Hai tu sĩ Hợp Thể kỳ kia thấy Mạnh Quân xuất hiện, liếc qua nhau, lại phi về phía hắn lần nữa.
Như thể đã thương lượng trước, một người trong đó để bàn tay lên cánh tay một người khác, truyền linh lực cho đối phương, mà cánh tay người sau nhanh chóng nâng lên.
Trong phút chốc, linh lực mạnh mẽ cuốn theo dòng nước lũ hướng tới Mạnh Quân.
Tu sĩ Thủy linh căn vốn chiếm đa số tộc Huyền Vũ, hai người này một khi liên thủ, dựa vào thế nước trong Thiên Trì, uy lực nháy mắt tăng gấp đôi, gấp ba!
Sau khi Mạnh Quân ăn vào Hợp Khí đan, cơn đau đầu càng nặng.
Hắn cười lạnh một tiếng, ỷ vào việc bản thân tạm thời có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, sử dụng chiêu thức phá chưởng trong kiếm pháp Thanh Long, ý định đón đỡ một chưởng hai người hợp lực.
Hắn dự đoán không sai.
Hai người kia khi nãy vì bảo vật trong bí cảnh đã chiến đấu riêng lẽ, vì vậy chịu khổ ở trong tay hắn.
Lần này thấy hắn đã tiến vào bí cảnh, trong lòng hai người biết không thể tiếp tục kéo dài, thế nên cùng liên thủ, tính toán mau chóng đẩy hắn vào chỗ chết.
Nếu ăn vào không đủ ba viên Hợp Khí đan, hắn chỉ sợ căn bản không phải là đối thủ khi hai người này hợp sức.
Hắn điều động linh lực, khí hải đột nhiên có loại cảm giác bị bỏng cháy, ánh mắt cũng có một chút hoảng hốt.
Thậm chí trong mắt hắn, mặt nước vẩn đục màu đỏ nhạt đây cũng biến thành màu đen tượng trưng cho Huyền Vũ.
Ba viên Hợp Khí đan, thật sự là quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, lôi đình cự chưởng bị dòng nước vây quanh cũng đánh úp lại hắn.
Mạnh Quân thở hổn hển, mồ hôi lạnh dọc theo xương quai xanh chảy xuống.
Nước ao bị chưởng lực đánh vào, khúc xạ ánh sáng nhỏ vụn.
Bởi vì dùng Hợp Khí đan, trước mắt thường xuyên có chút mơ hồ, hắn khó có thể phân rõ phương hướng của chưởng lực, chỉ có thể phán đoán bằng kinh nghiệm, một chưởng này hướng tới xương sườn bên trái, có lẽ là nhắm tới trái tim.
Hẳn là nơi này!
Thức phá chưởng buộc phải sử dụng, dưới một kích, linh lực tạo thành cự chưởng nát thành mảnh nhỏ, linh lực cuồn cuộn nhộn nhạo chảy ra bốn phía.
Mạnh Quân nhảy lên không, né tránh mảnh nhỏ cự chưởng.
Lại không ngờ, ở đằng sau cự chưởng đấy che giấu rất nhiều cự chưởng tàn nhẫn, hình dạng rất nhỏ, lại bị linh lực hình thành cự chưởng ngăn trở, nếu nhìn từ góc độ Mạnh Quân thì không thấy.
Mà trong đó có một chưởng, vừa lúc hướng tới chỗ Mạnh Quân tránh né.
Sau khi dùng một thức phá chưởng, linh lực được phát tiết, đôi mắt của Mạnh Quân cuối cùng đã thanh minh.
Thời điểm hắn phát hiện chưởng lực kia ở không trung, thời gian đã muộn, Mạnh Quân quay đi né tránh không kịp, lại đành sử dụng thức phá chưởng ngay trước vài tấc, linh lực va chạm vào nhau, phát ra tiếng ầm ầm vang dội.
Nhưng dù sao tu vi của hắn cũng do mượn tới, liên tục sử dụng hai chiêu thức phá chưởng, thêm một chiêu nữa sẽ mất đi linh lực, ngược lại bị kẻ địch chèn ép một bậc.
Bị chưởng lực còn sót lại của đối phương đánh trúng, cổ họng tức khắc nảy lên vị tanh ngọt.
Hai tu sĩ Hợp Thể kỳ kia lộ rõ vẻ vui sướng trên mặt.
Thấy rằng thử nghiệm phương pháp hợp tác mang lại thắng lợi, một người trong đó để cả hai tay lên phía sau một người khác, toàn lực ứng phó, bắt đầu ấp ủ chiêu thức có uy lực lớn hơn nữa.
Bọn họ đã nhìn ra, tuy rằng Mạnh Quân tạm thời có tu vi Hợp Thể kỳ, nhưng nhược điểm là linh lực mượn tới đáp ứng không xuể, không thể ứng phó liên kích.
Mà tu sĩ Phân Thần kỳ đã bị đánh về nguyên hình, đang canh giữ ở một bên cũng ngo ngoe rục rịch, chỉ đợi cùng tộc nhân giáp kích từ đằng trước và sau, khiến Mạnh Quân bị thương nặng.
Đôi mắt Mạnh Quân híp lại.
Từ góc độ của hắn có thể thấy ánh mặt trời khúc xạ lên mặt nước hồng nhạt.
Màu sắc đỏ nhạt này tương đồng với những gì nhìn thấy trong trí nhớ tộc trưởng, tương tự với cảnh tượng bị cường địch vây quanh, gần như khiến máu hắn sôi trào.
Dù là điều tộc nhân dạy bảo từ nhỏ đến lớn, hay là lời giao phó của tàn hồn Thanh Long trong sơn động, đều muốn nói cho hắn hai chữ ——
Báo thù.
Không biết là vì tác dụng phụ của Hợp Khí đan hoặc xúc cảnh sinh tình, ý niệm báo thù trong đầu hắn cháy bỏng đến mức gần như phấn khích, suýt mất khống chế.
Tuy nhiên vẫn còn sót lại phần nhỏ ý nghĩ, đang bình tĩnh tự hỏi nên làm thế nào để thắng.
Bộ kiếm pháp của tộc Thanh Long bao gồm mười chiêu.
Một chiêu cuối cùng bị thất truyền, còn lại chín chiêu.
Nhưng trong chín chiêu trước, bất luận là cái nào cũng không thể giải quyết hoàn toàn khốn cảnh hiện tại hắn gặp phải.
Hai tu sĩ Hợp Thể kỳ hợp lực vốn đã khó để đối phó, lần giao thủ này qua đi, đối phương đã nắm chắc nhược điểm rằng hắn không có cách nào ứng phó liên kích.
Có thể đoán trước được, kế tiếp hắn sẽ gặp phải càng nhiều liên kích hợp lực.
Hơn nữa tu sĩ Phân Thần kỳ chờ đợi bên cạnh đã ác chiến với hắn một lúc lâu, đã học được cách nhạy bén.
Chỉ cần linh lực trên thân kiếm hắn hơi không đủ, bối giáp của Huyền Vũ sẽ lướt qua dưới kiếm hắn từ góc độ cực kỳ xảo quyệt, thi triển ra công kích đủ để hắn bị thương nặng từ góc độ khác.
Nếu…hắn có thể nắm giữ chiêu thứ mười, có thể sẽ khá hơn không?
Đôi mắt Mạnh Quân ngày càng đỏ dần.
Năm đó những tộc nhân chết ở chỗ này, nhất định có người nắm giữ chiêu thứ mười.
Đáng tiếc vẫn…
Thất bại trong gang tấc.
Ngón tay hắn ấn trên nhẫn trữ vật, lấy ra viên Hợp Khí đan thứ tư.
Tác dụng của ba viên Hợp Khí đan đang giảm dần, tác dụng phụ hoa cả mắt cùng với khí tức bất ổn cũng đang chậm rãi có hiệu lực.
Cảnh tượng trước mắt và Tu La huyết trì nhìn thấy trong trí nhớ tộc trưởng lại lần nữa chồng chéo lên nhau, nỗi hận thù càng bừng lên nóng rực trong óc.
Viên Hợp Khí đan này, có muốn ăn hay không?
Nhớ tới sư huynh còn ở bí cảnh, khóe mắt hắn không tự chủ được mà nhìn về phía xoáy nước dưới đáy.
Thoáng nhìn đáy nước chưa nhuốm màu đỏ, thanh triệt như cũ, Mạnh Quân bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không đúng.
Phân đoạn Thiên Trì hắn xem qua trong trí nhớ, tộc Thanh Long còn chưa tới bước đường diệt tộc.
Tàn hồn Thanh Long ở Thiên Linh Sơn từng nói, chiến trường cuối cùng là chủ phong Thiên Linh Sơn.
Như vậy tộc nhân của hắn tất nhiên đã tìm được đường sống trong chỗ chết, hoặc đã chiến thắng.
Bàn tay lặng yên buông ra, Hợp Khí đan từ trong tay trượt xuống.
Đại não Mạnh Quân hoạt động tức tốc, nếu Tu chân giới có loại Hợp Khí đan giúp tăng linh lực lên kịch liệt trong khoảng thời gian ngắn, vậy thì có thể có một loại chiêu thức đặc thù, có thể vận dụng chút ít linh lực, bộc phát ra sức mạnh cường đại hay không?
Trong tộc Thanh Long, linh căn nhất phổ biến là Mộc linh căn ôn hòa.
Nếu không phải có biện pháp lấy yếu thắng mạnh, trăm năm trước tộc Thanh Long dùng cách gì để chiến thắng trong cuộc chiến sát phạt tộc khác, trở thành thế gia đại tộc đứng đầu?
Tay Mạnh Quân nắm chặt chuôi kiếm, thử điều động linh lực từ trong khí hải.
Nhờ linh quang vừa hiện, hắn giống như lĩnh ngộ được cái gì.
Mà ở Huyền Vũ bên kia, cự chưởng ba tầng linh lực đã chồng lên xong.
Theo một tiếng quát khẽ, linh lực dời non lấp biển trào dâng đến, không thể đón đỡ.
Huyền Vũ đứng bên quan sát một cách khẩn trương hưng phấn, trông bọn họ như đã dự đoán được, kẻ địch nhất định khó có thể chống đỡ, cuối cùng chết thảm dưới ba tầng cự chưởng đây!
Linh kiếm cuối cùng đón nhận cự chưởng lớn gấp mấy lần hắn, mũi kiếm ám sắc xuyên thẳng qua lòng bàn tay cấu thành từ linh lực, giống như mũi tên nhọn bắn về phía hồng tâm.
Nhưng linh kiếm chênh lệch một khoảng cách thật sự xa với cự chưởng, thoạt nhìn lại như là một cọng lông vũ cắm vào biển cả sâu không thấy đáy.
Giây phút vừa mới bắt đầu, Mạnh Quân chỉ dùng một chút linh lực, nhưng sức mạnh vận chuyển đến linh kiếm lại đột nhiên bị phóng đại lên mấy lần.
Cảm giác được sự thay đổi này, hắn lập tức quán chú linh lực toàn thân lên trên linh kiếm, kiếm quang nhộn nhạo, uy lực nháy mắt tăng nhanh.
Dưới một nhát kiếm đây, linh lực thứ nhất của cự chưởng bị trảm vỡ thành nhiều đoạn, thế kiếm vẫn chưa ngừng, tiếp theo là tầng thứ hai, tầng thứ ba!
Phá ba tầng liên tiếp!
Tâm thần của hai tu sĩ Hợp Thể kỳ rung mạnh, linh lực cường đại phản kích đến bọn họ, hai người đã bị thương nặng, phun ra máu tươi, trực tiếp bị đánh về nguyên hình.
May mắn cho bọn họ, bối giáp Huyền Vũ cứng rắn, chỉ cần nhanh chóng trốn đi thì liền có thể giữ được đường sống!
Ai ngờ thế kiếm của Mạnh Quân chưa yếu đi, bổ tới phương hướng hai người đào tẩu.
Một kiếm này dư thừa linh lực, vốn dĩ chọn trúng góc độ Huyền Vũ chuẩn bị né khỏi kiếm hắn, cứ thể gọt bỏ một góc xá/c thịt.
Người nọ lăn đến một bên, biến trở về hình người, thất thanh đau mắng.
Tác dụng phụ của Hợp Khí đan hiện ra lần nữa.
trong đầu Mạnh Quân “Oanh” một tiếng, căn bản không nghe rõ đối phương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy âm thanh này làm hắn hết sức chán ghét.
Ngũ cảm của hắn bị phóng đại nhiều lần, phảng phất thở ra cũng mang theo huyết khí báo thù.
Mạnh Quân xoay người chém một Huyền Vũ Hợp Thể kỳ khác thành hai nửa, mai rùa lăn xuống đáy nước, nửa thân rắn bên trong rớt ra.
Huyền Vũ Phân Thần kỳ bên người hắn tính đánh lén thì ngạc nhiên sợ sệt, nhanh chóng bỏ chạy đi nơi xa, muốn tránh đi mũi nhọn, lại đều bị tước thành mảnh nhỏ bởi kiếm ý vô cùng sắc nhọn.
Chiêu thứ mươi không có lưu truyền tới nay là bởi nó vốn dĩ không phải chiêu kiếm gì cả, mà là một phương pháp vận hành linh lực trong linh mạch, hoặc là nói, một đạo kiếm ý.
Đạo kiếm ý này vĩnh viễn không chịu thua, nhờ đây yếu thắng mạnh.
“Sao lại thế này, làm thế nào hắn đột nhiên mạnh lên?” Một tộc nhân Huyền Vũ thất thanh nói.
Thứ uy lực linh kiếm trong tay đối phương hiện tại phát huy, so với trước kia quả thực không thể đánh đồng.
Đối phương rốt cuộc dùng thủ đoạn gì? Vì cái gì bọn họ rõ ràng có hai tu sĩ Hợp Thể kỳ, thế nhưng sẽ đánh không lại một tên nhóc mạnh mẽ tăng lên tu vi này?
Cuối cùng có người phát hiện gì đó không thích hợp: “Đôi mắt hắn…”
Do ở trong nước đã bị máu nhuộm thành màu đỏ nhạt, cho nên lúc trước không có ai chú ý tới đôi mắt kẻ địch cũng đã biến thành màu đỏ.
Bị nhắc nhở, càng ngày càng nhiều tộc nhân Huyền Vũ ý thức được mọi chuyện không ổn, lòng bàn chân quẫy đạp, bắt đầu trốn đi.
Mạnh Quân thấy bọn họ chạy trốn, linh kiếm lại chém ra lần nữa giống như sấm chớp.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, không chút cảm tình nói: “Hiện tại muốn chạy, có phải quá muộn rồi không?”
·
Ở bên trong bí cảnh, Thẩm Tu Viễn đã hấp thụ xong lượng linh khí yêu cầu.
Thần hồ rốt cuộc cũng yên lòng, ông vốn định kêu Mạnh Quân dừng tay, lại kinh ngạc phát hiện, sau khi Thẩm Tu Viễn dừng hấp thụ linh khí, xoáy nước kia ngược lại trở nên lớn hơn nữa.
Đây là có chuyện gì?
Sau khi Thẩm Tu Viễn ngừng hấp thụ linh khí, ông lại điều động một phần linh khí từ núi non, tới bổ sung vào phần Thiên Trì thiếu hụt.
Nhưng cho dù là như thế, xoáy nước cũng không nên lớn hơn, mà hẳn phải bảo trì nguyên trạng chứ!
Chẳng lẽ còn có ai đang hấp thu linh khí sao?
Chùm sáng thần hồ phiêu đến gần xoáy nước, kinh ngạc nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy ở một nơi khác của xoáy nước đúng là Mạnh Quân.
Hiện tại hình như hắn biến thành một cỗ máy móc giết chóc không có cảm tình, vẫn luôn không ngừng chém Huyền Vũ bại lui thành hai nửa.
Trong tầm mắt của thần hồ, linh khí vốn đi vào Thiên Trì hóa thành nhiều sợi tơ, cơ hồ toàn bộ tiến vào khí hải Mạnh Quân, đang củng cố cho tu vi đối phương dần dần ngã xuống vì hiệu dụng của Hợp Khí đan kết thúc.
Cho dù nắm giữ chiêu kiếm pháp thứ mười, thường xuyên sử dụng linh kiếm như thế vẫn cần tiêu hao không ít linh lực.
Huống hồ Huyền Vũ tuy rằng bại lui, vẫn có một ít người liều chết vật lộn.
Một mình Mạnh Quân đối mặt từng đấy tu sĩ Phân Thần kỳ cũng không nhẹ nhàng mấy.
Bởi vì tác dụng Hợp Khí đan đem lại dần dần biến mất, tu vi hạ xuống, linh lực trong khí hải hắn không còn đủ để tiêu hao, thân thể bắt đầu tự động hấp thụ linh khí đất trời.
Đúng lúc thần hồ đang lấy ra linh khí từ núi non khuếch tán đến Thiên Trì, thế nên tạo thành kết quả hiện tại.
Thần hồ thấy rõ ràng tình huống hiện tại.
Ông thở dài, thầm tăng tốc độ rút ra linh khí.
Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng.
Nếu có thể giúp, ông làm tiền bối, cũng muốn giúp đỡ một phen.
Thần hồ lấy ra linh khí thuần khiết, dưới sự trợ giúp của linh khí đó, tu vi Mạnh Quân bắt đầu bạo trướng với tốc độ cực hạn, rất từ Phân Thần kỳ lên tới Hợp Thể kỳ, cuối cùng dừng lại ở Hợp Thể hậu kỳ.
Nếu như giữa chừng chợt tăng lên tu vi quá nhiều, sẽ không khỏi tạo thành hậu quả xấu, kinh nghiệm thực chiến không theo kịp tu vi.
Mạnh Quân tạm ngưng hấp thu linh khí, khóe môi hơi nhếch, tựa hồ có chút vừa lòng với tình huống hiện tại.
Thoáng nhìn mấy Huyền Vũ bên cạnh bị thương, đáy mắt hắn nổi lên sắc đỏ nồng đậm, linh kiếm vung ra, ánh kim sắc trên linh kiếm loé một cái chớp mắt, ẩn chứa sức mạnh kinh tâm động phách.
Mấy Huyền Vũ đó không kịp chạy trốn đã bị chém trúng, mai rùa vỡ vụn từng phiến, thân rắn bên trong ầm ầm rơi xuống.
Tuy rằng vẻ tơi tả ngoài xác trông như cũ, nhưng thân rắn rơi xuống lần này, qua linh lực Hợp Thể kỳ tàn phá, có vẻ biến thành một bãi bùn lầy.
Hắn lại muốn tiếp tục đuổi giết, âm thanh của thần hồ từ một sườn xoáy nước khác từ xa truyền ra: “Dừng lại đi.”
Mạnh Quân thờ ơ.
“Lại đây mang sư huynh của ngươi rời đi.”
Mạnh Quân quay đầu lại.
Hắn thu hồi linh kiếm, đôi mắt vẫn đậm màu đỏ, mặt không cảm xúc mà bước vào cái xoáy nước này.
“Ngươi…Ngươi chờ đó, người của Thuận Lòng Trời sẽ đến báo thù cho chúng ta!” Những Huyền Vũ cuối cùng may mắn còn tồn tại nhanh chân nhân cơ hội này trốn đi, tuy rằng sợ hãi, lại hung tợn đi khiêu khích.
Viện binh của bọn họ sẽ tới ngay lập tức!
Mạnh Quân trào phúng nói: “Ta chờ.”
Sau khi tiến vào bí cảnh, trong mắt hắn hoàn toàn không có bóng dáng của thần hồ, lập tức đi đến bên người Thẩm Tu Viễn, nhẹ nhàng bế lên đối phương.
Sau đó, cầm cánh tay mềm mại của sư huynh vòng qua phần cổ của mình.
“Sư huynh, có thể nghe thấy ta nói chuyện không?”
Tuy rằng âm thanh không mang theo tí cảm tình, nhưng so với những người khác, đúng thật cách biệt một trời.
Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, cánh tay dịu ngoan vô lực mà để lên, gương mặt dựa vào hõm vai Mạnh Quân.
Đuôi cá xinh đẹp hoàn toàn lọt vào trong lòng ngực Mạnh Quân, chóp đuôi bởi vì không có điểm tựa, theo bản năng mà đi ôm eo đối phương.
Theo sau, y nghiêng nghiêng người, dường như cảm giác được sự an toàn, mặt chôn càng sâu vào thân thể đối phương.
Linh lực trong cơ thể Mạnh Quân mới vừa đạt tới Hợp Thể hậu kỳ lại có xu thế dao động.
Hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Sư huynh, ôm ta.”
Đuôi cá màu lam bạc trong tay lóe chút ánh sáng, mát lạnh trơn trợt.
Chỉ là ôm đối phương như vậy, cảm giác mát lạnh kia giống như có thể truyền tới khắp người, xoa dịu cảm xúc của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt hai tay sư huynh ở cùng nhau.
Như nghe được lời hắn nói, tay Thẩm Tu Viễn đặt ở phía dưới nắm lấy đầu ngón tay ở trên, đôi tay treo ở phần cổ Mạnh Quân, chắc chắn sẽ không rơi xuống.
Mạnh Quân chuẩn bị ôm sư huynh đi ra bí cảnh, thần hồ lại gọi lại hắn, không yên tâm mà dặn dò: “Về sau, tận lực đừng làm sư huynh ngươi khóc.”
Tuy rằng Thẩm Tu Viễn có được giao châu, nhưng thiên phú nước mắt thành ngọc của Giao Nhân cổ đến tột cùng có dạng gì, ai cũng chưa thấy qua.
Nếu là dưới tình huồng cực vui, cực buồn mới có thể hình thành giao châu cũng liền thôi, đáng sợ nhất chính là một lần rơi lệ bình thường sẽ hình thành giao châu.
Nếu giao châu rơi xuống không đúng lúc, rất có thể sẽ rước lấy người thèm nhỏ dãi giao châu.
Từ việc huyết mạch cao đẳng thường thường thu thập nguyên hình của tu sĩ làm dược liệu thì cũng có thể tưởng tượng được.
Mạnh Quân hơi hơi gật đầu, lãnh đạm nói: “Đã biết, đa tạ.”
Cứ việc trong đầu không ngừng vọng lại hai chữ “báo thù”, lúc là giọng của tộc nhân trên đảo rồng, có khi là tiếng của tàn hồn Thanh Long, khiến cho hắn nghe không vào người khác đang nói cái gì.
Nhưng thần hồ dặn dò như vậy, dường như cam chịu quan hệ giữa hắn và sư huynh đã vô cùng thân thiết, thậm chí có thể ảnh hưởng chuyện đối phương có rơi nước mắt hay không.
Bởi vậy những lời này lọt vào tai, hắn ngược lại cảm thấy có chút vui sướng.
Hai người Mạnh Quân đi rồi, thần hồ sử dùng thuật pháp truyền tống trở về phủ đệ mình nghỉ ngơi.
Mà ở một khắc Mạnh Quân bước ra bí cảnh, đồng tử hắn chợt hơi co lại, chỉ thấy toàn bộ Thiên Trì lại thêm một đám tộc nhân Huyền Vũ.
Viện binh thuộc về “Thuận Lòng Trời” tới rồi.
“Lần này không chỉ dừng ở Hợp Thể kỳ, còn có Động Hư kỳ…!Không tồi.” Mạnh Quân thấp giọng cười nói.
Huyết mạch Huyền Vũ đó đã đến, làm hắn có một cảm xúc kích động muốn giế/t chết toàn bộ, vì tộc mình báo thù.
Nhưng tu sĩ Động Hư kỳ kinh nghiệm phong phú, đối với hắn bây giờ mà nói, khả năng vẫn khá khó đối phó.
Ngón tay Mạnh Quân sờ lên nhẫn trữ vật, bên trong còn một viên Hợp Khí đan cuối cùng.
Đúng lúc này, Thẩm Tu Viễn giật nhẹ ở trong lòng ngực hắn.
Hắn lập tức dừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía sư huynh, chỉ thấy lông mi đối phương hơi rung, có vẻ sắp mở mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tường thuật ngắn gọn phó bản Thiên Trì: “Sinh bệnh rồi, muốn vợ ôm ấp hôn hít mới khỏe lên cơ.”.