Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi - Chương 48: Thần võ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi


Chương 48: Thần võ


Đông Thành nằm gần eo biển. Thành trì có rất nhiều cửa, xem ra đúng như lời Tiêu Vũ nói, Đông Thành được xây theo kiểu mê cung.

Chiến thuyền của Thẩm Huyền Vũ dừng lại ở khu vực khá xa, đảm bảo được lũ yêu thú của Đường Nhật Lang sẽ không trông thấy.

Thẩm Huyền Vũ đứng trên tàu, nhìn binh đoàn ma tu phía dưới đang được chỉ huy cặn kẽ bởi các tướng thành.

Hôm nay chính là ngày rằm, chỉ cần đợi khi trời tối, trăng lên, tất cả đều sẽ xuất phát công kích Đông Thành.

Ma tu đường bộ do Ngụy Lăng Chiêu lãnh đạo ước chừng hai ba canh giờ nữa là sẽ tới nơi.

Quả nhiên y căn thời gian không sai.

Tiêu Vũ một thân bạch y phiêu lãng, đầu vẫn cột tóc đuôi ngựa trông càng có vẻ sáng sủa tuấn tú đứng bên cạnh đồ đệ, nhìn qua còn có vẻ trẻ trung hơn Thẩm Huyền Vũ.

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn đồ đệ, ánh mắt tỏa sáng nói:

– Sau trận này, người hoàn toàn nhất thống ma giới, đi tới vị trí ma tôn rồi!

– Thẩm Huyền Vũ mỉm cười:

– – Đến khi đó ta hoàn toàn rảnh rang, sẽ cùng người ở Ma đạo cung trọn đời!

Tiêu Vũ nhíu mày:

– Không có chí tiến thủ, ngươi còn phải giúp ta tìm hiểu về việc nhập xác nữa chứ!

– Được, chỉ cần sư tôn muốn, ta sẽ làm. – Thẩm Huyền Vũ ngoan ngoãn trả lời.

Lúc này Vu Lệ Cơ sau khi lo liệu một vài tên yêu thú đi lang thang quay trở lên thuyền, cung kính hành lễ với Thẩm Huyền Vũ, cũng rất lanh lợi chào hỏi Tiêu Vũ.

Thẩm Huyền Vũ quay người lại nhìn Vu Lệ Cơ, ra lệnh:

– Tối nay ngươi không cần tiến quân, ở lại trên thuyền bảo vệ sư tôn.

Tiêu Vũ ngạc nhiên nhìn đồ đệ, không tin được mà chen ngang:

– Ngươi không cho ta đi cùng sao?!

Thẩm Huyền Vũ nghiêm mặt:

– Đông Thành rất nguy hiểm.

– Nhưng … – Tiêu Vũ toan muốn vặc lại rằng hắn cũng có thể giúp đỡ, mới sực nhớ ra tu vi đã bị khóa, còn tới năm, sáu ngày mới được giải. Mặc nhất thời đen lại. – Tại ngươi cho ta uống Hoàn Tụ đan, tại ngươi cả.

Tiêu Vũ lúc này không giống ngày thường cao lãnh, mà là mang dáng vẻ một tiểu đệ, lúc cáu giận có chút không có lệ khí mà chỉ thấy như đang dỗi hờn làm nũng.

Thẩm Huyền Vũ nhìn một cái liền say mê ngắm thêm một lúc, mới trả lời:

– Phải, là ta không tốt, sau này không thế nữa. – Sư tôn đã cho y niềm tin rằng người sẽ không rời đi, vậy thì y không khiến sư tôn không thoải mái nữa.

Tiêu Vũ nhận được lời chắc chắn của đồ đệ, cuối cùng cũng chấp nhận việc bị bỏ lại trên thuyền.

Mặt trời xuống núi, xa xa đã thấy vầng trăng tròn nhô lên.

Trăng ngày rằm vừa tròn vừa đỏ, chiếu thứ ánh sáng huyễn hoặc kia xuống Đông thành vốn tràn đầy yêu khí, càng tăng thêm cảm giác rợn người.

Dưới sắc đỏ mờ ảo, từng tiếng bước chân của bình đoàn ma tu vang lên rõ rệt.

Lúc này yêu thú Đông thành không thể không phát hiện, nhưng tới khi chúng bắt đầu phòng thủ thì quân của Thẩm Huyền Vũ đã tới các cửa đúng.

– Quân của Thẩm gia tới rồi, mau lên! – Tướng lĩnh yêu thú hô hào, hàng loạt thú nhân lao xuống từ tường thành.

Cảnh tượng chém giết kinh hoàng nổ ra, ma tu của Thẩm Huyền Vũ dường như được huấn luyện vô cung tinh nhuệ, từng đường đao kiếm chém xuống đều vào chỗ hiểm của lũ yêu thú.

Tướng lĩnh yêu thú là trong hình người vốn là một con mãng xà, vũ khí trên người gã dính đầy độc tố nguy hiểm, lúc này đang giao chiến với Ngụy Lăng Chiêu.

Ngụy Lăng Chiêu chỉ dùng một thanh kiếm ngắn, lưu loát tránh từng đòn hiểm, mặt mũi không biến sắc.

– Nghe danh đại hộ pháp đã lâu! – Tên tướng lĩnh nghiến răng dằn ra từng tiếng, tràn đầy mỉa mai.

Ngụy Lăng Chiêu chỉ cười mỉm, vẫn vô cùng hoàn mĩ tránh xà tướng.

Ở cửa Đông Nam, Thẩm Huyền Vũ cùng mười thủ vệ lao thật nhanh về phía cung điện, trên đường cũng không thiếu những lính canh đang canh gác.

Một nửa số thủ vệ dừng lại nghênh chiến, để Thẩm Huyền Vũ an tâm đi tiếp.

Đến trước cửa cung điện, xuất hiện một nam nhân trong trang giáp uy mãnh, trên tay cầm trùy lớn, ánh mắt vô cùng an tĩnh, tựa như đã đừng chờ từ lâu.

Đây là một vị tướng khác dưới trướng Đường Nhật Lang.

– Họ Thẩm kia, hôm nay người dám cả gan tới đây cũng là xác định tận diệt cho Thẩm gia rồi!

Nghe lời nói cuồng ngạo như vậy, Thẩm Huyền Vũ cũng không giận.

Thẩm Huyền Vũ từ từ triệu hồi Nhất Tiêu, ánh mắt vẫn đen tuyền, lặng lẽ nhìn tên tướng lĩnh như nhìn một vật chết.

Trong nháy mắt hắc y nhân đã xuất hiện trước mặt tên tướng lĩnh, một kiếm chém từ dưới lên.

Một cánh tay văng máu bị bắn lên không trung.

Tên tướng lĩnh sững sờ, lảo đảo ngã về một phía, khó tin mà thốt lên:

– Làm … làm sao … ngươi cũng chỉ mới Hợp Thể hậu kì.

Tuy gã vẫn kém Thẩm Huyền Vũ một tiểu cảnh giới, nhưng lí nào … lí nào lại có thể thua dễ dàng như vậy?!

Hừ, mất một tay thì sao?!

Tên tướng lĩnh đứng dậy, tay trái vẫn nhỏ máu, tay phải mạnh mẽ cầm trùy lớn lao về phía Thẩm Huyền Vũ nhưng bị y nhanh như cắt né tránh.

Thẩm Huyền Vũ nhảy một đường qua mặt tên tướng lĩnh tới trước cửa cung điện, không ngoảnh mặt mà nói:

– Các ngươi lo liệ hắn.

Năm tên thủ vệ thận trọng hỏi lại:

– Vậy còn thiếu chủ?! Đường Nhật Lang không dễ đối phó!

Thẩm Huyền Vũ lắc đầu:

– Không sao, ta lo được!

Năm thủ vệ nhìn nhau, cuối cùng cũng đành gật đầu, ngay lập tức bao vây tên tướng lĩnh.

Dù sao gã cũng đã Hợp Thể kì, tuy bị chặt đứt một tay nhưng sức mạnh vẫn rất hung hãn.

Thẩm Huyền Vũ bước vào cung điện tối đen, thận trọng nhìn quanh.

Trên vách tường chính điện có một cửa sổ thật lớn hướng ra ngoài, nhìn rõ cảnh tượng giết chóc phía dưới thành.

Ánh trăng đỏ như máu chiếu qua khung cửa xuống một bóng người gầy gò, mái tóc lấm chấm bạc xõa dài tới gót chân.

Nghe tiếng mở cửa, Đường Nhật Lang ngoảnh nửa mặt lại nhìn người bước vào.

Cả người y càng khô rạc hơn so với vài ngày trước.

– Thẩm thiếu chủ, ngươi đã tới. – Đường Nhật Lang khàn khàn cất giọng.

Thẩm Huyền Vũ bước sâu vào chính điện, trên tay vẫn nắm chắc Nhất Tiêu, im lặng không nói.

Đường Nhật Lang xoay cả người lại, dưới ánh sáng đỏ càng thêm kinh dị.

– Bổn vương vẫn rất hoài nghi, vì sao ngươi biết được điểm yếu của bổn vương, cũng như các cửa trọng yếu của Đông Thành? Bổn vương tự hào rằng thuộc hạ của bổn vương rất trung thành.

Thẩm Huyền Vũ mỉm cười, lạnh nhạt trả lời:

– Người sắp chết thì không nên biết nhiều.

Đường Nhật Lang cười thành tiếng khàn khàn, rồi ho thêm vài cái, tưởng chừng như sắp nôn ra máu rồi chết.

– Ngươi thật giống Thẩm Thanh Thừa, khó ưa như nhau.

Thẩm Huyền Vũ cảm thấy không nên tốn quá nhiều thời gian cho việc này nữa, mau mau giải quyết tên cẩu bệnh này rồi trở về với sư tôn.

Nghĩ liền làm, y vung Nhất Tiêu lao về phía Đường Nhật Lang.

Đường Nhật Lang vung tà áo, móng vuốt sắc nhọn từ bàn tay mọc ra, chặn đứng Nhất Tiêu.

Hàn quang từ kiếm của Thẩm Huyền Vũ tỏa ra mãnh liệt, điều động sấm sét muốn đánh thẳng về phía đối thủ nhưng Yêu vương nhanh chóng lùi lại, không quên quẹt một đường trảo vô cùng hung hiểm.

Trảo quang nóng rực như nham thạch bắn về phía Thẩm Huyền Vũ, Thẩm Huyền Vũ đạp chân lùi về phía sau, chém đứt cả quang trảo.

Đường Nhật Lang nhìn trảo quang của y bị chém đứt dễ dàng, có chút ngạc nhiên.

– Quả là danh bất hư truyền thiếu chủ cuối cùng của Thẩm gia.

Dứt lời y xoay bàn tay tạo ra một pháp trận đỏ rực, hất thật mạnh về phía Thẩm Huyền Vũ.

Hắc y nam nhân không biến đổi sắc mặt mà lộn một vòng trên không, né huyết pháp trận thuần thục, Nhất Tiêu không biết từ bao giờ đã chém về phía Đường Nhật Lang.

Yêu vương chỉ kịp cảm thấy một cơn ớn lạnh ở ngực, đã tiếp tục nôn ra máu.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo của Nhất Tiêu vừa đâm vào da thịt mình khiến y đau đớn tới mức tưởng như sắp chết.

Dù đau như vậy nhưng y vẫn điềm nhiên mỉm cười, cánh tay gầy guộc đưa lên nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc lẹm, khiến máu không ngừng chảy.

– Ta cứ nghĩ sẽ không phải sớm dùng nó nhanh như vậy… Thẩm Huyền Vũ … người giỏi lắm!

Thẩm Huyền Vũ nhíu mày, cảm giác có gì đó không hay sắp ập tới, chỉ thấy Đường Nhật Lang cắn cái gì đó trong miệng.

Ngay lập tức một cơn bạo phát linh lực bùng nổ.

Thẩm Huyền Vũ bị hất văng ra xa, đập cả người nặng nề vào tường, miệng phun ra một búng máu.

Y khẽ nhíu mày, đưa tay điều tiết mạch máu trong cơ thể, cảm giác linh lực yếu xìu của Đường Nhật Lang chỉ trong thoáng chốc đã tăng vọt khủng khiếp, đem tu vi của y nhảy lên tới Hóa Thần trung kì.

Đây là … y đã ăn Tụ Linh tinh đan sao?

Đây chính là một đan dược có thể giúp người ăn tăng tu vi trong một khoảng thời gian, nhưng đan dược này tương đối hiểm. Chỉ có những chân nhân tu vi cao thâm mới có thể nén linh lực của mình thành đan dược mà thôi.

Nhưng vị cao nhân nào mới có khả năng nén một lượng linh lực khổng lồ tới mức khiến yêu vương đột phá ngay lập tức!

Lẽ nào …

Cho dù là vậy thì cơ thể của gã cũng không chịu đựng được mà nổ tung!

Từ trong khói bụi, Đường Nhật Lang một thân hừng hực linh lực bước ra, hai tay bóp chặt vào nhau như đang thư giãn gân cốt.

Đường Nhật Lang nghiêng đầu, chớp nhoáng xuất hiện trước mặt Thẩm Huyền Vũ, cánh tay khô rạc trở nên vô cùng mạnh mẽ bóp lấy cổ y, nhấc bổng cả người y lên.

Ánh mắt ngoan độc.

– Ngươi biết không? Nhìn thấy bản mặt giống y đúc Thẩm Thanh Thừa của người làm ta phát điên lên, chỉ muôn băm ngươi thành trăm mảnh.

Vừa nói bàn tay không ngừng tăng thêm lực đạo, khiến Thẩm Huyền Vũ mím chặt môi vì khó thở.

Nhất Tiêu nắm chặt trong tay hướng phía trên chém lên, nhưng lại bị cánh tay kia của Đường Nhật Lang giữ lại.

Đường Nhật Lang giơ chân đạp văng Thẩm Huyền Vũ về phía sau, bàn tay như quỷ dữ đã giật lấy Nhất Tiêu từ bao giờ.

Ánh mắt y trở nên khát máu, cả thân mình đã hóa thành một con chó sói khổng lồ với lớp lông đen tuyền, Nhất Tiêu Kiếm bị y ngậm trong miệng, hàm răng sắc nhọn gặm nhấm như muốn nhai đứt thanh kiếm.

Thẩm Huyền Vũ lảo đảo đứng dậy, ánh mắt chuyển đỏ từ bao giờ, tối tăm nhìn về Nhất Tiêu đang sắp không chịu được dưới răng nanh của Đường Nhật Lang.

– Ngươi thua rồi, Thẩm thiếu!- Đường Nhật Lang gầm gừ nói.

Mất đi vũ khí, thắng bại đã định!

Đường Nhật Lang trong hình dạng thật lao về phía Thẩm Huyền Vũ, quyết muốn kết thúc trận chiến, gặm nhấm luôn huyết nhục của Thẩm Huyền Vũ.

Ngay khoảnh khắc gần trong gang tấc, Thẩm Huyền Vũ vung một thanh kiếm bỗng từ đâu xuất hiện chém thẳng tới, rạch một đường trên mặt của hắc lang.

Máu chảy xối xả xuống hai mắt Đường Nhật Lang.

– Ngươi …

Thẩm Huyền Vũ không đáp lại, thanh kiếm trên tay dưới ánh trăng dần dần lộ ra.

Một thanh kiếm dài, trên lưỡi kiếm có rãnh đỏ tươi, chuôi kiếm đính một cái đầu lâu nhỏ, thanh kiếm lâu ngày không được sử dụng phát ra tiếng ung ung vui mừng.

Đường Nhật Lang sửng sốt:

– Ngạo … Ngạo Quỷ kiếm?!

Thanh linh kiếm truyền qua từng đời của Thẩm gia, là thanh linh kiếm mà hơn hai trăm năm trước Thẩm Thanh Thừa thừa dùng để quyết chiến với Đường Nhật Lang.

Đây chính là thanh kiếm thuộc về Thẩm Huyền Vũ trong nguyên tác, được Ngụy Lăng Chiêu trao lại khi y trở về ma giới.

Ngạo Quỷ kiếm, một trong ba món thần võ từ thời thượng cổ, uy lực vô cùng hung hãn, chỉ có người mang dòng máu Thẩm gia mới sử dụng được nó.

Trước đây Đường Nhật Lang luôn cho rằng linh kiếm của Thẩm Huyền Vũ chỉ có Nhất Tiêu, còn Ngạo Quỷ kiếm vốn đã vong linh theo Thẩm Thanh Thừa.

Ngày hôm nay đối diện với thần võ năm nào, từng dòng lưu chuyển máu trong cơ thể điên cuồng, mắt sói cũng trở nên điên cuồng.

Đường Nhật Lang gằn ra từng tiếng:

– Thẩm … Thanh … Thừa!! Ngươi … đã trở lại!

Vừa nói hắc lang hung dữ chồm tới.

Thẩm Huyền Vũ cầm trong tay Ngạo Quỷ, linh lực dồi dào trong cơ thể như thủy triều truyền vào kiếm.

Ánh trăng bên ngoài đã bị mây đen che khuất, bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm vang rền.

Hai hắc thân ảnh lao vào nhau, tiếng âm thanh của kiếm và móng vuốt va chạm liên tục vang lên những tiếng kêu chói tai, trảo quang lẫn kiếm khí bay tứ tung, chém vào cột điện, đồ đạc.

Cung điện nguy nga của Đường Nhật Lang thoáng chốc trở thành một đống hoang tàn.

Vết chém ban nãy của Ngạo Quỷ kiếm trên mặt hắc lang Yêu vương vẫn không ngừng chảy máu.

Ngạo Quỷ kiếm – nổi danh một nhát chém không thể lành.

Dù là người có tu vi cao tới đâu, bị thương do thanh quỷ kiếm kia đều sẽ chảy máu không ngừng.

Hai mắt Đường Nhật Lang bắt đầu mờ đi, tốc độ di chuyển chậm lại, từng vết chém của Thẩm Huyền Vũ đều không thể kịp tránh, đem cả thân mình chi chít vết chém, máu lênh lang cả cung điện.

Phập một nhát, ngay khi Đường Nhật Lang vẫn đang xoay sở tránh thế kiếm thì y cảm giác như mình đang bay lên trời.

Bộp. Tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Thẩm Huyền Vũ đứng nghiêm chỉnh lại, thở ra một hơi nhẹ nhàng, đi tới góc trái cung điện nhặt Nhất Tiêu lên.

Lúc này cửa cung điện mở ra, năm tên thủ vệ đã xử lí êm đẹp yêu thú tướng lĩnh hớt hải chạy vào.

Nhìn thấy đầu của Đường Nhật Lang đang trong dạng đầu chó sói lăn lóc trên đất,hai mắt vẫn trợn trắng đầy kinh hoàng, liền biết họ hành sự quá chậm trễ. Thiếu chủ đã xử lí xong hết rồi!

Không đợi thủ vệ mở lời, Thẩm Huyền Vũ đã phi thân ra khỏi cung điện.

Thẩm Huyền Vũ đi rất nhanh, dường như không thể chờ thêm nữa.

Ngụy Lăng Chiêu đã dẫn quân công phá xong thanh trì, đội một thân giáp đầy máu hướng cung điện đi tới, trông thấy Thẩm Huyền Vũ đang hớt hải chạy ra, ngẩn người hỏi:

– Thiếu chủ, đây là đang ….

– MAU VỀ THUYỀN!!

Thẩm Huyền Vũ gần như hét lên, quá không kiên nhẫn, y vung Nhất Tiêu rồi vội vàng nhảy lên, ngự kiếm thật nhanh rời khỏi Đông Thành.

Nhanh lên … Nhanh lên … Mau nhanh lên!!!

Sở Nguyệt Hiên sẽ không rảnh gì mà tiếp sức cho Đường Nhật Lang, và chắc chắn hắn cũng biết được cho dù thế nào Đường Nhật Lang cũng sẽ bại dưới tay y.

Vậy thì giúp đỡ để làm gì?

Sở Nguyệt Hiên muốn mượn sức Đường Nhật Lang để làm y phân tâm, kéo dài thời gian.

Sư tôn … sư tôn …

Chờ ta!!!!!

Lời tác giả: Đã nhiều chương rồi tui viết tới hơn hai nghìn rưỡi chữ, cần khen ngợ [email protected]@=

À cho ad hỏi tui đã giới thiệu tên linh kiếm của Sở Nguyệt Hiên chưa nhỉ? CHẳng nhớ nữa mà ngại giở lại đọc quá!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN