Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày


Chương 29


Biên tập: Cải

“Không cảm thấy”

“A?”

Hoắc Đình Diễm nhìn cô, nhẹ giọng nói “Cậu chọc người chán ghét”

Thẳng đến khi trở về lớp, Khương Yên vẫn còn ngẩn người.

Trong đầu chỉ toàn là câu nói kia của Hoắc Đình Diễm, cô không có chọc người ghét, ít nhất Hoắc Đình Diễm không cảm thấy cô chọc người ghét.

Đây rốt cuộc là idol thần tiên gì a!!! Vì sao lại có thể ấm áp đến như vậy!!!!

Vô luận câu nói kia của Hoắc Đình Diễm là để an ủi chính mình hay là có lý do nào khác, Khương Yên đều cảm động đến muốn khóc lóc thảm thiết!!!! Này thật tốt quá, một câu nói này của Hoắc Đình Diễm vô hình trung giúp cô gia tăng không ít niềm tin vào bản thân.

Những người khác cảm thấy thế nào Khương Yên không quan tâm, cô chỉ quan tâm Hoắc Đình Diễm nghĩ sao về mình.

Con người đều là cái dạng này, chỉ để ý đến người mà mình thích. Khương Yên cũng như vậy, cô không để ý đến cái nhìn của những bạn học khác về mình, chỉ để ý đến cái nhìn của Hoắc Đình Diễm, chỉ cần anh không chán ghét, không chán ghét cô, vậy là được rồi!

….

Nguyễn Nghiên Nghiên ngồi ở trước mặt Khương Yên, quơ quơ tay hồi lâu mà người này cũng không chịu hoàn hồn

“Khương Yên”

Tiết tự học buổi tối 7 giờ mới bắt đầu, hiện tại mới có 6 giờ rưỡi, trong phòng học không có quá nhiều người.

Khương Yên không có hoàn hồn, vẫn tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình, ngây ngốc cười.

Nguyễn Nghiên Nghiên cạn lời trợn trắng mắt, tăng âm lượng gọi “Khương Yên! Hoàn hồn! Idol của cậu đi rồi!”

Khương Yên “…”

Cô ngước mắt, từ trong thế giới riêng bứt ra, u oán nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên “Làm sao vậy?”

“Cậu làm sao vậy?” Nguyễn Nghiên Nghiên ghét bỏ nói “Từ sau khi trở về liền bày ra cái bộ dáng cười ngây ngô đó, nếu không phải biết tinh thần cậu không có vấn đề, tớ còn cho rằng cậu có bệnh”

Rõ ràng lúc ăn cơm vẫn còn bình thường, nháy mắt một cái, người liền trở thành như vậy.

Khương Yên “….”

Cô bất đắc dĩ cười một cái, từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách vật lý, mỉm cười nói “Cũng không có chuyện gì, chỉ là có chút vui vẻ”

Cô cong cong khóe môi, đè nặng thanh âm nói thầm bên tai Nguyễn Nghiên Nghiên “Hoắc Đình Diễm nói tớ không có chọc người chán ghét”

Khương Yên nói lời này biểu tình đặc biệt vui vẻ, khóe miệng giương cao, ánh mắt sáng long lanh. Thanh âm tuy đè nặng nhưng lại mang theo tia kích động, chính là cực kỳ vui vẻ nhưng cố không biểu lộ quá mức ra ngoài. Cô là thực sự thích Hoắc Đình Diễm,đến mức chỉ một câu nói này của anh cũng đủ làm Khương Yên vui vẻ lâu thật lâu.

Hoắc Đình Diễm đối với cô mà nói, khả năng giống như trong bài hát “Người theo đuổi ánh sáng” có viết, mỗi một khắc, anh đều chiếu sáng em.

Bất luận là quá khứ hay hiện tại, Hoắc Đình Diễm đều có năng lực này, chiếu sáng thế giới của Khương Yên, nhóm lên trong cô niềm tin với tương lai phía trước.

Kỳ thật hôm nay thời điểm bị Hướng An Lan nói như vậy, Khương Yên đã đoán trước được, cũng không có cảm thấy quá khó chịu. Nhưng nhìn thấy mấy cái tin tức trên mạng kia, những tin tức mà trừ bỏ mắng Hoắc Đình Diễm thì chính là mắng mình kia, cô liền nhịn không được mà nghĩ, có phải hay không bản thân thực sự quá mức khiến người khác chán ghét, ở trong cái trường này, giống như không có bất cứ ai nguyện ý đứng ra thay cô nói một lời, nguyện ý nói cô thực ra đàn không tệ lắm, Khương Yên là có năng lực chứ không có kém cỏi giống như mọi người nói.

Nhưng không có.

Một người cũng không có.

Khương Yên tuy rằng không biểu hiện ra bên ngoài nhưng thực chất trong lòng cảm thấy thực khó chịu. Cô quá mức chọc người chán ghét.

Kết quả, thời điểm trong đầu xuất hiện cái ý nghĩ này, đột nhiên có người đứng ra, nói cho cô biết, Khương Yên cô không có chọc người chán ghét, ít nhất là người đó không có cảm thấy như vậy. Kể cả người nói lời này không phải là Hoắc Đình Diễm thì Khương Yên vẫn sẽ cảm thấy ấm lòng, nhưng đổi thành Hoắc Đình Diễm, cô trừ bỏ ấm lòng, còn càng nhiều hơn là cảm động cùng muốn khóc.

Cô không có thần tượng sai người. Người cô thích tin tưởng cô, không chán ghét cô, vậy là đủ rồi.

Chỉ cần có được sự tán thành của anh, liền tương đương với việc có được sự tán thành của cả thế giới. Những người còn lại, cô đều có thể không thèm để ý.

Chỉ cần có anh!

….

Nguyễn Nghiên Nghiên ngạnh hạ, nhìn chằm chằm mặt Khương Yên một hồi lâu, thấp giọng nói ” Cậu vốn dĩ không có chọc người chán ghét a”

Khương Yên không có chọc người chán ghét, ít nhất Khương Yên hiện tại không có.

Nghe vậy, Khương Yên không tiếng động cong cong khóe môi, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên “Nghiên Nghiên, thực sự cảm ơn cậu”

Từ khi đi đến nơi này, Nguyễn Nghiên Nghiên đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn cô, nhún vai nói “Cậu đừng có buồn nôn như vậy, tớ chịu không nổi”

Khương Yên cười “Được rồi”

Hai người đều là bạn bè, xác thật không cần phải khách khí như vậy nhưng Khương Yên đối với Nguyễn Nghiên Nghiên vẫn là tự đáy lòng cảm tạ.

“Đúng rồi” Nguyễn Nghiên Nghiên nói “Không nói đến chuyện này nữa, chiều nay tớ có nghe được một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Lớp chúng ta chuẩn bị có học sinh mới, hơn nữa học sinh mới này hình như còn muốn ở trong phòng ký túc chúng ta”

“A?”

Khương Yên sửng sốt, theo bản năng nói “Bạn học mới xác định sao? Cậu ấy không biết phòng chúng ta có tớ sao?”

Mọi người không phải đều đối với cô tránh còn không kịp sao?

Nguyễn Nghiên Nghiên “….”

Cô cạn lời nhìn Khương Yên, có chút bất đắc dĩ “Đừng nói chính mình như vậy, tớ nghe nói học sinh mới chính là một muội tử rất khốc a, lớn lên siêu siêu xinh đẹp”

Khương Yên hoài nghi nhìn cô “Cậu như thế nào mỗi ngày đều có thể biết được nhiều tin tức như vậy?”

Đột nhiên, Khương Yên sửng sốt nói “Ai, không đúng a, lớp chúng ta không phải là lớp thực nghiệm sao? Như thế nào lại có thể có học sinh mới chuyển vào a?”

Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

Nguyễn Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Khương Yên, nói “Tớ cảm thấy, cậu ấy tới có thể là bởi muốn làm bạn với cậu”

Khương Yên “….”

Khương Yên giận dỗi, cười mắng “Tớ hỏi nghiêm túc đấy”

“Không biết a, khả năng buổi tối hoặc ngày mai cô giáo Triệu sẽ lại đây thông báo việc này với cả lớp”

“Vậy trước cứ mặc kệ đi”

“Được rồi, lại đây, chị đây lại tiếp tục kể cho em nghe mấy chuyện bát quái nữa”

Hai người nói nói cười cười, sau khi vào tiết Nguyễn Nghiên Nghiên liền chủ động trở về vị trí của chính mình.

….

Trong tiết tự học buổi tối, Khương Yên đem tác nghiệp gì đó toàn bộ viết xong, lại đem sách luyện tập mới mua ra làm một đề.

Cô tuy rằng thông minh nhưng đối với những kiến thức này nhớ không rõ lắm. Kỳ thật sau khi vào đại học, Khương Yên tuy rằng không có bỏ bê học tập nhưng lúc ấy cũng có lơi lỏng một thời gian, ít nhất sau khi học đại học đều không có đụng đến kiến thức năm cấp ba nữa.

Khương Yên không thiếu tiền, cha mẹ cô để lại cho cô rất nhiều tài sản, đủ để cô cả đời tự do tiêu xài cho nên thời điểm lựa chọn chuyên ngành, cô chọn ngành ngôn ngữ, muốn sau này làm giáo viên. Lý do thứ nhất là bởi Khương Yên muốn tương lai tốt nghiệp, có thể trở thành một người giáo viên tốt, hướng học sinh của mình đi trên còn đường đúng đắn. Còn về lý do thứ hai…. Có lần Hoắc Đình Diễm có tiết lộ, nói nếu bản thân không tiến vào giới giải trí, khả năng cao là anh sẽ trở thành một người giáo viên.

Khương Yên đem tác nghiệp viết xong liền chuyên tâm tự học, cô là người nên học thì sẽ học, nên chơi sẽ chơi.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Khương Yên nhanh chóng lôi kéo Nguyễn Nghiên Nghiên trở về ký túc xá.

“Cậu làm gì mà chạy nhanh như vậy?”

Khương Yên nói “Đợi lát nữa có chuyện phải làm, tớ đi tắm trước đây”

Nguyễn Nghiên Nghiên “….”

Sau khi tắm rửa xong, Khương Yên liền nhanh chóng bò lên trên giường, đem bản nhỏ mở ra, lấy notebook ra chuẩn bị làm việc.

Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn thấy liền sửng sốt, kinh ngạc hỏi “Khương Yên, cậu hiện tại đã nỗ lực đến tình trạng này sao,mới lớp 11 thôi a, vậy mà cậu đã muốn thức đêm đọc sách sao!!!”

Khương Yên “….”

Cô liếc xéo Nguyễn Nghiên Nghiên, lắc đầu nói “Không phải là thức khuya học tập, làm vài chuyện linh tinh thôi”

“Viết nhạc?”

Khương Yên không lên tiếng, Nguyễn Nghiên Nghiên liền cho rằng cô thừa nhận. “Được rồi, vậy cậu viết nhạc đi, tớ đi tắm đây”

“Được”

Khương Yên mở di động, bắt đầu lướt weibo.

Kỳ thật hiện tại Hoắc Đình Diễm không quá hot, chuyện kia trải qua một hồi mắng chiến buổi trưa, hiện tại nhiệt độ cũng đã giảm xuống, nhưng thời điểm trên thanh tìm kiến gõ ba chữ Hoắc Đình Diễm liền đại đa số hiện ra những lời mắng chửi anh, mắng anh ăn vạ các kiều linh tinh,…. Khương Yên nhìn nhìn, cảm thấy thực đau lòng, muốn khóc.

Người cô thích tốt như vậy, không có làm ra chuyện sai trái gì, vì sao hiện tại lại phải chịu đựng mọi người mắng chửi như vậy? Anh vốn là một chàng trai tốt đẹp như vậy, vì cái gì lại gặp phải bạo lực internet chứ?

Nhưng Khương Yên biết, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu, điều càng khó chịu còn ở phía sau, cho nên cô muốn tận khả năng làm Hoắc Đình Diễm có được một hậu thuẫn vững chắc cùng ấm áp.

Mặc dù có nhiều người mắng anh, nhưng không sao, anh sẽ có rất nhiều rất nhiều những fan hâm mộ thực ưu tú.

…..

Bởi vì bài đăng kia của weibo Nhất Mộng Nhất Sinh, từ trưa đến tối, có rất nhiều người nhắn tin đến fan club của Hoắc Đình Diễm, thậm chí còn có người sẽ viết những sở trường đặc biệt của bản thân,… Khương Yên đem toàn bộ những thông tin kia đều viết vào sổ, thống kê rõ ràng, hảo hảo chọn lựa một ít thành viên cốt cáng.

Cô trước đó đã từng tiếp xúc với phương diện này rồi, tuy rằng không nhiều lắm nhưng tốt lắm cũng biết được ít nhiều, quy trình gì đó đều rất rõ ràng.

Đem mọi thứ làm xong cũng đã là nửa đêm, Khương Yên nhắn cho mấy người được chọn phương thức liên hệ, sau đó mới an ổn mà đi ngủ.

….

Nhất Mộng Nhất Sinh làm ra chuyện lớn như vậy Hoắc Đình Diễm bên kia tự nhiên đều biết.

Anh tuy rằng không quá thích lướt weibo nhưng trên weibo có cái gì, Giang Bạch đều sẽ nói cho anh biết, tin không tốt sẽ không chủ động đề cập, tin tốt đều sẽ nói, làm anh giải sầu.

Sau tiết tự học buổi tối, Giang Bạch gọi điện cho anh.

Hoắc Đình Diễm đứng ở hành lang nghe điện thoại, nghe Giang Bạch ở đầu dây bên kia nói chuyện của Nhất Mộng Nhất Sinh, cảm xúc dao động không lớn.

Giang Bạch còn tiếp tục nói “Cậu nếu có thời gian thì ghé qua weibo Nhất Mộng Nhất Sinh một chút, mấy video cùng ảnh của cậu cô ấy làm thực sự rất đẹp, tôi cũng không biết cậu thế nhưng trừ bỏ Khương Yên còn có một fan hâm mộ như vậy” Anh ta thấp giọng nói “Nhất Mộng Nhất Sinh năng lực không tồi, cô ấy đại khái nhìn thấy tin tức của cậu và Hướng An Lan, sau đó liền phát weibo nói phải thay cậu thành lập fan club, tôi bên này cũng đang thử cùng cô ấy liên hệ, hiện tại muốn hỏi chút ý kiến của cậu”

Công ty nào cũng đều sẽ làm như vậy, kỳ thật rất nhiều công ty cùng với hội trưởng fan club quan hệ không tồi, ít nhất là có ngầm liên hệ, như vậy cũng tiện cho việc thông báo một ít hành trình cùng sự kiện.

Thời điểm nghe thấy tên của Khương Yên, mắt Hoắc Đình Diễm hơi lóe lên một chút, anh nheo nheo mắt nhìn ánh trăng cách đó không xa, khẽ “ừ” một tiếng “Tối nay tôi sẽ xem”

Giang Bạch tiếp tục nói “Biết cậu không quá thích lên mạng, cũng biết cậu không thích liên quan đến những chuyện này nhưng đôi khi cũng nên đăng một vài hình ảnh cùng tin tức lên weibo a”

“Được”

“Việc hôm này Trần Kiều đã biết, cô ấy nói muốn cậu cuối tuần đến công ty một chuyến”

Hoắc Đình Diễm nhất nhất đáp lời “Đã biết”

Giang Bạch dừng một chút, muốn nói vài lời an ủi anh nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về. Anh ta không biết bản thân nên an ủi như thế nào, cũng cảm thấy Hoắc Đình Diễm khả năng cao là không cần.

“Hôm nay là vì Khương Yên mà ra mặt?”

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm kéo kéo khóe miệng, lãnh đạm nói “Đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy”

Vốn dĩ đàn không tồi, nào có chuyện lại nói là không tốt. Đối với bất kể việc gì hay người nào, chúng ta đều không nên tồn tại thành kiến. Ngầm thành kiến có thể tồn tại, nhưng tại loại trường hợp thi đấy này, công bằng công chính phải được đặt lên hàng đầu.

Giang Bạch bất đắc dĩ nói “Được rồi, Khương Yên nếu biết cậu nói như vậy khả năng sẽ không còn vui vẻ như vậy nữa”

Hoắc Đình Diễm không lên tiếng, kỳ thật Khương Yên hẳn cũng đã biết anh không phải là vì cô nói chuyện.

Nhưng khả năng…. Cũng có tồn tại một chút tư tâm, có điều Hoắc Đình Diễm tạm thời còn chưa có nhận ra.

“Chính cậu mấy ngày này chú ý một chút, cậu cùng Hướng An Lan học chung một trường, khi tham gia sự kiện khẳng định sẽ có phóng viên hỏi đến chuyện này”

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN