Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 52
Ngoài cổng lớn của Kỳ Vân Trại, mấy hàng cung nỏ đang nhắm thẳng vào đám người gây sự.
Củi trong chiếc lò ba chân đang cháy rừng rực, ánh lửa chiếu lên khiến mặt ai nấy đều ửng hồng.
Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu đứng giữa hàng cung nỏ, phía sau họ là Vũ Khánh và Triệu Quỳ. Vũ Khánh là người đàn ông trung niên chừng ba mươi mấy tuổi, để râu ngắn, người trông săn chắc rắn rỏi, có tài bắn cung. Trong nhà hắn đứng hàng thứ ba nên bọn trẻ trong trại đều gọi hắn Vũ tam thúc.
Triệu Quỳ thì không cần giới thiệu, một mình hắn cao to bằng ba người thường, vai vác cây búa đinh, vênh mặt nhìn đám người kia, trông như một hung thần.
Đám người cầm đầu bọn gây sự hô hào rất dữ nhưng không thật sự dám xông vào, bởi vì phía Kỳ Vân Trại có ba trăm người đang giương cung, võ nghệ của Sở Thừa Tắc và Triệu Quỳ họ cũng đã được chứng kiến nên chỉ dám chặn ngoài cổng trại, không ngừng hò hét xúi giục để lôi kéo càng nhiều người đứng về phía mình hơn.
“Ông đây đi làm cướp không phải chỉ vì tiền và đàn bà thôi sao? Trước kia ở trong trại của mình, cưỡng ép bao nhiêu nữ nhân không ai nói một câu, bây giờ gia nhập Kỳ Vân Trại, đàn bà không được đụng vào, bách tính dưới núi không được cướp, vậy chi bằng ông đây về trại của mình còn thoải mái hơn!”
Gã bị Sở Thừa Tắc phạt cũng đứng giữa đám đông hô hào: “Các huynh đệ, mọi người nói xem đúng không? Ông đây không muốn như những tên quan binh ngu ngốc dưới núi, liều mạng ra trận giết kẻ địch chỉ để kiếm công cho đám quan trên đâu!”
Có không ít những sơn tặc đã quen với cảnh sống cướp bóc giết chóc cũng bắt đầu dao động vì những lời xúi giục này, vì thế có người hùa theo: “Ông đây đi theo Kỳ Vân Trại là để làm quan phát tài, muốn cưới bao nhiêu vợ là cưới nhưng Kỳ Vân Trại các người tính hay lắm, tốn tí nước bọt là đã có thể bảo các huynh đệ gia nhập, nói phân phát lương thực binh khí, còn có lương bổng nhưng giờ cháo trắng ăn liền mấy ngày rồi? Kỳ Vân Trại các người vốn không có lương thực đúng không?”
Trán Triệu Quỳ nổi đầy gân xanh, hắn nói với Sở Thừa Tắc: “Quân sư, để ta qua đó đập chết đám nhiều chuyện này đi!”
Sở Thừa Tắc giơ tay ra hiệu cho hắn đừng nóng vội.
Đối diện cũng phát hiện động tĩnh phía bên này, một tên cầm đầu trong đó chỉ vào Triệu Quỳ, nói: “Con chó họ Triệu kia, uổng cho Mã trại chủ coi trọng ngươi, ngươi thì hay rồi, vừa vào Kỳ Vân Trại là không niệm tình chủ cũ. Võ nghệ của ngươi có cao thì sao, ông đây khinh!”
Triệu Quỳ vô cùng tức giận, cầm chặt cây búa định xông tới nhưng Sở Thừa Tắc âm thầm ngăn lại, nhìn vào kẻ vừa rồi, nói: “Triệu huynh vì báo đáp một bữa cơm của Mã trại chủ mà bán mạng cho Hiệp Khẩu Trại ba năm. Bây giờ các vị theo Kỳ Vân Trại ta làm việc lớn cũng là được sự gật đầu đồng ý của các vị trại chủ, Trình mỗ không biết còn có vị chủ cũ nào muốn Triệu Quỳ tận trung đây?”
Chuyện hôm nay là do những tên ngang ngạnh, từng giết người vô số gây ra. Sau khi xếp thành đội, thủ lĩnh các sơn trại chỉ có thể chỉ huy nhóm người mới, còn chưa kịp tập hợp lại thế lực của mình. Người có thể làm thủ lĩnh đương nhiên là khôn khéo hơn đám lỗ mãng kia nhiều, họ thích xem kịch hay nhưng chắc chắn vào lúc này sẽ không nhảy ra đối địch với Kỳ Vân Trại.
Những cái khác chưa nói, Kỳ Vân Trại chứa nhiều thuốc nổ như vậy, nếu thật ra đánh nhau thì họ không chiếm được ưu thế.
Vì thế khi bị Sở Thừa Tắc hỏi, không ai dám lên tiếng cả.
Sở Thừa Tắc huấn luyện họ vài ngày, uy nghiêm vẫn còn đó, tên gây sự bị y liếc một cái, khí thế cũng giảm đi nhiều.
Lâm Nghiêu cũng phải người dễ nói chuyện, hắn chỉ thẳng mặt kẻ gây sự trước nhất, mắng lớn: “Kiếm công cho ông đây? Mẹ nó, các người ăn không uống không của Kỳ Vân Trại bao nhiêu ngày rồi, có đánh nhau với quan phủ lần nào chưa? Kiếm công gì cho ông mày hả? Ông đây dùng nước bọt dụ dỗ các người gia nhập? Vậy ta hỏi một câu: binh khí các người tập luyên không phải do Kỳ Vân Trại phát thì là gì? Một ngày ba bữa không phải của Kỳ Vân Trại phát hay sao? Không có Kỳ Vân Trại ta, không biết bây giờ các người đang đi trình diện Diêm Vương hay ngồi trong nhà lao của quan phủ nữa. Muốn về lại sơn trại của mình à? Được thôi! Trói người lại, từ hang Yến quăng xuống!”
Triệu Quỳ – vốn đã tức anh ách nãy giờ – nghe thế thì lập tức bước tới. Mỗi bước đi của hắn bụi bay mù mịt giống như cả mặt đất đang chấn động vậy.
Tên cầm đầu kia tuy đã giết không biết bao nhiêu người nhưng nhìn thấy Triệu Quỳ thì vẫn run sợ. Hắn rút binh khí ra chỉa thẳng vào Triệu Quỳ, thấy đối phương từng bước đi tới thì run rẩy thối lui.
Ý thức được hành động của mình rất mất mặt nên hắn bèn quát lớn bảo mấy tên cầm đầu còn lại. “Các huynh đệ cùng xông lên!”
Đã đến nước này, muốn lùi bước cũng không được, mấy tên cầm đầu kia ôm tâm lý liều một phen, cùng giơ vũ khí lên định quần nhau với Triệu Quỳ.
“Phập!”
Tên gây sự đầu tiên bị một mũi tên bắn xuyên tim. Hắn cúi đầu, nhìn vết máu loang lổ trên chiếc áo bằng vải thô rồi gian nan ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng Kỳ Vân Trại, chỉ thấy bên cạnh lò lửa cháy hừng hực, dây cung trên tay của nam tử mặc áo nho sĩ màu mực vẫn còn đang rung lên.
Đôi mắt đờ đẫn không còn tập trung nhìn mục tiêu được nữa, hắn không thể nhìn rõ ánh mắt của đối phương đang có cảm xúc gì thì đã ngã phịch xuống đất.
Mấy tên đang ngo ngoe muốn xông lên thấy thế bèn lập tức dừng bước, e dè mà nhìn Sở Thừa Tắc – lúc này khí thế trên người đã trở nên vô cùng mạnh mẽ – chỉ cảm thấy người này còn đáng sợ hơn cả Triệu Quỳ.
Sở Thừa Tắc dường như không còn kiên nhẫn để chơi với chúng nữa, y ngước mắt nhìn chúng giống như là nhìn những người đã chết vậy.
Mấy tên kia bị ánh nhìn của Sở Thừa Tắc làm cho thối lui vài bước, một trong số chúng bạo gan nói: “Quân sư đang định giết người diệt khẩu ư? Huynh đệ bọn ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho mọi người thôi mà!”
Hắn cũng biết rõ đa số những người rơi vào con đường làm cướp cũng chỉ muốn ngày được ăn ba bữa, những tên thật sự hung ác, giết người vô số bị quan phủ truy nã, bình thường tác oai tác quái trong trại cũng chỉ có vài người nên nhanh chóng đổi cách nói: “Mấy ngày nay sơn trại chỉ có cháo ăn, quan binh lại ở dưới đó không chịu rút đi, qua vài ngày nữa chắc mọi người chỉ có thể uống nước lã mất!”
Triệu Quỳ đứng rất gần bọn họ, nghe thế bèn bước nhanh tới đạp cho người vừa nói một cái thật mạnh. “Cái thứ lòng lang dạ sói này! Năm xưa ông đây vì một bữa cơm mà có thể bán mạng ba năm, các ngươi ăn không uống không bao nhiêu ngày như thế, còn có mặt mũi đến gây sự à? Muốn đàn bà, muốn làm quan, muốn tiền tài thì cũng phải xem lại mình có bao nhiêu bản lĩnh để kiếm chứ! Các ngươi tưởng hôm nay ở đây sủa vài tiếng là trại chủ và quân sư sẽ cho các ngươi quan cao lộc hậu à?”
Tên gây sự kia bị đá một cái lăn ra đất, cuộn lại như con tôm, cả buổi trời không đứng dậy được.
Một trong số thủ lĩnh của các sơn trại bèn lên tiếng. “Lâm đại đương gia, họ gây sự là không đúng nhưng có vài lời nói cũng không sai. Các huynh đệ ở đây không được phép vào trại, trong trại có lương thực hay không người ngoài như chúng tôi không thể biết được. Mọi người đều có thể bán mạng, nhưng ngựa cũng phải cho ăn cỏ, người lẽ nào không cần ăn cơm? Nếu trong trại còn lương thực, ngài để cho các huynh đệ nhìn một cái, như thế đương nhiên họ sẽ không bị kẻ gian xúi giục nữa.”
Lời của hắn tuy nghe cũng có lý nhưng lúc thì “người ngoài”, lúc thì “lương thực”, rõ ràng cũng là đang khích bác ly gián.
Lương thực trong trại đã ăn hết, bây giờ hy vọng duy nhất Lâm Nghiêu chỉ có thể trông cậy vào phía Tần Tranh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!