Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính - Chương 4: 4: Nam Chính Vả Mặt Sư Huynh Đến Cứu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính


Chương 4: 4: Nam Chính Vả Mặt Sư Huynh Đến Cứu


Vũ khí Mạnh Quân sử dụng chính là một cái linh kiếm hạ phẩm, không có trải qua bất cứ rèn luyện nào bằng linh thạch linh vật, hiện ra ám trầm tro đen sắc, thân kiếm dày nặng, thoạt nhìn cổ xưa đại khí.

Còn Loan Tứ Duy dùng lại là Cốt roi.

Khi Cốt roi Mary Sue bảy sắc cầu vồng xuất hiện dưới ánh mặt trời, Thẩm Tu Viễn suýt phun ra một ngụm máu.
Mắc mớ gì phải dùng nhiều loại máu linh thú khác màu sắc để rèn luyện vũ khí? Tộc nhân ngươi biết ngươi phải đi theo hướng Mary Sue bảy màu sao?
“Tiểu sư muội……?” Ngũ sư huynh Mục Ngũ Đồng quan tâm nhìn về phía y.
Thẩm Tu Viễn lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Y đại khái biết đây là chuyện gì.

Vô Vi phong luôn bị huyết mạch cao đẳng ở phong khác áp bách, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, có thể lấy được tạm đủ máu linh thú đã không dễ, có khi chủng loại của linh thú không còn quan trọng lắm.
Có tài nguyên rèn luyện đã không tồi rồi, còn hơi đâu lo lắng phẩm chất của nó?
Ngay cả Cốt roi màu trắng của y, lai lịch so với của Loan Tứ Duy sáng sủa chút, là nhờ lúc nguyên chủ xuống núi làm nhiệm vụ, cửu tử nhất sinh lấy được thiên tủy ngưng lộ, dùng để rèn luyện Cốt roi, mới có được linh khí trung phẩm này.
Trên đấu trường, trọng kiếm xẹt qua, phách nham nứt thạch, cuốn lên bụi mù cuồn cuộn làm mọi người thấy không rõ tình huống bên trong, chỉ mơ mơ hồ hồ mà thấy có hai bóng người đang triền đấu, một thân pháp linh động, một cái khác hơi chậm chạp.
Người đang linh động kia dĩ nhiên là tiểu đệ pháo hôi của y.

Dường như chiếc roi cầu vồng kia, cho dù cách trần mai cũng lấp lánh tỏa sáng, rất khó không khiến người chú ý.

Trọng kiếm của Mạnh Quân nặng hơn, hành động hơi chậm chạp cũng là theo lý thường.
Bởi vậy người reo hò cố lên xung quanh cũng không nhìn ra được cuối cùng ai sẽ thắng nên kêu linh tinh loạn xạ một hơi “Tứ sư huynh cố lên!”, “Sư đệ cố lên!”.

Mục Ngũ Đồng đứng bên cạnh y mang tình ý chân thành mà hô lớn “Sư đệ cố lên”, trông chẳng khác gì fan cuồng của nam chính, còn dư thời gian mà hỏi “Thẩm Mạn Mạn”: “Tiểu sư muội, muội tại sao không kêu?”
Thẩm Tu Viễn:……
Cảm tạ vì đã hỏi, ta không có loại yêu thích cuồng nhiệt đến vậy.
Y hỏi lại Mục Ngũ Đồng: “Sư huynh, huynh vì sao kêu hăng say đến thế?”
Mục Ngũ Đồng hưng phấn nói: “Trúc Cơ cấp năm khiêu chiến Trúc Cơ cấp tám, nếu là huynh cũng không dám!” Hắn một bên hướng về phía so đấu trên đài bị bao phủ một khối bụi mù hô to “Sư đệ cố lên”, một bên quay đầu lại nói với “Thẩm Mạn Mạn”: “Chiêu thức của sư đệ trầm ổn, trọng kiếm vù vù xé gió, chắc chắn sẽ thắng! Ta chờ sư đệ giáo huấn tốt tứ sư huynh, đánh hắn một hồi đã đời!”
Thẩm Tu Viễn nhíu mày lại.

Mấy ngày qua, việc y làm không chỉ đơn giản là trao ấm áp cho nam chính cùng giáo huấn tiểu đệ pháo hôi thôi.

Để diễn tính cách của vai sư huynh càng tốt hơn, y tiến hành tu luyện dưới sự chỉ đạo của hệ thống, làm cho chính mình ngày càng dung nhập tu vi của nguyên chủ cùng lịch duyệt (1).
(1): tạm hiểu là kinh nghiệm
Wiki: Từng trải nhiều, trông thấy và biết nhiều
Lịch duyệt của Mục Ngũ Đồng không đủ để nhìn ra tới, nhưng y lại thấy được rõ ràng.

Nam chính nhìn như thành thạo, nhưng linh khí trên thân kiếm đã thiếu thốn, không thích hợp đánh lâu cùng người có tu vi cao hơn mình.

Thật sự nếu không lấy ra đòn sát thủ, nam chính liền sẽ thua.
Trên đấu trường, Mạnh Quân cầm trọng kiếm trong tay, hướng tới vai phải Loan Tứ Duy chém thẳng xuống.

Hắn ướt đẫm mồ hôi, tiếng hít thở đã có thể nghe thấy, rõ ràng đã không đủ linh lực.

Trúc Cơ cấp năm đối với cấp tám, chỉ nói tới linh lực cùng trình độ, Mạnh Quân đã kém hơn một chút.
Trong mắt Loan Tứ Duy, Mạnh Quân giờ phút này trên người chỗ nào cũng là sơ hở.
Cùng đối phương đánh một trận được một lúc, hắn dần dần thả lỏng tâm thái xuống.
Bất quá chỉ là một cái tiểu tử thối am hiểu mạnh miệng mà thôi.

Chiêu thức của đối phương tuy tinh, thiên phú chiến đấu tuy cao, nhưng linh lực không đủ, liền tám phần kiếm pháp uy lực đều phát huy không tới.

Hơn nữa tâm thái cũng không tốt, ở thế công của hắn lâu chưa thủ thắng, thân pháp càng ngày lộ ra càng nhiều sơ hở.
Tưởng được ăn cả ngã về không công kích hắn, mà không tính phòng thủ? Cũng không nhìn xem đây là kiếm dài hay roi trường! Tiểu tử này thở hồng hộc chém về phía hắn, thân thể nghiêng về phía trước, phía dưới không hề phòng hộ, chẳng phải đây là muốn đưa kiếm cho hắn sao?
Loan Tứ Duy đắc ý nói: “Lấy đến đây đi!” Cốt roi màu sắc rực rỡ cuốn lên, quấn lấy linh kiếm của Mạnh Quân.
Nếu như tỷ thí cùng đám người tam sư huynh, hắn sẽ không đoạt kiếm của đối phương.

Nguyên nhân rất đơn giản, những người đó cáo già xảo quyệt, ở Vô Vi phong lăn lộn không biết nhiều ít năm, nói không chừng có lưu lại hậu chiêu.

Mà hiện tại đối mặt hắn chính là Mạnh Quân nhập môn không lâu, một tiểu tử có vẻ đã hao hết linh lực, hắn cơ hồ không cần nghĩ ngợi gì mà liền hướng tới việc đoạt lấy kiếm của đối phương.

Ở Tu chân giới, bị đối phương cướp đi hoặc hủy diệt vũ khí, đều có thể nói là vô cùng nhục nhã.
Cốt roi cuốn chặt, hắn hung hăng kéo một chút nhưng không nhúc nhích gì.
Loan Tứ Duy nghiêng mắt liếc Mạnh Quân, người nọ vẫn còn thở hổn hển, chỉ là bất động thanh sắc mà cắn chặt khớp hàm.

Loan Tứ Duy không có nhẫn nại, một tiếng khẽ quát, Cốt roi điên cuồng lộn xộn, bò lên trên trọng kiếm, dùng sức túm một cái!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạnh Quân trút ra linh lực, thân kiếm bỗng nhiên bạo trướng quang mang, thế mà dùng sức rút khỏi Cốt roi đã co đến cực nhỏ.

Cốt roi bị xoắn hết cỡ giống như linh xà, hắn theo quán tính tiếp tục kéo lại, đột nhiên phát ra âm thanh khanh khách như không thể duy trì được nữa, thân roi kịch liệt chấn động, chỉ nghe được một tiếng “Bang”, Cốt roi vỡ vụn, từng khối từng khối khớp xương sắc cầu vồng rơi xuống không trung, giống như hạ xuống một hồi mưa cầu vồng.
“Huynh đã nói sư đệ sẽ thắng mà!” Mục Ngũ Đồng cao hứng phấn chấn mà vỗ đùi, quay đầu đi tìm “Thẩm Mạn Mạn” để phát biểu tâm đắc, lại không tìm thấy bóng dáng.

Hắn nghi hoặc mà gãi gãi đầu: “Ai, người đâu?”
Vào thời điểm mọi người tận lực chú ý đến thế cục trong sân qua cát bụi mịt mờ, Thẩm Tu Viễn lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài, trở lại trong rừng cây mặc vào áo choàng sư huynh, sau đó trở lại trong sân, tìm một góc không người mà đứng, mặc không lên tiếng mà chú ý tình thế phát triển.
Loan Tứ Duy nhìn trong tay chỉ còn cái bính roi (*tay cầm của roi), giận không thể áp chế được, tức đến nổi run lên.
“Cốt roi của ta!”
Hắn không hề nghĩ tới một tên sư đệ Trúc Cơ cấp năm có thể bức hắn đến nông nỗi này! Vũ khí bị hủy trong tay sư đệ, việc này làm hắn mất hết mặt mũi, còn làm cái gì sư huynh?
“Tứ sư huynh ngày thường rèn luyện sơ sài, tu vi hư hại đến mức vậy.

Đến cả sư đệ đều đánh không lại, vẫn nên trở về luyện thêm mấy năm nữa đi!”
“Luyện thêm mấy năm nữa?” Có người làm bộ làm tịch mà che miệng kinh hô, “Hiện tại đã đánh không lại, luyện thêm mấy năm nữa, không phải càng đánh không lại sao?”
Những sư huynh đệ này trước đó vốn luôn chịu đựng bị Loan Tứ Duy ức hiếp, thật vất vả mới có Mạnh Quân thay bọn họ xuất đầu, sao lại không dựa thế dẫm một chân lên Loan Tứ Duy chứ.
Loan Tứ Duy tức giận đến mức nghiến răng hàm sau vang khanh khách, trong tay dường như chém ra linh lực dời non lấp biển, đem toái cốt rơi đầy trời như mưa cuốn lên, hung hăng ném vào Mạnh Quân.

Thể lực Mạnh Quân vốn đã chống đỡ hết nổi, giờ phút này tụ tập linh lực, tính toán đón đỡ một chưởng này.
Sư đệ vây xung quanh hết sức chăm chú mà xem diễn, ánh mắt Thẩm Tu Viễn lại đột nhiên thay đổi.
Những người không cầm tiên cũng biết, Cốt roi mỗi một nhịp đều là đưa đẩy khéo léo, bởi vậy sau khi Cốt roi đứt gãy, những cái toái cốt đó cho dù bị linh lực cuốn vào dùng để công kích, cũng sẽ không đả thương người, nhiều lắm là đánh đến đau một ít.
Mà ở góc độ Thẩm Tu Viễn đứng, lại vừa vặn có thể thấy, Loan Tứ Duy vào khoảnh khắc dùng linh lực cuốn lên toái cốt, lén gọt bỏ một góc của mấy khối toái cốt trong đó, liền hình thành cốt phiến sắc nhọn, trộn lẫn ở giữa đông đảo khối toái cốt bình thường, khó có thể phát hiện.
Thứ này ném không chỉnh chính là trí mạng!

Thẩm Tu Viễn ám đạo không tốt, duỗi tay sờ lên Cốt roi trên vòng eo.

Mấy khối khớp xương màu trắng dưới đài đấu bắn ra, được phát sau mà lại đến trước, giữa không trung leng keng vài tiếng vang nhỏ, đánh rơi toàn bộ vài miếng cốt phiến sắc nhọn kia!
Trong nguyên tác không có tình tiết này, phỏng chừng là y đã đến khiến cho xảy ra hiệu ứng bươm bướm.

Hoặc là quyển tiểu thuyết từ khi bị hệ thống can thiệp, đã cùng nguyên bản 《 Tiên đạo chí tôn 》 sinh ra sai biệt rất lớn.
Nam chính là người muốn trở thành thiên địa cộng chủ, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Y vẫn còn muốn nhận đại lễ trọng sinh với quay về hiện đại đó!
Thẩm Tu Viễn đứng nơi xa rời đám đông, lại có tu vi cao nhất ở đây, không ai nhận thấy được động tác nhỏ của y.

Bởi vậy hệ thống cũng chưa cho bất kì cảnh cáo OOC nào.
Loan Tứ Duy gào thét chưởng lực tới, trước khi cùng linh lực đối phương tiếp xúc, Mạnh Quân nhạy bén nhận thấy được bên người truyền đến tiếng vang nhỏ của khớp xương va chạm nhau.

Hắn không rảnh nghĩ lại, đón đỡ một chưởng của đối phương, dựa thế nhảy lên, tính toán tốc chiến tốc thắng, trực tiếp bay lên một chân đem mặt Loan Tứ Duy đầy sự không dám tin đá xuống đài: “Ngươi thua.”
“Ngươi……! Ngươi căn bản không phải Trúc Cơ cấp năm!” Loan Tứ Duy nằm trên mặt đất che lại eo thiếu chút nữa gãy xương, phẫn nộ mà chỉ nam chính.
Nào có một tên Trúc Cơ cấp năm có thể đón đỡ một chưởng của hắn? Lúc trước Mạnh Quân biểu hiện linh lực không đủ, thở hồng hộc, phỏng chừng cũng đều là giả vờ, chính là để dụ dỗ hắn đi lên đoạt kiếm!
Mạnh Quân không trả lời, biểu tình lạnh nhạt mà vượt qua hắn, liền rời đi.
Tuy rằng Mạnh Quân hắn cảm giác linh lực bản thân càng thêm hồn hậu, nhưng hiện tại y chỉ có thể sử dụng linh lực của một Trúc Cơ cấp năm.

Trừ phi ở tình huống đặc thù dưới áp lực nặng, mới có thể phát huy ra toàn bộ thực lực, tỷ như vừa rồi cùng địch nhân một kích toàn lực đối chưởng.
Chung quanh tiếng hoan hô sấm dậy, Mục Ngũ Đồng đẩy ra đám người thổi huýt sáo reo hò, ý đồ xích càng gần Mạnh Quân một chút, thu hoạch trực tiếp kinh nghiệm quý giá.

Thẩm Tu Viễn xem tư thế kia của hắn, tựa như muốn tìm nam chính ký tên.
Mà bên Loan Tứ Duy, thê thê thảm thảm thiết thiết, bởi vì thanh danh quá kém nên không người hỏi thăm, chỉ có Chu Tam Ngôn đi qua nâng dậy, cùng nam chính hình thành tiên minh đối lập.
Loan Tứ Duy đang vô cùng tuyệt vọng nằm trên mặt đất tự hỏi nhân sinh, đột nhiên trông thấy thân ảnh đại sư huynh nơi xa.

Đầu óc hắn nóng lên, đối với bóng dáng Mạnh Quân đi xa kêu: “Ngươi đắc ý cái gì? Ngươi có dám tới khiêu chiến đại sư huynh a? Cầm đệ tứ không quan trọng, có thể đi vào đấu bán kết vốn chỉ có hai ngươi, ngươi làm được không?”
Mạnh Quân chậm rãi xoay người lại.
Thiếu niên mang thân hình cân xứng, mồ hôi từ hàm dưới tích tụ chảy xuống xương quai xanh, từ góc đối diện đài đấu chuẩn xác bắt giữ thân ảnh Thẩm Tu Viễn, trong ánh mắt chán ghét chợt lóe qua.
Nếu trong nguyên tác giờ phút này có miêu tả tâm lý, Thẩm Tu Viễn tin chắc rằng tâm lý nam chính hiện tại nhất định là: “Ngươi chờ cho ta, người tiếp theo thu thập chính là ngươi!”
Hệ thống trong đầu đột nhiên lên tiếng: 【 Leng keng! Bởi vì chưa giải trừ hạn chế OOC, kích phát nhiệm vụ cưỡng chế “Sư huynh quyền uy”.

Người bên ta bị vả mặt, đã chịu tiểu đệ pháo hôi xin giúp đỡ, sư huynh có thể nào ngồi yên không nhìn đến? Thỉnh ký chủ tiếp thu tiểu đệ xin giúp đỡ, giáo huấn nam chính một cái.


Thẩm Tu Viễn:……
Nguyên tác vừa trường vừa thủy, y thiếu chút nữa đã quên, sư huynh ác độc ở chỗ này còn có một tình tiết ngược đãi nam chính.
Giá trị thù hận vừa mới đã gia tăng một lần, nhiệm vụ này y có thể không tiếp sao?
【Thân mến, không được nha, nhiệm vụ thất bại sẽ không lấy được tư cách trọng sinh đâu.


Y ho nhẹ một tiếng, tách ra cành liễu trước mặt, tản bộ đi ra từ chỗ bóng ma, nhảy lên đấu trường.

Ở trong mắt Mạnh Quân, đại sư huynh một thân áo lam rút ra Cốt roi bên hông, ánh mắt lãnh đạm khinh miệt, ngạo mạn ác độc không thêm che lấp: “Đi lên.”
Không phải ngữ khí dò hỏi, mà là mệnh lệnh.
“Làm sao yêu quý đồng môn, tôn kính huynh trưởng, đều đã quên hết rồi?”
Mạnh Quân hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến trên đài.

Hắn lúc này hư tổn linh lực, đối mặt đại sư huynh Khai Quang Kỳ, chỉ sợ khó có sức lực đánh trả.

Hắn cầm theo trọng kiếm đứng ở trước mặt Thẩm Tu Viễn, chậm rãi nói: “Ta hôm nay không khiêu chiến ngươi.”
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, mà hiện tại còn không phải thời điểm.
Thẩm Tu Viễn lạnh lùng nói: “Ta cũng không cần ngươi khiêu chiến.

Để người khác khỏi nói ta ức hiếp người quá đáng*, luận bàn hôm nay ta ra năm thành lực.

Nếu ngươi thắng, Vô Vi phong đệ nhất danh hào thuộc về ngươi, nếu ngươi thua, sự tình đả thương tứ sư huynh hôm nay liền được lan truyền.”
*Chỗ này trong QT là “Không khỏi người khác nói ta thắng chi không võ”, Cua không hiểu lắm nên tạm để vậy, ai hiểu thì giúp tui với.
Mạnh Quân cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Thẩm Tu Viễn đưa điều kiện nhìn khắp nơi có vẻ đối hắn có lợi, nghĩ lại thì lại chính là tát một cái rồi đưa táo ngọt, cùng quyển 《 Thất tinh tia chớp tiên》kia giống nhau.

Thẩm Tu Viễn đơn giản là muốn trước tiên giáo huấn hắn một đốn, vì tiểu đệ mình báo thù, lại nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu “Không hề truy cứu”, việc này cùng trực tiếp báo thù có khác gì nhau?
Nhưng Thẩm Tu Viễn chung quy cũng ra lộ sơ hở, nếu không phải đối phương quyển sách《 thất tinh tia chớp tiên 》tràn ngập hồ ngôn loạn ngữ kia, hắn cũng không thể nhanh như vậy liền tìm được biện pháp đối phó Loan Tứ Duy.
【Giá trị thù hận của nam chính -1, giá trị thù hận hiện tại: 99】
Mạnh Quân cắn răng khom người nói: “Thỉnh sư huynh chỉ giáo.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN