Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
290


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản


Chương 17


Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh

Ở bên ngoài chơi một vòng cuối cùng cũng về đến nhà, Mạc Nhiên cầm lấy quyển 《Lâm Lang Truyện》 của Trương Vũ Hân đưa cho cô lên xem. Dù chỉ làm diễn viên quần chúng, cũng phải xem kịch bản để làm quen.

《Lâm Lang Truyện》 là một quyển tiểu thuyết tiên kiếm, lấy bối cảnh huyền huyễn phần lớn là của nữ chính, nhân vật nữ chính trong truyện tên là Lâm Lang.

Trên đại lục Hạo Việt, Nhân giới và Tu Chân giới cùng nhau tồn tại. Đối với Nhân giới mà nói, cái bọn họ luôn hướng đến là giới Tu Chân. Mà Tu Chân giới bất kể là tu tiên hay tu ma, tất cả đều có chung một mục đích là tăng lên Thương giới.

Nhân vật nữ chính Lâm Lang vốn là một tiểu công chúa không được sủng ái của một nước thuộc Nhân giới. Vì không muốn hòa thân với nước địch nên ở trên đường đi đã chạy trốn, lại không biết đánh bậy đánh bạ kiểu gì chạy đến Tu Chân giới. Đúng lúc gặp được tông phái lớn nhất giới Tu Chân——Huyền Cực tông thu nhận đệ tử.

Huyền Cực tông có một kế hoạch thu nhận đệ tử của riêng mình. Ở dưới chân núi của Huyền Cực tông, có một cái thang trời đi thông đến đỉnh núi, tông phái có một quy tắc, mỗi năm thang trời chỉ mở ra một lần, mỗi lần chỉ mở trong thời gian một ngày. Ai có thể đi qua thang trời lên đến đỉnh núi trong vòng một ngày, mới được tính đã vượt qua khảo nghiệm, có đủ tư cách trở thành đệ tử của Huyền Cực tông.

Lâm Lang dưới sự trợ giúp của cơ duyên dựa vào hào quang nữ chính vượt qua khảo nghiệm của thang trời, thuận lợi đi đến điện Huyền Cực, cùng một đám người đứng trước Huyền Cực tông chờ tôn giả chọn.

Huyền Cực tông có thể trở thành tông phái bậc nhất giới Tu Chân thì không tránh khỏi có liên quan đến người đứng đầu Tu Chân giới Dận Hiên đồng thời là phong chủ Kiếm Phong của Huyền Cực tông.

Mọi người đều biết tôn giả phong chủ Kiếm Phong đã mấy trăm năm chưa chọn được một đệ tử nào, nguyên nhân vì sao thì trừ người trong cuộc ra người ngoài không ai biết được. Nhưng làm mọi người kinh ngạc là vào một ngày tôn giả Dận Hiên đột nhiên phá lệ nhận Lâm Lang làm đệ tử duy nhất của mình ngay trước mặt mọi người. Làm cho Lâm Lang trở thành đối tượng bị mọi người hâm mộ lẫn ghen ghét.

Lâm Lang bị con gái tông chủ Ngụy Mộng Lan ghen ghét, cô ta đã mến mộ Dận Hiên từ lâu, kể cả năm đó hay bây giờ, vậy mà người trở thành đệ tử của Dận Hiên lại không phải cô ta. Thế nên Ngụy Mộng Lan liên tục giở trò hại Lâm Lang nhưng lần nào Lâm Lang cũng có thể biến nguy thành an. Cũng nhờ Dận Hiên dạy dỗ mà cô càng thêm trưởng thành.

Nhưng đáng nhắc đến là bộ tiểu thuyết này quảng cáo rùm beng lên, nữ chính xây dựng hình tượng nữ cường liên tục thăng cấp trong nội dung cốt truyện. Dù tác giả tạo ra nhân vật Dận Hiên ưu tú đẹp trai, đem chuyện tình sư đồ hai người ghi lại làm cảm động lòng người dẫn độc tạo Fan cp thì Dận Hiên cũng không phải nhân vật nam chính, hay có thể nói là truyện này không có nam chính.

Nói đến đây không thể không nhắc đến một câu chuyện xưa.

Vì sao lúc trước Dận Hiên lại phá lệ nhận Lâm Lang làm đệ tử, không phải do hào quang nữ chính gây ra sao? Nhưng đây chỉ là do độc giả thấy vậy, còn tác giả rất nhanh đã giải thích ở phần sau của truyện.

Không ít đệ tử cũ của Huyền Cực tông biết, tôn giả Dận Hiên có một cấm kỵ không thể nhắc đến. Đó là đệ tử đầu tiên của hắn, cũng là đệ tử duy nhất lúc đó — Tương Ly.

Tương Ly là bé gái mồ côi được tôn giả Dận Hiên thu dưỡng*, cũng suýt chút nữa trở thành vợ hắn.

*thu nhận + nuôi dưỡng.

Tương Ly là đệ tử đầu tiên của Dận Hiên, cũng là người con gái đầu tiên mở được lòng của hắn, vẻ ngoài đẹp vô cùng lại còn có thiên phú bẩm sinh. Hai người làm thầy trò được mấy trăm năm, cuối cùng cũng trao đổi tâm ý chuẩn bị thời gian chuyển sang làm người yêu. Cũng tại nghi lễ ngày đó Tương Ly không kiêng dè gì đả thương Dận Hiên, vào tu ở ma đạo.

Vốn dĩ Tương Ly không phải người tu chân bình thường, cơ thể cô ta có thể chất của thiên ma Tu Chân giới ngàn năm khó gặp, danh như ý nghĩa*, là một tu ma vô cùng có tài.

*danh như ý nghĩa: gần nghĩa với trông mặt mà bắt hình dong, xem hình thức biết nội dung.

Hơn nữa loại thể chất này có một điểm trí mạng đặc biệt, bất kể trước kia thân thể thiên ma có thiên phú tu vị tốt cỡ nào, chỉ cần sửa lại đạo thì vĩnh viễn không thể tăng lên nữa. Chỉ có tu ma đạo mới có thể phát huy tốt thân thể thiên ma, đạt được thành tích tăng cấp.

Ngàn năm trước ở Tu Chân giới cũng từng xuất hiện một ví dụ như vậy, vốn ở chính đạo bên này tu luyện được tài năng xuất chúng vô cùng chói mắt, nhưng cuối cùng vẫn đứng mãi ở chỗ tăng cấp không làm cách nào tăng lên được, rốt cục bị nhập ma, náo loạn Tu Chân giới đến long trời lở đất, sau đó bỏ lại cục diện hỗn loạn mà tăng lên Thương giới. Vậy nên đám người chính đạo bọn họ đến bây giờ nhìn thấy thân thể ma cũng phải kiêng dè.

Ngày Tương Ly đột nhiên thay đổi, thậm chí Ma tôn cũng vì cô ta mà xuất hiện ở Huyền Cực tông. Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta vì tăng cấp mà nhập ma, đả thương Dận Hiên ngay trước mặt Ma tôn để chứng tỏ cô ta quyết tâm nhập ma.

Điều Dận Hiên để ý nhất không phải là đệ tử của mình cũng là người phụ nữ mình yêu vì tăng lên cảnh giới cao mà nhập ma, mà là tận mắt hắn nhìn thấy đối thủ của mình ôm người mình yêu trong ngực đi khỏi Huyền Cực tông. Hắn vĩnh viễn cũng không quên ánh mắt Ma tôn trong một giây này nhìn về phía hắn có bao nhiêu trào phúng, và Tương Ly hờ hững đến không có chút cảm xúc nào.

Mấy trăm năm qua đi, Dận Hiên cũng chưa từng bỏ qua khúc mắc này, cũng chưa từng thu nhận thêm một đệ tử nào.

Nhưng trùng hợp là nữ chính Lâm Lang cũng là thân thể ma hiếm gặp. Dận Hiên vừa nhìn thấy cô giống như năm đó gặp được Tương Ly, nên đã vô thức mà nhận cô làm đồ đệ, đợi đến khi hắn phản ứng lại, lời đã nói ra không thể sửa lại, đâm lao thì phải theo lao.

Xem đến đây, nội dung truyện đã qua được hơn nửa, Mạc Nhiên chớp chớp mắt vì nhìn chằm chằm vào màn hình một thời gian dài mắt có chút chua xót, cô tạm thời dừng lại để lần sau đọc tiếp.

Đi một vòng trong nhà, thấy việc gì có thể làm cô đều làm hết, giúp mẹ Mạc giảm bớt gánh nặng khi đi tìm việc về. Cuối cùng chỉ còn việc nấu cơm là Mạc Nhiên chưa chạm vào, không phải cô không biết làm mà là cô sợ lửa.

Bởi vì vụ hỏa hoạn năm đó, từ đấy Mạc Nhiên sinh ra sợ hãi với lửa, chứ đừng nói đến nấu cơm. Vậy nên từ trước đến nay người toàn năng mười phần như Mạc Nhiên cái gì cũng có thể hoàn thành, chỉ có nấu cơm là không thể làm.

Đem nguyên liệu nấu ăn mà Hứa Diệu có thể sẽ dùng đến cắt sẵn để một bên, nghe thấy tiếng bước chân ở cửa ra vào Mạc Nhiên vội vàng đi ra phòng khách mở cửa, nhìn thấy Hứa Diệu tươi cười đi vào.

Quả nhiên, trình độ phân biệt âm thanh của cô không có tụt hạng.

Thấy Hứa Diệu mặt mày vui vẻ, Mạc Nhiên nghĩ có lẽ mọi chuyện phát triển thuận lợi, nhận lấy túi xách trong tay mẹ hỏi: “Mẹ, hôm nay sao rồi?”

Từ sau khi nhận được xác nhận của Vân Hạc đại sư, Hứa Diệu càng thêm yêu thương con gái bảo bối nhà mình, kéo tay Mạc Nhiên đến ngồi ở ghế salon nói: “Mẹ đã tìm được công việc rồi, làm giáo viên ở một cô nhi viện, vừa mới bàn bạc tốt rồi, ngày mai có thể đi làm luôn”

Chỗ bà làm là một cô nhi viện cách nhà khá xa, vốn là không nhận người nữa, nhưng trùng hợp ở đó có một giáo viên xin nghỉ sinh, vị trí này liền trống.

Cô nhi viện này là của nhà nước và một vài tổ chức từ thiện giúp đỡ nên tiền lương một tháng cũng không cao, hơn nữa phần lớn người trẻ tuổi đều không muốn làm công việc này, cô nhi viện phải vội vàng đi tìm người thay.

Vì Hứa Diệu có một thời gian dài không làm việc nên đối với tiền lương không có yêu cầu cao. Hơn nữa lúc trước bà là giáo viên, có đầy đủ tất cả chứng nhận của giáo viên, còn có kinh nghiệm làm việc, lúc bà đi phỏng vấn một chút liền được tuyển.

Hứa Diệu rất hài lòng với công việc này, Mạc Nhiên thấy mẹ mình thích cũng không mất hứng, chỉ có chút lo lắng mà hỏi một câu: “Mẹ, thân thể người không tốt, nếu bọn trẻ quá náo loạn, người cũng phải nhớ nghỉ ngơi một chút.”

“Mẹ biết, bảo bối của mẹ, những đứa trẻ đó sẽ giống con khi bé, đều là bé ngoan”

Tiện thể Mạc Nhiên cũng nói ra ý định của mình: “Mẹ,  ngày mai con và Vũ Hân muốn đi thử vai quần chúng, nếu thành công thì sau này cũng có thể ra ngoài làm việc.”

Đột nhiên nói tới việc này, trong lúc nhất thời Hứa Diệu ngạc nhiên nói: “Con muốn đi làm diễn viên quần chúng? Chính là…”

Bà biết làm diễn viên quần chúng con bé còn phải làm việc mệt hơn mình, nó lại được nuông chiều nhiều năm như vậy không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nay muốn đi làm việc ở đoàn phim bà có chút không nỡ.

Nhưng đồng thời Hứa Diệu cũng hiểu rõ, con gái không muốn trở thành gánh nặng của bọn họ, bây giờ tình hình trong nhà cũng không còn giống trước kia nữa.

Vốn vui mừng vì tìm được công việc giờ đã phai nhạt bớt, nhưng Hứa Diệu cũng không lập tức ngăn cản ý định của con gái.

“Con muốn thì cứ đi thử xem, con cũng đã khôi phục, mẹ cũng không thay con quyết định mọi việc nữa, tất cả đều do con quyết định. Nhưng Nhiên Nhiên, nếu mệt mỏi quá thì phải nói, ba mẹ luôn ở đây chờ con về.”

Mạc Nhiên cố gắng kìm lại khóe mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng”

06/08/2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN