Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước


Chương 4


Liên quan đến chuyện thái tử có bất lực hay không, Tần Tranh không cách nào kiểm chứng. Kiểu gì cô cũng đâu thể đến hỏi thẳng thái tử.

Hành khách trong khoang thuyền nhanh chóng nói sang chuyện khác. Tần Tranh nhắm mắt dựa vào vách tường, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến.

Trước khi ngủ cô còn mơ mơ màng màng nghĩ mặc kệ thái tử có bất lực hay không nhưng chuyện Sở Dương Đế luyện đan là để tìm thuốc cho y chắc chắn là giả. Ông ta không chỉ có mình thái tử là con trai, tình cha con có sâu nặng đến đâu thì cũng không đến mức phải mang tiếng oan thay cho y như vậy.

Trong sách, thái tử phi bị đồn thành một yêu phi hại nước như thế hẳn cũng là do hoàng tử nào đó hắt nước bẩn vào, nhằm lật đổ thái tử.

——

Trời vào khuya, tiếng trò chuyện của các hành khách cũng nhỏ dần, thậm chí có vài người ngủ say còn ngáy rất to.

Tần Tranh ngủ không yên giấc. Chỗ ngồi chật hẹp, giữ một tư thế ngủ quá lâu nên không thoải mái, cộng thêm thỉnh thoảng thuyền lắc lư một cái nên có mấy lần đầu cô bị va vào vách tường.

Nhưng cô mệt đến không mở mắt ra nổi, chỉ mơ mơ màng màng sờ lên chỗ bị đụng trúng, vẻ mặt ngơ ngác lại tội nghiệp như không hiểu sao tự nhiên giường lại cứ đụng vào đầu mình.

Thái tử rất tỉnh ngủ, tiếng ngáy trong khoang thuyền lại to như tiếng sấm nên y không ngủ được. Tần Tranh bên cạnh hơi nhúc nhích chút thôi là y liền mở mắt ra.

Khi thấy Tần Tranh lại bị đập trúng đầu lần nữa, y do dự chốc lát rồi đưa tay ngăn giữa vách tường và đầu cô. Lúc tàu lắc lư, đầu Tần Tranh chỉ đụng trúng lòng bàn tay thái tử, như thế ngủ yên ổn hơn nhiều.

Ánh trăng chiếu vào chiếc cửa sổ thông gió nhỏ, nửa bên mặt của Tần Tranh ẩn trong bóng đêm, nửa còn lại được ánh trăng soi trắng đến phát sáng, mấy vệt máu mà cô quẹt lên mặt mình cũng đã bị nước sông ngầm rửa trôi mất.

Khuôn mặt này từ trong ra ngoài đều đẹp đến mức hoàn mỹ, vẻ đẹp như chỉ tồn tại trong tranh.

Dù đầu tóc của cô được búi thành một búi xộc xệch chẳng ra gì, người lại mặc bộ quần áo đàn ông màu xám không vừa vặn nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một cô gái.

Mắt thái tử bỗng lóe lên vẻ gì đó. Y đã biết tại sao gã đàn ông còn gây sự với cô khi nãy lại cứ nhìn cô kể từ khi vào đây.

Khi lên thuyền, trời tối om om, những người khác có lẽ không để ý đến tướng mạo của Tần Tranh nhưng tên đó từng nói chuyện với cô ở khoảng cách khá gần, hiển nhiên là đã nhìn rõ dung mạo của cô.

Để đến Ngô Quận, nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Hai ngày nữa vẫn phải bắt cô chen chúc trong cái nơi chật hẹp, ngủ cũng không được thẳng chân này sao?

Thái tử suy tư một chút rồi từ từ nhắm mắt lại trong khoang thuyền đầy mùi lạ và tiếng ngáy này.

——

Khi Tần Tranh thức giấc đã là sáng hôm sau. Ngủ một giấc ngon lành, người đã có tinh thần trở lại, có điều duy trì một tư thế quá lâu nên nửa bên người cũng tê dại.

Cô vừa nhúc nhích một cái là thái tử liền quay sang nhìn. Thấy vẻ nhăn nhó của cô, y đưa tay ấn vào mấy huyệt lớn trên người cô. Tần Tranh cảm thấy cảm giác tê dại cực kỳ khó chịu kia giảm đi rất nhiều.

“Cảm ơn…”

Hai chữ “điện hạ” còn chưa ra khỏi miệng, nhớ ra mình đang trên đường chạy trốn, cô lại ngậm vào.

“Giữa ta và nàng, từ nay không cần phải nói cảm ơn.” Thái tử nói xong liền đưa cho cô một chén gì đó còn bốc hơi nóng: “Ăn chút gì trước đã.”

Tần Tranh thật sự rất đói nhưng nhìn thứ trong chén, cô cũng phải ngây người.

Canh cá?

Với tình hình của họ hiện nay, cái này không khỏi quá xa xỉ nhỉ?

Có lẽ cái chén đã được đặt ở đó một lát, Tần Tranh bưng vào không bị nóng. Cô không ăn vội mà ngẩng đầu hỏi: “Canh cá ở đâu ra vậy?”

Thái tử bình tĩnh nói: “Sáng nay ta lên boong thuyền bắt vài con cá dưới sông rồi tặng cho chủ thuyền một ít, nhờ người ta nấu cho chén canh cá.”

Tần Tranh đã chứng kiến võ công của thái tử, bắt vài con cá là chuyện không mấy khó khăn.

Nhưng cô lại quan tâm đến vết thương của y hơn, lập tức hỏi: “Vết thương lại bị dính nước à?”

“Không có xuống nước, ta dùng dây thừng cột vào kiếm, phóng xuống dưới.”

Trên chuôi kiếm của y có một vòng tròn, rất tiện để cột dây thừng vào, hơn nữa thị lực của y rất tốt, phóng kiếm xuống nước tám chín phần mười là có thể trúng cá. Có điều lười kiếm quá sắc bén, có mấy con cá to dính vào rồi lại rơi ra, may mà có người làm trên thuyền quăng lưới xuống vớt.

Tần Tranh nghe vết thương của y không dính nước là yên tâm. Cô nhìn chén canh cá trắng ngần có nêm ít hành lá, nuốt nước miếng hỏi thái tử: “Người ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Nghe được câu trả lời, cuối cùng Tần Tranh đã có thể thoải mái bưng chén canh cá lên ăn ngấu nghiến.

Cá tươi vừa bắt nên rất ngọt, xương cá đã được lấy ra trước khi nấu, hớp một ngụm vào chỉ toàn thịt là thịt, tuy chỉ nêm muối và hành nhưng với người đói cồn cào như Tần Tranh, nó đã là mỹ vị.

Cô vừa ăn được nửa chén canh cá thì có một người hầu xuống tìm thái tử. “Trình công tử, chủ nhân nhà tôi có lời mời.”

Thái tử nói với Tần Tranh: “Ta ra ngoài một lát.”

Tần Tranh bưng chén canh, ngoan ngoãn gật đầu.

Chắc hẳn Trình là họ giả thái tử đang dùng.

Cô không biết trong lúc mình ngủ, sáng nay đã xảy ra chuyện gì nhưng rõ ràng gã sai vặt này rất khách sáo với thái tử.

Sau khi thái tử rời khỏi khoang thuyền, người đàn ông hôm qua gây sự với Tần Tranh nói móc mỉa: “Tiểu nương tử à, tướng công của cô đã leo lên được cành cao rồi đấy, không bao lâu nữa hẳn sẽ trở thành rể hiền của Trần viên ngoại.”

Tần Tranh nghệch mặt ra. Cô ngủ một giấc thức dậy là thành người tối cổ rồi à?

Bác gái dẫn theo con nhỏ bên cạnh tưởng Tần Tranh bị dọa sợ nên mắng người đàn ông kia vài câu: “Phu thê người ta tình cảm đang tốt đẹp, cần gì cậu xen vào. Tôi thấy cậu ghen tỵ vì người ta lọt vào mắt xanh của Trần viên ngoại thì có, sao không nhìn xem võ công của người ta lợi hại cỡ nào. Một người đàn ông thân bảy thước cao như cậu, bản lĩnh thì không có nhưng nói xấu sau lưng người khác thì giỏi ghê.”

Người đàn ông kia hừ một tiếng: “Tôi mà trông được như tên mặt trắng ấy thì đã lọt vào mắt xanh của thiên kim nhà viên ngoại rồi.”

Bác gái kia mỉa lại không chút nể nang. “Nương tử nhà người ta xinh đẹp thế này,  tội gì mà phải đi lấy cô gái già nhà viên ngoại. Chỉ có người siêng ăn biếng làm như cậu mới suốt ngày mơ tưởng đến chuyện đi ở rể.”

Người đàn ông bị chọc trúng chỗ đau, khá mất mặt nên làm bộ muốn động tay động chân với bác gái kia. “Cái bà già này nói bậy bạ gì đó!”

Những người bên cạnh vội vàng can ngăn, kéo hắn ta lại.

Tần Tranh đã hiểu đại khái đầu đuôi câu chuyện, cô khẽ liếc nhìn người đàn ông kia. “Vị đại ca này có gì muốn nói thì đợi lát nữa tướng công tôi về, nói trước mặt chàng ấy.”

Gì chứ cáo mượn oai hùm là cô giỏi lắm.

Người đàn ông kia cũng là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, dám ngang ngược trước mặt bác gái kia nhưng lại e dè thái tử, không dám làm gì Tần Tranh, đành mạnh miệng nói: “Để xem khi nào thì cô khóc! Trần viên ngoại chỉ có hai đứa con gái, cô nhỏ bây giờ đã ở Biện Kinh, cô lớn chắc chắn sẽ kén rể thừa kế gia nghiệp. Chắc là cô không biết gia sản của Trần gia nhiều thế nào đâu. Ngành tơ lụa của cả vùng Giang Hoài này đều nằm trong tay Trần gia. Cô nghĩ tướng công của cô sẽ vì mình mà bỏ qua gia tài bạc triệu của Trần gia à?”

Tần Tranh chẳng buồn quan tâm. “Tôi sẽ chuyển những lời này lại cho tướng công nghe.”

Người đàn ông kia hoàn toàn nghẹn họng.

Thái tử ra ngoài mãi mà chưa về, Tần Tranh thấy buồn chán nên bắt đầu nghe ngóng chuyện xảy ra sáng nay từ bác gái giúp cô trò chuyện.

Bác gái nhắc tới thái tử là không ngừng nói những lời khen ngợi: “Tiểu muội, cô thật tốt số. Người vừa khôi ngô vừa có bản lĩnh như tướng công nhà cô, có đốt đuốc đi tìm cũng khó mà gặp được! Sáng nay cậu ấy ở trên boong thuyền dùng kiếm câu cá, võ công thật là lợi hại làm cả đám hộ vệ trên thuyền đều trố mắt nhìn!”

“Cô đừng có nghe cái tên mỏ nhọn đó nói bậy.” Bác gái nói tới đây còn lườm người đàn ông kia một cái, tên mỏ nhọn mà bà ta nhắc đến không cần nói cũng biết là ai, người đàn ông kia tức đến nỗi mặt đỏ như gà chọi.

Bác gái đắc ý, sau đó nói tiếp: “Trần viên ngoại thấy tướng công cô diện mạo anh tuấn, võ công lợi hại nên mới hỏi có gia thất chưa, lúc đó tướng công cô nói ngay là bắt cá để tẩm bổ cho thê tử. Tôi nhìn ra được tướng công cô trông có vẻ lạnh lùng thế thôi chứ thật ra thương cô lắm đấy!”

Trước những lời khen ngợi của bác gái kia, Tần Tranh luôn duy trì nụ cười mỉm, vừa thẹn thùng xấu hổ vừa không mất lịch sự.

Thái tử có tình cảm với cô không thì cô không biết. Nhưng cô đối với y, nếu có tình cảm gì thì cũng chỉ là tình đồng chí trong cơn hoạn nạn mà thôi.

Lúc mới xuyên qua, vì biết tất cả mọi bất hạnh của thái tử phi đều bắt nguồn từ việc thái tử cưỡng ép cưới nàng về tạo thành, ấn tượng của cô đối với y rất tệ. Trên đường chạy nạn, cô đã thay đổi không ít cách nhìn về y nhưng chắc chắn không thể gọi là thích. Vì thế khi đột nhiên nghe người khác khen ngợi cô và thái tử phu thê ân ái, tình cảm sâu đậm, cô cảm thấy hơi là lạ.

Gần đến trưa, thái tử mới trở lại. Theo sau y còn có người hầu của Trần viên ngoại, cung kính mời hai người đến ở khoang thuyền phía trên, nói đã chuẩn bị cho họ một gian phòng riêng.

Những người khác không khỏi hâm mộ. Người đàn ông hay kiếm chuyện với Tần Tranh cố tỏ ra khinh thường nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn rất ghen tỵ.

Trước khi đi, thái tử còn bảo người hầu trưa nay tiếp tục đưa canh cá cho bác gái kia. Lúc đó Tần Tranh mới biết hẳn là sáng nay y cũng phân cho bác ta một chén canh, bác ta chịu ơn nên mới giúp cô khi người kia gây sự.

Gian phòng mà người hầu dẫn họ đến ở không lớn lắm, chỉ kê một chiếc giường và một chiếc bàn là đã có vẻ chật chội nhưng tối qua Tần Tranh đã ngủ ở khoang đáy rồi nên giờ không kén cá chọn canh gì nữa. Có cái giường đã đủ thõa mãn rồi, đêm qua rúc trong góc tường ngủ làm cô đau lưng chết được.

Sau khi người hầu đi, Tần Tranh không nén được tò mò, hỏi: “Sao vị viên ngoại kia lại cho chúng ta gian phòng vậy?”

Thái tử nhìn cô, đáp: “Ngày mai thuyền sẽ đi vào lưu vực Nguyên Giang. Vùng Nguyên Giang thủy tặc hoành hành, ông ấy muốn nhờ ta làm hộ vệ, hộ tống ông ấy bình an đến Ngô Quận.”

Cuối cùng, y lại bổ sung một câu: “Bây giờ ta nói với mọi người mình họ Trình, tên Tắc. Tắc trong xã tắc.”

Trình Tắc?

Tần Tranh cảm thấy cái tên này hơi quen tai nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở đâu. Cô không nghĩ tiếp nữa mà hỏi chuyện liên quan đến việc làm hộ vệ tạm thời này. “Thù lao là gian phòng này à?”

Thái tử nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, không biết sao lại nói: “Sau khi đến Ngô Quận sẽ cho thêm mười lượng bạc.”

Nói xong, y lấy một mớ tiền đồng ra đặt lên bàn, bảo: “Số cá bắt được sáng nay đều đã bán cho Trần viên ngoại, nàng cất tiền đi.”

Tần Tranh nhìn mớ tiền đồng trên bàn, trong đầu bỗng hiện lên những lời bác gái kia nói lúc nãy, cảm xúc của cô càng lạ hơn.

Thế này là có ý bảo mình quản tiền à?

Tần Tranh nói với giọng không được tự nhiên: “Để ở chỗ người cũng được vậy.”

Thái tử nói: “Không tiện lắm.”

Tần Tranh nghe giọng y không được thoải mái cho lắm nên bèn không từ chối nữa.

Cô tìm một sợi dây nhỏ, cứ mười đồng tiền là xâu thành một chuỗi. Đếm nửa ngày, cô phát hiện có đến tận một trăm hai mươi đồng. Cô không hiểu tình hình vật giá nơi này, cũng không biết thái tử bán cá theo cân hay là theo con.

Một trăm hai mươi đồng tuy không nhiều nhưng tốt xấu gì cũng có thêm thu nhập, lòng Tần Tranh cũng khá vui vẻ.

Cô ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó với thái tử nhưng lại thấy y đang sa sầm mặt, ngồi đọc sách ở đối diện. Cô chớp mắt. Y đang giận gì à?

Tần Tranh đâu biết thật ra thái tử đang chìm trong suy tư của riêng mình.

Kiếp trước, cộng thêm kiếp này, y chưa từng mất mặt đến vậy. Lúc đó chắc chắn y bị ma ám rồi, nếu không sao lại không biết xấu hổ mà đem mấy đồng tiên đó đưa cho nàng như dâng phượng ấn vậy.

Năm đó dù là lúc thảm hại nhất, y vẫn có thể tiện tay ban thưởng cho các tướng lĩnh đi theo mình cả đống vàng bạc cơ mà.

Mò được vài đồng bạc đưa cho người ta là sao?

Thảo nào người ta lại từ chối!

Mất mặt! Thật sự quá mật mặt!

Thái tử bóp trán, thật sự không hiểu nổi sao mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Tần Tranh chỉ cảm thấy cả ngày hôm ấy thái tử đều sa sầm mặt, cô thầm nghĩ dù có bất mãn việc mình không chịu nhận mấy đồng tiền kia thì cũng không đến mức giận lâu vậy chứ?

Khi trời tối, Tần Tranh cố gắng ngồi với y một lát, sau đó thật sự không chịu nổi nữa, ngáp dài một cái, nói: “Điện… Tướng công, đêm khuya rồi đó.”

Cô rất buồn ngủ nhưng lại ngại, không thể đi ngủ ngay được.

Cuốn sách đã cầm trên tay rất lâu nhưng vẫn không lật trang nào cuối cùng cũng động đậy, chuyển sang trang khác. Nếu Tần Tranh không âm thầm quan sát thì chắc đã tưởng y đang nghiêm túc đọc sách thật.

Y không ngước mắt lên, chỉ nói: “Vậy nàng ngủ trước đi, lát nữa ta còn phải lên boong thuyền xem xét.”

Y đã nói thế, Tần Tranh cũng không hơi sức đâu mà đoán tâm trạng khó dò của y nữa, tự mình đi ngủ trước.

Khoang thuyền có hạn nên giường cũng hơi nhỏ. Hai người nằm muốn trở mình cũng khó. Tần Tranh cố nép sát vào đầu bên kia, chừa đủ chỗ cho y.

——

Quá nửa đêm, cả con thuyền đột nhiên dao động mạnh, Tần Tranh lọt hẳn xuống giường.

Bên ngoài có tiếng ồn ào nhốn nháo, hình như là tiếng binh khí chạm vào nhau.

Gặp thủy tặc à?

Tần Tranh lập tức tỉnh ngủ.

Cô bỏ dậy, sờ lên giường. Phía bên kia giường lạnh tanh, hoàn toàn không có dấu vết gì là có người từng nằm đó.

Thái tử đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN