làm tương đồng Mạnh Quân.
Y làm trò ngay trước mặt Giản Vô Xương, không chống cự vô nghĩa mà nhảy xuống.
Nhưng hành động cụ thể lại khác với Mạnh Quân.

Mạnh Quân là thật sự nhảy xuống dưới, mà điểm y thả người nhảy xuống, là huyền phù ở không trung, cửa vào thủy phủ chỉ một mình y có thể thấy được.
Giản Vô Xương hơi kinh ngạc, nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy đệ tử Vô Vi phong tính tình yếu đuối, một kích cũng không chịu nổi, chán ghét trong lòng càng sâu.
Tạp chủng huyết mạch cấp thấp, tốt nhất không nên vọng tưởng trở thành đệ tử nội môn!
Mạnh Quân đã từng bị các sư huynh phạt đi nơi dưới vách núi hái một loại dược liệu hết sức quý hiếm, là nguyên liệu làm phá chướng đan, bởi vậy hắn biết dưới vách núi có một hồ nước.

Trước khi rơi xuống, hắn nhắm ngay vị trí hồ nước ở trong trí nhớ.
Thẩm Tu Viễn ở trong thủy phủ thay xong áo choàng tiểu sư muội, một lần nữa niệm động khẩu quyết, đem vị trí cửa ra vào thủy phủ mở ở bên cạnh Mạnh Quân.

Vì thế thời điểm y đi ra từ thủy phủ, suýt nữa trực tiếp uống một ngụm nước.
Mạnh Quân hôn mê ở trong hồ nước, đầu dựa vào bên hồ, nửa thân dưới ngập dưới nước, có xu hướng không ngừng trượt xuống.

Thẩm Tu Viễn lắp bắp kinh hãi, nếu y tới chậm, nam chính tiếp tục trượt xuống dưới, nói không chừng liền lặng yên không một tiếng động mà chết đuối.
Cả người y ướt đẫm, cố gắng kéo Mạnh Quân từ hồ nước đi lên, niệm cái chú trừ thủy cho hai người để hong khô quần áo, sau đó bắt đầu xử lý vết thương của Mạnh Quân.

Xốc lên vạt áo Mạnh Quân, y phát hiện trên ngực đối phương một tảng bầm tím lớn, hiển nhiên là trúng chưởng lực của kẻ địch, bị nội thương.
Thẩm Tu Viễn do dự chớp mắt một cái.

Áo choàng “Thẩm Mạn Mạn” còn chưa tới Trúc Cơ, tu vi có hạn.

Muốn chữa thương cho Mạnh Quân, chỉ có thể rót linh lực trực tiếp vào vết thương.

Nhưng nếu đổi về áo choàng sư huynh để chữa trị, sợ rằng Mạnh Quân sẽ đột nhiên tỉnh, ngược lại chính y sẽ gặp nguy hiểm bị OOC.

Y rất nhanh đưa ra quyết định, sửa sang quần áo Mạnh Quân lại cho tốt, đầu dựa trên đùi mình, vươn hai ngón tay phải điểm ở trên ngực đối phương, rót linh lực vào.
Máu bầm rất mau tan đi.
Mạnh Quân đột nhiên quay đầu đi, hướng trên mặt đất phun ra mấy ngụm nước hỗn tạp với máu bầm, tay nắm chặt quần áo Thẩm Tu Viễn, ánh mắt mê mang mà giương mắt nhìn nhìn “Thẩm Mạn Mạn”, ngay sau đó giãy giụa muốn đứng dậy.

Thẩm Tu Viễn chấn kinh, linh lực trên tay ngừng lại, Mạnh Quân trực tiếp ngã lại xuống trên người y, vừa hộc máu vừa nói: “Tiểu……!sư muội.”
Thẩm Tu Viễn kéo lại hắn, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Đã thành như vậy, huynh nên nói ít lời lại.”
Mạnh Quân bất đắc dĩ dựa vào người “Thẩm Mạn Mạn”, sống lưng thẳng tắp, cảnh giác trong lòng vẫn chưa buông, suy nghĩ rối rắm phức tạp, loạn thành một cục.

Dù vẫn đang ở hiểm cảnh, cần dựa vào sự viện trợ của “Thẩm Mạn Mạn”, hắn cũng không thể không hoài nghi, tiểu sư muội làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn gãi đúng chỗ ngứa mà cứu hắn?
Nghĩ đến đây, hắn ý đồ ngồi dậy tránh khỏi “Thẩm Mạn Mạn”, dò hỏi nguyên nhân đối phương tới đây, lại bỗng nhiên ngơ người.
Bởi vì thời điểm thân thể hắn di chuyển, hắn tựa hồ trong lúc vô ý đụng tới thứ gì đó không nên xuất hiện trên người sư muội.
Mặt Mạnh Quân có chút hồng, hắn ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng đến cổ áo “Thẩm Mạn Mạn”.

Ở chung với “Thẩm Mạn Mạn” lâu như vậy, thế mà hắn lại chọn làm lơ hầu kết như ẩn như hiện phía trong cổ áo đối phương.
“Thẩm Mạn Mạn” mang huyết mạch thận thú.

Là tác dụng của ảo ảnh thận thú, làm hắn bỏ qua sơ hở rất nhỏ đối phương lưu lại.
Câu từ vừa tính ra khỏi miệng thì đông cứng lại, Mạnh Quân lấy tay chống đất, kịch liệt ho khan vài tiếng, nói với “Thẩm Mạn Mạn”: “Tiểu sư……! đệ.”
Thẩm Tu Viễn vốn định làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, từ từ tiết lộ chuyện này.

Lại không nghĩ rằng dù Mạnh Quân đang trọng thương vẫn ngũ cảm nhạy bén, thậm chí trực tiếp thốt ra giới tính của y.

Hiện tại tâm tình của y lần nữa vô cùng xấu hổ, ngay cả ý tưởng ném nam chính xuống nước cũng có.
Nếu không phải vì phần thưởng ngon lành khi trọng sinh, y tuyệt đối sẽ không cứu tên nam chính bị nước vào đầu này!
Sau khi Mạnh Quân nói ra ba chữ “Tiểu sư đệ”, lập tức giống như mở ra cái cơ quan.

Trong mắt hắn, trang phục “Thẩm Mạn Mạn” từ nữ trang đổi thành nam trang, búi tóc cũng biến thành kiểu dáng bình thường.

Hắn bất động thanh sắc mà nhìn màn biến hóa có thể gọi là kỳ dị, bình tĩnh tự hỏi.
Trong truyền thuyết, tộc Thận Thú vì tự bảo vệ mình, thường xuyên xây dựng ảo ảnh chân dung nhìn như thật.

Sau khi ảo ảnh bị chọc phá, cũng cần người huyết mạch Thận Thú nọ nguyện ý, người khác mới có thể thấy bộ dáng thật.
Nhưng hơn phân nửa người tộc Thận Thú ẩn cư, bình thường khó có thể nhìn thấy, hắn cũng là nghe từ trong miệng trưởng bối mới biết được có một chuyện như vậy.

Tiểu sư đệ nguyện ý cho hắn thấy chân dung, là biểu hiện của việc tín nhiệm hắn.
Thẩm Tu Viễn cúi đầu, ngón tay ở trong tay áo xấu hổ siết chặt.

Nếu y có thể thấy được bộ dáng mình, liền sẽ phát hiện dung mạo áo choàng này có điểm tương tự với y thời niên thiếu, mỹ mạo, thanh tú mà ngây ngô.
Trong lòng Mạnh Quân rung động, giọng điệu hòa hoãn mà hỏi: ” Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tới! Cuối cùng đã tới!
Thẩm Tu Viễn quay đầu đi chớp chớp mắt: “Mạnh sư huynh, đệ tới hái dược liệu làm phá chướng đan, trên đường thấy huynh bị thương, ngay lập tức đem huynh lên từ trong nước.”
Hái thuốc? Chẳng lẽ lại là trò cũ những kẻ Vô Vi phong đó, bắt sư đệ sư muội mới tới thay bọn họ một mình vào chỗ nguy hiểm?
Ngữ khí Mạnh Quân giống như vụn băng: “Bọn họ ép buộc ngươi tới?”
Thẩm Tu Viễn lắc đầu: “Không phải, là đệ tự nguyện! Từ lúc đại sư huynh đánh bại người Càn Khôn Phong, mọi người đều đang liều mạng tăng lên tu vi, không muốn làm mất mặt Vô Vi phong.

Đệ cũng muốn tiến tới Trúc Cơ sớm một chút, nghe nói phá chướng đan có thể tăng tỷ lệ thành công lên Trúc Cơ, đệ mới tự nguyện tới hái thuốc.”
Y ngây thơ hồn nhiên mà nhìn Mạnh Quân, trên mặt tràn ngập sự lo lắng: “Mạnh sư huynh, vết thương của huynh còn chưa lành, không nên tức giận.”
Mạnh Quân không tiếng động mà thở dài.
Đối với tiểu sư đệ, hắn có khuynh hướng tin tưởng đối phương.

Hơn nữa tiểu sư đệ từ trước đến nay ngây ngô, thẳng thắn, thành khẩn, xung đột với hắn cũng không có ích lợi gì nên không cần phải nói dối hắn.
Có vẻ từ khi hắn thu được quyển sách 《 Thất tinh tia chớp tiên 》kia, Vô Vi phong liền vô tri vô giác đã xảy ra biến hóa nào đó.
Đến khi máu bầm tan hết, hắn cảm thấy bản thân đã khôi phục một ít sức lực, đứng dậy tìm cành cây dựa vào, che miệng ho nhẹ vài tiếng, cự tuyệt Thẩm Tu Viễn kiến nghị tiếp tục truyền linh lực cho hắn.
Mạnh Quân biết thương thế của mình là do tu sĩ Dung Hợp kỳ tạo thành, tiểu sư đệ Trúc Cơ kỳ chỉ có thể thay hắn hóa giải máu bầm, nhưng lại không khai thông được linh lực thác loạn bên trong.

Mà vết thương của hắn hiện tại thành như vậy, không chỉ hết cách chống đỡ bản thân trở lại chủ phong trên vách cao trăm trượng, chỉ từ đường nhỏ trở về Vô Vi phong cũng có chút khó khăn.
Nếu tin tức hắn bị thương truyền ra, không biết đám người Vô Vi phong cùng Càn Khôn phong đó sẽ làm gì.
Hiện giờ, trước tiên hắn chỉ có thể tĩnh dưỡng.

Sau khi tăng lên tu vi, làm linh lực hệ lôi trong cơ thể biến mất, hắn sẽ trở về đấu bán kết.
Hắn dặn dò tiểu sư đệ không cần nói chuyện hắn bị thương cho những người khác, ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, ánh mặt trời đã vô cùng gắt gao.
Tiểu sư đệ vì cứu hắn, đã phải chậm trễ thời gian về Vô Vi phong dùng đồ ăn sáng.
Mạnh Quân nuốt xuống một búng máu, dường như không có việc gì nói: “Ngươi chưa tích cốc, có cái gì muốn ăn sao? Nếu có mang theo đồ dùng để nấu dược……!Chúng ta có thể bắt hai con cá từ hồ nước, ngao thành canh cá.”
Thẩm Tu Viễn liên tưởng đến nguyên chủ vốn là giao nhân, lại rơi vào kết cục bị rút gân rút lân ngao thành canh cá, nụ cười nhạt nhòa trên mặt nháy mắt có chút cứng đờ.
Không phải, nam chính à, ngươi có cái chấp niệm gì đối với canh cá sao?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN