Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi - Chương 7: Xuống núi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi


Chương 7: Xuống núi


Vâng lời sư phụ, Thẩm Huyền Vũ trở về phòng thu dọn một ít tư trang, chuẩn bị thức ăn cho Yến Tử ngoài vườn trúc rồi mau chóng xuống núi.

Kể từ ngày sát hạch đệ tử đến nay đã ba tháng nhưng đây mới là lần đầu tiên Thẩm Huyền Vũ rời Bạch Phong lăng. Hắn hoàn toàn không biết ba tháng vừa qua chính mình đã nổi lên như bão, trở thành đề tài của mọi cuộc trò chuyện từ tân đệ tử cho đến những đệ tử lâu năm. Từ chưởng môn cho đến các vị phong chủ, từ nội môn ra ngoại môn. Đâu đâu người ta cũng bàn tàn về cái nhân vật là hắn.

Trên đường tới địa điểm tập kết mà Cố Thanh Hoan đã thông báo, Thẩm Huyền Vũ đụng mặt rất nhiều người. Ai cũng nhìn hắn với khuôn mắt ngạc nhiên kèm theo sự chỉ trỏ và vài lời châm biếm.

– Hắn… hắn ta chính là tân đại đệ tử của Bạch Phong lăng trong truyền thuyết đó sao?

– Đúng như mấy tên tiểu tử mới nhập môn bàn tán, chẳng có gì đặc biệt.

– Lại còn vô phẩm nữa chứ.

– Trời ơi sao hắn lại may mắn như vậy?! Ghen tị quá điiiiii.

Advertisement / Quảng cáo

Những lời nói kia hoàn toàn không có sự hạ thấp giọng theo tính chất của một lời nói xấu sau lưng, lại còn mang theo sự cố tình nói to hơn cho Thẩm Huyền Vũ nghe thấy.

Nhưng khiến đám đệ tử nội môn kia phải chán nản là vẻ mặt tỉnh bơ của Thẩm Huyền Vũ, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm gì.

Từ xa đã trông thấy y phục màu xanh nhạt xen lẫn trắng của các tân đệ tử ( Đệ tử ngoại môn mặc y phục lam), Thẩm Huyền Vũ tăng tốc độ chạy tới.

Đám tân đệ tử thấy Thẩm Huyền Vũ không khỏi che giấu sự đố kị và ác ý nơi đáy mắt nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ hoan nghênh:

– Thẩm sư huynh! Huynh đã tới!

Thẩm Huyền Vũ sao có không nhận ra những ánh mắt đó chứ, dù sao từ nhỏ hắn đã luôn phải đối mặt với những cái nhìn như vậy, chỉ liếc qua một cái là biết. Hắn khẽ gật đầu với đám tiểu tử bằng tuổi rồi đứng tách biệt sáng một bên.

Một vài hài tử muốn chạy lại lôi kéo mối quan hệ với hắn đều bị Thẩm Huyền Vũ ngó lơ.

– Hừ, tưởng mình là đệ tử của Tiêu phong chủ thì hơn người sao?- Tên tiểu tử bị ngó lơ thẹn quá mà buông ra một câu như vậy.

– Tất nhiên là hơn người rồi! – Một giọng nói tinh nghịch vang lên, đám hài tử ngoảnh mặt lại thì nhìn thấy Khúc Diệu và Cố Thanh Hoan đang đi tới.

Khúc Diệu hớn hở chạy lại góp vui:

– Tất nhiên đệ tử của Tiêu phong chủ phải hơn người rồi, ngươi nghĩ Tiêu phong chủ là ai? Xét về thực lực thì khỏi phải bàn, thiên tài tu luyện trăm năm có một, người có khả năng phi thăng trong vòng ngàn năm tới cao nhất ở tu chân giới. Xét về bối cảnh thì càng khỏi bàn, đệ tử thân truyền của Bán Nguyệt chân nhân, đệ đệ ruột của Chưởng môn Bạch phong phái, thân cũng là một trong mười hai vị phong chủ. Có sư phụ như vậy, ngươi nói xem, Thẩm sư đệ có phải là rất hơn người?

Tên đệ tử bị Khúc Diệu chọc ngoáy mặt vừa trắng vừa đỏ lủi mất về phía sau. Khúc Diệu cười thật sảng khoái, Cố Thanh Hoan khẽ lắc đầu, quay sang cười ôn hòa với Thẩm Huyền Vũ:

– Tính tình A Khúc là vậy, đệ đừng để ý.

Thẩm Huyền Vũ lắc đầu:

– Đệ không để ý.- Vừa rồi Khúc Diệu ca ngợi sư phụ hắn một tràng đại hải như vậy, thiện cảm với vị Khúc sư huynh này tăng lên không ít.

Khúc Diệu hùng hổ nói, vừa quét mắt sang nhìn đám tân đệ tử khiến tất cả rét run:

– Đám tiểu tử này còn phải gọi đệ một tiếng sư huynh, đệ không cần phải nhún nhường chúng nó, muốn xử lí trước mặt hay sau lưng gì cũng được, nói huynh một tiếng, huynh giúp đệ một tay.

Phía xa xa Tiêu Vũ đang đứng trên một thân cây chăm chú theo dõi từng động thái bên này, không khỏi cắn răng:

Advertisement / Quảng cáo

– Tên họ Khúc thúi này, dám dạy hư đồ đệ ngoan của ta!

Nhưng thôi, ngươi vừa nức lời khen ta nên ta bỏ qua, kẻ nào đó vừa được tâng bốc đến phồng cả mũi thầm nghĩ.

Trong nguyên tác ban đầu Cố Thanh Hoan cùng Khúc Diệu đều không có thân thiết với Thẩm Thanh Huyền như vậy. Nhưng bây giờ dù sao Thẩm Thanh Huyền cũng đã trở thành đệ tử thân truyền của Tiêu Vũ hắn.

Chắc chắn Tiêu Thừa đã hết lời nhắc nhở hai đệ tử yêu quý của mình phải chăm sóc tốt cho đệ tử của đệ đệ rồi.

Tiêu Vũ tỏ vẻ: Thật không ngờ Tiêu Thừa lại là một tên đệ khống hoàn hảo.

Đang mãi mê nghĩ ngợi thì kịch tình đại nhân lại tới, Tiêu Vũ quẳng hết thứ linh tinh trong đầu theo dõi tiếp.

Cố Thanh Hoan đứng trước một đám bông xanh bông trắng, mở giọng ôn hòa:

– Tất cả mọi người đã tới đủ chưa?

Đám tân đệ tử chưa kịp trả lời thì Khúc Diệu đã xen vào:

– Còn Tần thiếu chưa đến a sư huynh.

– Là Tần sư đệ. – Cố Thanh Hoan sửa lại.

– Phải phải, là Tần sư đệ, sư huynh nói cái gì thì là cái đó. Chính là cái tên Tần Thiên Dật bảo bối mới của Lý phong chủ đó đó.

Cố Thanh Hoan đang định đáp lại thì đã trông thấy đằng xa có người ngự kiếm phi tới.

Tần Thiên Dật đang được Thất Hằng- đại đệ tử Bạch Ngự phong giữ trên kiếm.

Hạ xuống đất, Tần Thiên Dật tiêu sái đứng sang một bên, vẻ mặt hợm hĩnh, nghiêng nghiêng ngả ngả hành lễ với Cố Thanh Hoan.

Thất Hằng cũng cúi người chào:

– Cố đại sư huynh, Khúc sư huynh, ta phụng mệnh sư phụ mang Tần sư đệ xuống núi hái thuốc.

Cố Thanh Hoan mỉm cười gật đầu, Khúc Diệu thì mặt mày đầy bất mãn. Cố tình đến muộn còn lôi Lý phong chủ ra lập uy sao? Có nhìn xem mặt sư phụ và đại sư huynh là ai không cơ chứ.

Advertisement / Quảng cáo

Cố Thanh Hoan biết thể nào Khúc Diệu cũng làm ẩu nên đã đưa tay ra phía sau nhéo eo hắn một cái, khuôn mặt bất mãn kia bất giác vặn vẹo vì đau.

Thất Hằng sau khi “lập uy” cho Tần Thiên Dật cũng hành lễ ngự kiếm rời đi. Công tác hướng dẫn của Cố Thanh Hoan được tiếp tục:

– Cứ mười cây linh thảo cấp một thì đổi được một viên linh thạch, ba cây cấp hai đối được năm viên linh thạch, một cây cấp ba đổi được mười viên linh thạch. Không được phép tranh giành linh thảo của nhau, biết chưa? – Cao giọng cảnh cáo một tiếng Cố Thanh Hoan trở lại giọng ôn hòa- Bây giờ, các đệ hãy chia theo từng nhóm, mỗi nhóm hai người, lên đây đăng kí chỗ Khúc sư huynh nhé.

– Hàn sư tỷ, tỷ chung nhóm với ta được không?

– Không được, Hàn sư tỷ phải chung nhóm với ta, ngươi đừng hòng.

Một đám nam hài xúm xính bao xung quanh một nữ hài bạch y. Nàng có đôi mắt phượng xinh đẹp, mái tóc đen mượt mà như mây thả quá vai, cả người là một khí chất điềm đạm khả ái.

Tiêu Vũ vừa trông thấy tiểu cô nương ấy thì đôi mắt sáng rực, trong đầu lập tức hiện ra dòng chữ: ” Nữ chủ thứ nhất”.

Nàng chính là Hàn Duẫn Kì, giai nhân xuất hiện đầu tiên trong hậu cung của nam chính đó!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN