Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày


Chương 9


Biên tập: Cải

Khương Yên ôm đầu gối, đem nước mắt nuốt trở lại, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía bảo an, kiên cường nói một câu “Cảm ơn bác”

Bảo an nhìn cô lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ “Mau đi đi, nếu không lát nữa có khả năng bọn họ sẽ thực sự gọi công an”

“Vâng”

Khương Yên cũng không biết bản thân làm cách nào mà đi ra khỏi tiểu khu đó. Thẳng đến khi đi đến ven đường, cô mới không khống chế được mà khóc rống lên, cũng không biết vì sao lại xảy ra biến hóa như vậy nhưng hiện thực chính là tàn khốc nói cho cô biết, cô chính là ở vụ tai nạn ba năm trước, đã cùng bỏ mạng với ba mẹ.

Cô không nghĩ ra, nếu là như vậy, vậy “cô” của trước kia là sao? Cuộc sống trước kia của cô đâu? Cứ như vậy mà biến mất ư.

Nói như vậy, cô có phải hay không sẽ không thể trở về được, có phải hay không cả đời đều sống dưới thân phận “Khương Yên” này?…. Có phải hay không cả đời đều không thể trở về làm Khương Yên chân chính. Cô ngồi ở trạm xe buýt khóc lóc, trong lúc nhất thời thực sự có chút luẩn quẩn trong lòng, giống như ông trời đang trêu đùa cô vậy.

Tại thời điểm này, Khương Yên rốt cuộc cảm thấy tuyệt vọng, so với ban đầu biết chính mình xuyên vào nữ sinh cao trung “Khương Yên” còn muốn tuyệt vọng hơn.

….

Cô ở chỗ này khóc, xung quanh có không ít người nhìn cùng nghị luận, ngẫu nhiên còn có người khuyên nhủ một hai câu.

Những thanh âm ấy, Khương Yên đều nghe không vào.

….

Hoắc Đình Diễm hôm nay phải quay một quảng cáo đại ngôn ở gần chỗ đó.

Hôm nay đầu tiên là đến làm quen với địa điểm một chút, ngày mai mới chính thức quay quảng cáo. Hoắc Đình Diễm sau khi xem xong nơi quay quảng cáo liền muốn đi dạo một chút. Phụ cần có một con phố, nghe nói là chuyên bán đặc sản thành phố S. Mẹ Hoắc Đình Diễm rất thích đồ ăn vặt của thành phố S, cho nên ánh muốn thừa dịp hôm nay có thời gian rảnh liền đi mua một ít mang về.

Kết quả vừa mới đi được một đoạn, trợ lý bên cạnh đột nhiên kinh hô “A Diễm, người kia có phải là bạn học nữ cùng lớp với cậu không?”

Hoắc Đình Diễm ngẩn ra, nhìn theo hướng trợ lý chỉ. Rơi vào trong mắt anh chính là hình ảnh cô gái nhỏ ngồi ôm đầu gối khóc nức nở. Chung quanh cô tụ tập một đám người, ngẫu nhiên chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cô không hề phát hiện, cũng có khả năng là không thèm để ý tới.

Trợ lý tiếp tục nói “Cô gái nhỏ buổi sáng không phải còn rất vui vẻ sao? Như thế nào hiện tại đã khóc rồi, bả vai run run, nhìn qua thật đáng thương, cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ vậy”

Hoắc Đình Diễm không lên tiếng, thu hồi tầm mắt.

“A Diễm, nếu không chúng ta qua đó hỏi một chút?”

Hoắc Đình Diễm trầm mặc một hồi, hỏi “Tôi có thể đi qua sao?”

Trợ lý sửng sốt, cười “Đi thôi, cậu hiện tại đi qua không làm sao cả”

“Được”

Anh đi đến chỗ Khương Yên bên kia, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh cô. Anh cũng không rõ vì sao lại qua đây nhưng câu nói vừa nãy của trợ lý quả thực làm Hoắc Đình Diễm có chút xúc động.

Kỳ thật ngẫm lại, bạn học này dường như chưa từng đối với mình làm ra hành động khác thường gì. Huống chi hiện tại đang ở nơi xa lạ, vạn nhất Khương Yên xảy ra chuyện gì, thân là bạn cùng lớp, anh vẫn nên hỏi han, quan tâm chút.

“Khương Yên”

Khương Yên không nghe thấy, vẫn tiếp tục khóc.

Hoắc Đình Diễm cứng người, ngước mắt nhìn trợ lý một cái, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Trợ lý ho khan một tiếng, cười nói “Khương Yên! Nam thần của cô đến rồi”

Khương Yên vẫn là không có phản ứng.

Trợ lý tròng mắt xoay chuyển, vặn to âm lượng nói “Bạn học này, con trai cô tới rồi!”

“Đâu?” Giây tiếp theo, Khương Yên ngay lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn người con trai quen thuộc trước mắt.

Hoắc Đình Diễm nghe thấy những lời này, trực tiếp đen mặt nhưng anh thực mau liền khôi phục như thường.

Trợ lý khen ngược, nhìn thấy phản ứng của Khương Yên cảm thấy thực buồn cười, không nhịn được liền cười thành tiếng.

Nghe tiếng cười không chút kiềm chế kia, Hoắc Đình Diễm ngước mắt, liếc mắt cảnh cáo trợ lý một cái. Trợ lý lúc này mới thu liễm lại nhưng vẫn là nghẹn cười đến khuôn mặt đỏ lên.

Con trai…

Thật đúng là fan mẹ ruột a.

Rõ ràng là cũng với thần tượng của mình bằng tuổi, nhưng lại là fan mẹ ruột, nghĩ thế nào cũng cảm thấy buồn cười.

Khương Yên cứng người, sau khi ý thức được chính mình vừa nói cái gì, mặt liền nóng như bị lửa thiêu. Trước kia, cô cùng các fan của anh mở miệng ngậm miệng đều kêu anh là ông xã, nói nhất định phải gả cho Hoắc Đình Diễm, nhưng trên thực tế Khương Yên lại là fan mẹ ruột. Cô không nhìn không được Hoắc Đình Diễm chịu ủy khuất, xem không được anh bị anti-fan mắng chửi, xem không được anh cau có, không vui.

Có đôi khi tình nguyện để mấy anti-fan đó tới mắng mình chứ không nỡ để anh chịu sỉ nhục. Ban đầu, thời điểm Hoắc Đình Diễm đổi nghề sang đóng phim điện ảnh cũng vậy, những người khác đều suy đoán anh sẽ mất rất nhiều fan.

Kết quả một đám người các cô, không chỉ không có thoát fan club mà còn mỗi ngày ở trên weibo thay anh giải thích, nói mọi chuyện đều có thể lý giải a, con trai đóng phim điện ảnh, chúng tôi càng thêm mong ngóng sự nghiệp của con tra ngày một phát triển. Thậm chí còn cầu cảnh hôn của Hoắc Đình Diễm, chỉ cần sự nghiệp của anh có thể phát triển là được rồi, chụp cái gì, diễn cái gì mamy các cô đều sẽ xem. Loạt động thái này khiến anti-fan thực sửng sốt, hoàn toàn không hiểu nối cấu tạo não bộ của fan Hoắc Đình Diễm.

Bất quá sau đó, Hoắc Đình Diễm cũng không có quay bất cứ cảnh hôn nào, dù sao thì tuổi của anh vẫn còn nhỏ…

….

Bất quá, hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến chuyện này. Khương Yên hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt Hoắc Đình Diễm, cô kỳ thật có chút túng quẫn. Nói cho anh biết mình là fan của anh thì không thành vấn đề…. Nhưng cô không dám nói bản thân là fan mẹ ruột a.

Khương Yên nhìn trợ lý còn đang cười, thời điểm cô lúng ta lúng túng không biết nên nói gì, Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn trợ lý một cái, lạnh lùng nói “Có cái gì hay mà cười?”

Trợ lý ho khan một tiếng, nhìn về phía Khương Yên “Bạn học, cô có phải hay không đã gặp chuyện gì?”

Khương Yên hoảng hốt, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm đang ngồi bên cạnh, kiềm chế kinh hỉ cùng tuyệt vọng dưới đáy lòng, “ừ” một tiếng “Không có việc gì” Cô mím môi nhìn Hoắc Đình Diễm không chớp mắt hỏi “Cậu như thế nào lại ở chỗ này?”

Bởi vì vừa khóc xong, thanh âm của cô có chút khàn khàn.

Hoắc Đình Diễm quay đầu nhìn cô “Có cần trợ giúp không?”

Khương Yên hơi dừng một chút, trong mắt lóe qua tia vui sướng, nhưng thực mau liền nhẹ giọng nói “Không cần”

Cô nhìn Hoắc Đình Diễm, trong mắt nhiễm một tầng hơi nước, đợi bình tĩnh một chút mới nói “Cảm ơn”

Tại thời điểm tuyệt vọng nhất, nhìn thấy người mà mình thích nhất, khả năng đây là trời cao cho cô may mắn lớn nhất. Ít nhất, cuộc sống cũng không còn quá tuyệt vọng, thậm chí còn mang một chút hi vọng, giống như là còn có thể tiếp tục sinh hoạt.

Cô gặp Hoắc Đình Diễm, gặp ánh sáng mà lâu nay cô vẫn hằng truy đuổi.

Mặc dù hiện tại biến thành như vậy, cô có thể hay không lại đem Hoắc Đình Diễm trở thành tín ngưỡng của chính mình, làm như ánh sáng chiếu sáng trong sinh mệnh, thống thống khoái khoái đem mọi chuyện quá khử đều vất bỏ, nỗ lực tiến về phía trước, nỗ lực sống thật tốt?

Cô nghĩ, cả người cảm giác đều thay đồi.

Hoắc Đình Diễm cảm nhận được người bên cạnh biến hóa, cảm nhận được Khương Yên vốn tử khí âm trầm, không có sức sống có biến hóa. Trên mặt cô tươi cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng, có thể cảm nhiễm người.

Anh nghe cô nói cảm ơn liền nói “Không cần, đều là bạn học”

Nghe vậy, Khương Yên cười.

Thì ra Hoắc Đình Diễm coi cô là bạn học cùng lớp a, thật tốt.

Cô đôi mắt cong cong nhìn Hoắc Đình Diễm “Các cậu như thế nào lại ở chỗ này?”

Trợ lý nói “Lại đây làm quen địa điểm một chút, ngày mai tiến hành quay quảng cáo”

“Ở gần đây sao?”

“Đúng vậy” trợ lý cùng Vân Tú Châu nói chuyện, chỉ cảm thấy cảm xúc của cô gái nhỏ biến hóa thật lớn. Thời điểm vừa rồi tới gần nghe thấy tiếng khóc của cô còn cảm giác được tuyệt vọng cùng thống khổ vậy mà giờ khắc này mấy cảm xúc tiêu cực kia biến mất hầu như không thấy, ngược lại tràn đây sức sống, giống như hoa hướng dương vậy.

Khương Yên nghĩ nghĩ đến cảnh vậy cùng địa phương quanh khu này, đại khái cũng đoán được nơi Hoắc Đình Diễm chuẩn bị quay ở chỗ nào.

Cô nhìn về phía trợ lý “Vậy hai người hiện tại muốn đi đâu vậy?”

Trợ lý cười cười nói “A Diễm muốn đi mua một ít đặc sản địa phương làm quà đem về”

“Thật sao?” Khương Yên chủ động xin ra trận, khóe môi cong cong hỏi “Có cần tớ dẫn hai người đi không? Tớ biết có một nhà bán đặc sản chính tông”

Trợ lý cười, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm.

Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của cô một hồi lâu, thu hồi tầm mắt nhìn về nơi khác “Làm phiền rồi”

“Không sao, không sao” Khương Yên vui vẻ nở nụ cười “Vừa lúc tớ cũng muốn mua một chút mang về”

Cô chỉ có thể đưa ra một cái cớ vụng về như vậy.

Ba người cùng nhau đi. Trên đường Hoắc Đình Diễm đi ở phía sau, Khương Yên cùng trợ lý sóng vai đi ở phía trước, trò chuyện thực vui vẻ.

Cô nhìn trợ lý, người này Khương Yên rất quen thuộc, người trợ lý này theo Hoắc Đình Diễm từ bây giờ cho đến khi anh nổi tiếng. Nghe nói người trợ lý này là người trong nhà giới thiệu cho anh, đặc biệt đáng tin cậy. Thực tế cũng đúng như vậy, người này không chỉ là trợ lý còn có thể coi như một nửa bảo tiêu, nghe nói trước kia là vệ sĩ cho người ta. Tóm lại là đặc biệt lợi hại.

Sau khi hai người trao đổi tên, Khương Yên khách khí chào hỏi “Giang ca hảo”

Giang Bạch cười sang sảng, nhìn về phía Khương Yên “Cô gái nhỏ thật biết nói chuyện”

Khương Yên cười “Cảm ơn anh”

Tính cách cô thực ra không tồi, phía trước thực sự là bị việc xuyên qua dọa, cả người tử khí âm trầm, không có nửa điểm sức sống. Nhưng vừa nãy, cô đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã thông suốt rồi.

Dựa theo suy đoán, cô không còn khả năng có thể trở về như cũ, còn không bằng hảo hảo tiếp thu thân phận hiện tại. Trước kia Khương Yên mắc chứng u uất, vậy cô liền chữa khỏi bênh này, muốn làm cho cô ấy cùng chính mình có thể cả đời sống vui vẻ.

Đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cô muốn thống thống khoái khoái sinh hoạt, không uổng phí một đời này sống lại.

Sau khi nghĩ thông suốt, cảm giác cả người đều thay đổi.

Giang BẠch nhìn cô “Em cùng A Diễm thực sự là bạn cùng lớp?”

“Vâng”

“Vậy thành tích khẳng định rất tốt”

Khương Yên nghẹn, xấu hổ cười cười “Không có, em là đi cửa sau vào trường, là người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên toàn khối”

Giang Bạch “…”

Anh ta kinh ngạc chớp mắt, thực nhanh liền hoàn hồn, kinh ngạc hỏi “Còn có thể đi cửa sau?”

Khương Yên trầm ngâm giây lát, tìm một đáp án tương đối đáng tin “Chỉ cần có tiền, cấp trường học xây dựng một tòa nhà hay dự án này đó…. Cái này cửa sau liền có thể tùy tiện đi”

Việc này đúng là sự thật

Giang Bạch bật cười, nói sang chuyện khác

“Em làm thế nào biết nơi có bán đặc sản chính tông?”

Khương Yên ngẩn ra “Em đối với nơi này biết khá rõ, trước kia thường tới đây”

Lời nói vừa dứt, Hoắc Đình Diễm ở phía sau liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại cúi đầu đem ánh mắt dừng ở trên di động.

Hai người vui vẻ trò chuyện, thẳng đến khi đi đến quầy bán quà vặt, Hoắc Đình Diễm kêu người dừng lại “Chờ tôi một chút”

“A Diễm mua nước sao?”

Hoắc Đình Diễm ừ một tiếng, bước vào trong siêu thị.

Giang Bạch nhìn về phía Khương Yên “Có muốn ăn cái gì không? Anh Giang hôm nay mời các em”

“Không cần đâu anh Giang, em không có đói bụng”

Một lúc sau, Hoắc Đình Diễm đi ra, trong tay cầm một chai nước, còn có… một túi chườm đá?

Giang Bạch vừa định hỏi cậu mua túi chườm làm cái ì, Hoắc Đình Diễm liền đem túi chườm đá mới mua kia cho Khương Yên, thanh âm thiếu niên mang theo chút khàn khàn, lại có chút trầm thấp “Đắp một chút”

Cô hơi ngốc một chút, rũ mắt xuống, lông mi run rẩy nhìn túi chườm đá. Bàn tay của Hoắc Đình Diễm đang cầm túi chườm, da thịt trên mu bàn tay trắng đến trong suốt, bởi vì do gầy cho nên còn có thể nhìn thấy mạch máu phía dưới.

Cô biết hai mắt mình thực hồng, còn có chút sưng, còn có điểm khó chịu nhưng Khương Yên không nghĩ tới Hoắc Đình Diễm có thể đi mua cho mình túi chườm… cô vốn cho rằng, việc Hoắc Đình Diễm nhìn thấy cô ở khóc ở ven đường, đi đến hỏi thăm đã là kinh hỉ quá lớn rồi, không nghĩ tới, chỉ có hơn không có kém.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN