Nhà hàng trang trí thiên về phong cách nhà Đường, rường cột chạm trổ, giấy vàng hoa đỏ, Tô Trì đã đặt trước một phòng, sau khi vào nhà hàng thì được nhân viên phục vụ mặc Đường trang dẫn cả nhà đi xuyên qua phòng khách vào phòng ăn đã được đặt trước.
Tô Kỷ Đông đảo mắt xung quanh đánh giá, “Thằng hai, con tìm được chỗ này đẹp thật đấy, mới mở à, sao trước đó chúng ta chưa từng tới?”
Tô Trì nói, “Chắc là mới mở năm ngoái.”
Nhân viên phục vụ dẫn đường phía trước quay đầu cười nói, “Vừa khai trương vào mùa xuân năm ngoái, sắp đến ngày kỷ niệm một năm rồi, mỗi người ăn hơn 1288 đồng sẽ được một phần cháo bào ngư.”
Trong lúc mọi người nói chuyện đã đến cửa phòng ăn, cô nhân viên vừa nghiêng người mở cửa vừa nói, “Mời mọi người vào.”
Trong phòng ăn đặt một chiếc bàn tròn, sau khi chờ vợ chồng Tô Kỷ Đông ngồi xuống rồi, mấy anh em mới nhao nhao ngồi xuống.
Tô Hồi Ý vừa tìm được một vị trí ngồi xuống, Tô Trì bèn một cách tự nhiên bên cạnh cậu.
Tô Đĩnh lảo đảo ngồi ở một bên khác của Tô Trì, Tô Giản Thần ngồi bên cạnh Tô Hồi Ý.
Sau khi cả nhà ngồi vào chỗ hết rồi, Tô Kỷ Đông đưa thực đơn cho Tô Trì, “Nếu như là anh hai mời, vậy thì để anh hai gọi món đi.”
Tô Trì nhận lấy nhìn lướt qua, sang tay đưa cho Tô Hồi Ý, “Gọi món em thích đi.”
Tô Hồi Ý ngẩn người, cúi đầu ngượng ngùng, “Vậy thì ngại lắm ạ.”
Tô Trì bóc mẽ cậu, “Trước khi dính lấy menu thì chẳng thấy cậu ngại ngần bao nhiêu nhỉ.”
“…” Thực đơn lập tức được một đôi tay rụt rè nâng lên.
Tô Hồi Ý dựa theo khẩu vị của mọi người trong nhà gọi món xong, lại cảm thấy sự thiên vị của Tô Trì dành cho mình quá rõ ràng, cậu bèn ngẩng đầu lên hỏi hai người anh còn lại, “Anh ba anh tư xem xem còn muốn thêm gì không?”
Tô Đĩnh sát bên Tô Trì, rada hết sức nhạy, hắn tự giác xua tay nói “không cần”.
Tô Giản Thần không hiểu sự dè dặt của chú tư Tô cho lắm, hắn nhận lấy tự mình gọi —— ôi dào, hoạt động tập thể thế này mà còn tự rút mình ra nữa, vậy thì đừng trách anh ba không kéo em nhé.
“……” Ánh mắt Tô Đĩnh nhìn hắn nhất thời toát ra nét từ ái không hợp với vai vế.
Tô Giản Thần không hề phát hiện ra, hắn xoạt xoạt gọi thêm mấy món, chợt dừng bút, “Tôi gọi chả viên nổ.”
Bụng dạ Tô Hồi Ý nổi lên một chút thận trọng, “Hả?”
Tô Giản Thần tâm lý hỏi cậu, “Thêm cho cậu một ly coca đá lạnh nữa nhé?”
Tô Hồi Ý, “…”
Anh ba đúng là quá giỏi cắm flag luôn á!
Tô Trì thong dong mở miệng, “Chú đồng bộ đầy đủ thật đấy.”
Tô Giản Thần không nghe ra được ý trên mặt chữ, nhấc bút lên tích một cái lên trước coca! Tự thấy làm ăn đáng tin.
Tô Kỷ Đông thấy thế quay đầu nói với Vu Hâm Nghiên, “Nhìn xem mấy anh trai nhà mình lúc nào cũng lấy em út làm đầu cả, tốt quá.”
…
Sau khi ghi thực đơn xong, chỉ trong chốc lát nồi lẩu đã được bưng vào, cái nồi to màu đồng sáng đặt trên bàn, nước nóng màu trắng sữa cuồn cuộn sôi trào trong nồi.
Cả nhà quây quần bên nhau dùng bữa, Vu Hâm Nghiên thuận miệng nói, “Lần này sao hai đứa đi lâu vậy mới về, chuyện công việc không trôi chảy sao?”
Tô Trì dùng gắp rau xanh nhúng vào lẩu, “Cũng được, có thay đổi bất ngờ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.” Rau xanh sang ngang rơi vào trong bát Tô Hồi Ý, “Đúng không?”
Tô Hồi Ý cầm đũa chọc chọc rau xanh chôn xuống đáy bát, “Ừm.”
Ánh mắt Tô Trì đúng lúc đảo xuống, “Em chôn rau làm gì, tính để đầu xuân sang năm bén rễ à?”
Tô Hồi Ý, “…”
Vu Hâm Nghiên nhìn thấy, cũng hùa theo, “Tiểu Ý, nghe lời anh hai con đi, không được kén ăn.”
Rau xanh lại được đào ra ngoài.
Tô Đĩnh cách một chỗ ngồi tay gác lên chống cằm, im hơi lặng tiếng thu hình ảnh này vào trong mắt.
Sau khi ăn cơm xong người cả nhà chậm rãi tản bộ quay về.
Sắc trời bên ngoài đã tối lại, một ráng mây màu đỏ vàng sáng ngời trồi lên từ phía chân trời, có ánh dương xuyên qua dãy nhà cao thấp chằng chịt chiếu xuống dưới chân.
Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên ở đằng trước bước tới, bốn anh em đi theo phía sau, mọi người vừa đi vừa nói.
“Thằng hai, lần này hai đứa về thấy bể tắm nước nóng trong nhà mình xây đến đâu rồi?”
“Cũng gần xong rồi, qua năm quay lại thì có thể dùng.”
Tô Kỷ Đông mặc sức tưởng tượng, “Mấy ngày nay cha còn tham khảo kiểu thiết kế sân vườn của Trung Quốc với của Nhật, cha tính cắm xây cạnh bể.”
Tô Hồi Ý nhớ lại ống nước chôn xung quanh đó, nhỏ giọng blah blah với Tô Trì, “Em thấy không được đâu anh hai.”
Tô Trì hờ hững, “Không có gì không được, chờ nó rễ sâu lá tốt rồi, sân sau sẽ nhiều hơn một con suối hoang.”
“…”
Một đường dọc theo bờ sông đi về nhà, trời dần tối lại.
Tà dương màu vàng đỏ bị bóng đêm nuốt hết, từng dãy đèn đường phút chốc sáng lên dưới bầu trời màu lam xám.
Mọi người đi qua bờ sông quẹo qua góc đường, bước vào một con phố dài yên tĩnh. Cách chừng mười mét lại có một ngọn đèn bật lên, trước mặt là hai vợ chồng Tô Kỷ Đông ghé đầu vào nhau nói chuyện, Tô Hồi Ý và Tô Trì đi phía sau cùng.
Hai người cách nhau một khoảng nhỏ sóng vai bước tới, cái bóng chuyển động dưới chân, kéo dài trên mặt đất, khoảng mười mét lại giao nhau một lần.
Tô Hồi Ý duỗi bàn tay mình ra, ngắm đúng thời cơ khi cái bóng của Tô Trì tiếp cận mình, bóng của cậu thò ngón tay ra chọt, sau đó bắt đầu “he he he…!”
Tiếng cười hô hố thu hút sự chú ý của người phía trước. Tô Kỷ Đông quay đầu liếc nhìn, nói với Vu Hâm Nghiêm, “Tiểu Ý cứ như là trẻ con ấy, cũng may là có thằng hai chín chắn, có thể chăm lo được cho thằng bé.”
Dứt lời, ông nhìn thấy cái bóng của anh con cả chín chắn của mình giơ tay ra kẹp cái bóng đang quậy của Tô Hồi Ý lại.
Vợ chồng hai người, “……”
Tô Kỷ Đông tâm trạng phức tạp, “Sao thằng hai cũng quậy chung luôn rồi, ấu trĩ như thế từ khi nào vậy.”
Vu Hâm Nghiên giơ tay xoay đầu của ông lại, “Anh hai nhà mình nghiêm túc quá, ở bên Tiểu Ý mới có chút sức sống của thanh niên. Con trai của em em còn không biết sao, tâm trạng của thằng hai đang tốt lắm.”
“Ây, mình nói gì cũng đúng hết.” Tô Kỷ Đông thỏa hiệp, “Như vậy cũng rất tốt.”
…
Về đến nhà đã là hơn tám giờ tối.
Vu Hâm Nghiên lôi kéo Tô Kỷ Đông xem TV với mình trong phòng khách, bốn anh em thì lần lượt lên lầu về phòng.
Lúc đi lên lầu, thì Tô Đĩnh quay đầu hỏi đi Tô Hồi Ý đằng sau, “Một lát nữa bé út có muốn lên phong anh tư chơi mô hình không?”
Tô Giản Thần nghe vậy cảnh giác, cũng liếc nhìn sang Tô Hồi Ý —— nếu như cậu đi, thì anh cũng sẽ đi, hắn tuyệt đối không thể rớt lại phía sau!
Sau hai giây cảnh giác hắn mới sửng sốt: …hả? Tại sao hắn lại cho rằng chỉ cần Tô Hồi Ý đi, anh hai mình cũng sẽ đi?
Tô Hồi Ý lướt qua Tô Trì, người nào đó cũng đang nhìn thấy cậu, đáy mắt có hơi nóng ngầm hiểu ý.
Cậu giật mình trong lòng, ngẩng đầu nói với Tô Đĩnh, “Em không đi đâu anh tư, hôm nay em hơi mệt, muốn về tắm đi ngủ.”
Tô Đĩnh “hừ hừ ~” một tiếng, không nói gì nữa.
Ai về phòng nấy, Tô Hồi Ý đóng cửa phòng xong bèn lẻn ra ban công chuyển phát mình sang.
Cậu đứng ngoài ban công gõ gõ cửa phòng Tô Trì, hết sức lễ phép, “Anh hai anh hai!”
Tô Trì cất bước đi qua mở cửa ra, “Có chuyện gì vậy?”
Tô Hồi Ý chui vào, “Cũng không có việc gì.”
Tô Trì giơ tay cài cửa ban công lại, tiện thể kéo cậu sang để cậu hơi dựa người lên tấm màn cửa, cụp mắt thấp giọng hỏi, “Chẳng phải nói mệt, muốn tắm rửa đi ngủ sao?”
Tô Hồi Ý chỉ trích hắn, “Sao anh chẳng hiểu lòng em gì hết? Đó chỉ là lời viện cớ của đàn ông thôi.”
“Lời viện cớ của đàn ông không phải như thế.” Tô Trì khẽ cúi đầu gác lên trán cậu, hơi thở hơi chậm lại một chút, “Cần anh nhắc em không?”
Tô Hồi Ý vẫn còn nhớ chút kiến thức đó, mặt cậu toả nhiệt, “Anh giúp em ôn tập lại ôn tập lại cũng được mà.”
Hơi thở nóng bỏng ướt át phút chốc tiếp cận, âm cuối của Tô Trì khàn khàn, “Tô Hồi Ý.”
“Dạ…”
“Môi em khô rồi.”
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, tim đập như sấm dậy, hơi thở quấn quýt.
Tô Hồi Ý bị đè ra hôn một lúc, cảm giác có phần thở không ra hơi mới đẩy người nào đó ra, “Được rồi, suất chụt chụt hôm nay đủ rồi.”
Tô Trì chẳng thấy đủ ở đâu, “Vẫn chưa làm ẩm xong.”
“Dù sao thì cũng là cớ anh mượn.”
“…” Hiếm khi hắn có cảm giác gieo gió gặt bão, “Em còn giới hạn số lượng hôn mỗi ngày nữa hả?”
“Vật hiếm thì quý.”
Ánh mắt của Tô Trì rất sâu, “Em rất có tiềm chất làm thương nhân.”
Tô Hồi Ý ngượng ngùng cúi đầu, “Tất cả đều nhờ anh hai ban tặng.”
“Chú ý cách dùng từ của em.”
“Vậy thì là nhờ anh hai chân truyền?”
Sau gáy nhiều hơn một bàn tay, Tô Trì bỏ ai kia vào trạm chuyển phát chuyển phát về, “Đi về tắm rửa, tối nay anh đến tìm em.”
“Dạ vâng.”
Giờ này đúng là nên đi tắm.
Tô Hồi Ý trở về phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm, nước tắm ào ào chảy vào bồn tắm, lúc cậu vớt vạt áo lên thì đứng quay lưng về phía tấm gương ngoài cửa, khóe mắt loáng một cái, bỗng nhiên dừng lại.
…cái gì vậy.
Cậu xách vạt áo đi đến trước tấm gương, mới phát hiện ra bên eo có một dấu đỏ. Sau khi đến Điền Nam cậu đổi sang áo mỏng, chắc là lúc nãy tiến hành chụt chụt theo hạn bị Tô Trì bóp eo, để lại dấu ấn nhợt nhạt.
Tô Hồi Ý chợt chìm vào câm lặng.
Cậu suýt nữa quên mất cái cơ địa da giòn này của mình.
Đến tận khi bước vào bồn tắm thì Tô Hồi Ý vẫn còn đang suy tư: Cậu nên nhắc nhở Tô Trì phải yêu quý da giòn, lần sau cẩn thận hơn một chút như thế nào đây?
Sau khi tắm xong, cậu sấy tóc ngồi xuống mép giường. Chờ không bao lâu trạm chuyển phát ngoài ban công đã ship anh bạn trai không nặng không nhẹ của cậu sang.
Tô Trì từ bên ngoài đi vào, trở tay đóng cửa lại, “Đang làm gì?”
“Minh tưởng.” Tô Hồi Ý thấy hắn đến rất đúng thời điểm, “Anh hai bấm giờ đến ạ?”
“Em tưởng anh là em à, làm trọng tài?”
Tô Hồi Ý, “…”
Tô Hồi Ý tự động nhảy qua, “Thật ra thì anh cũng có thể lại đây sớm một chút.”
Tô Trì ngồi xuống bên cạnh, giơ tay xoa xoa đầu cậu xác nhận xem đã sấy khô hay chưa, “Tôi sợ em ngại thôi. Nếu như em không để ý, thì chắc chắn tôi cũng sẽ không để ý.”
“Vậy, vậy thôi được rồi.”
Tô Hồi Ý phát hiện ra mình vẫn khiếm khuyết ý thức về phương diện này. Cái đầu cằn cỗi của mình đến khi nào mới biết nhớ được đây?
Tô Trì khẽ xì một tiếng, cụp mắt nhìn cậu, ngón tay quấn cọng tóc ngố nhẹ nhàng níu giật.
Vuốt lông gần mười phút, trong một không gian năm tháng tĩnh lặng, Tô Hồi Ý cảm thấy đây là thời khắc thích hợp để phát biểu ý kiến. Cậu ngồi nghiêm chỉnh nhìn Tô Trì, “Anh hai, có chuyện này em nhất định phải cảnh tỉnh anh.”
Đầu lông mày của Tô Trì hơi nhướng lên, phối hợp với cậu ngồi ngay lại, “Ồ, mời ngài nói.”
“…” Đầu tiên là Tô Hồi Ý bị tiếng tôn xưng như thổi phồng muốn bể (2) luôn đó chặn họng một giây, sau đó quay trở lại trọng điểm, “Lần sau anh đừng bóp em mạnh như vậy.”
“Tại sao thế?”
“Em mới đi tắm, thấy anh bóp đỏ eo em luôn rồi.”
Tô Trì dừng hai giây, lập tức duỗi tay sang —— đầu ngón tay gạt vạt áo ra, nhưng lại không kéo lên cao hơn nữa. Dưới ánh đèn hắn ngước mắt nhìn sang, hỏi ý ai kia, “Anh xem thử nhé?”
Tô Hồi Ý bị hắn nhìn bằng ánh mắt vừa nóng bỏng vừa nghiêm túc đó cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng kéo vạt áo xuống, nhét vào trong lưng quần, “Không có gì đẹp hết, chỉ là đỏ bình thường thôi, không đau.”
Tầm nhìn của Tô Trì rơi xuống một góc quần nho nhỏ, có chốc lát ngưng đọng, “Đừng nhét vào trong… trong đó.”
Tô Hồi Ý mắc cỡ không dám kéo ra ngay trước mặt hắn, “Không sao, quần áo và em đều sạch sẽ.”
“…”
Hai người đang lui tới giằng co trong mệnh đề “có nên kéo vạt áo ra hay không”, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vọng vào hai tiếng cốc cốc.
Cách một cửa, như là từ sát bên cửa phòng truyền đến.
Tiếp theo giọng nói của Tô Kỷ Đông vang lên, “Thằng hai, con có trong phòng không?”