Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo - Chương 16: 🍓: Trả giá đắt (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo


Chương 16: 🍓: Trả giá đắt (1)


Edit by Sel
Cả người Nặc Nặc bị nước mưa xối ướt đẫm.
Hàm răng cô phát run, trong lòng đã lạnh một nửa, hoá ra…Cừu Lệ đã biết trước chuyện này.
Nặc Nặc chỉ nói chuyện này cho duy nhất một người – đó chính là Tống Liên.
Nữ chủ vậy mà lại nói chuyện cô sẽ trốn đi cho nam chủ nghe?
Cốt truyện lúc này đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
Mà thứ Nặc Nặc phải đối mặt bây giờ chính là nam chủ với cảm xúc đáng sợ của anh.
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời nhưng ngay cả một câu biện minh cô cũng không thốt ra được.
Khoé miệng Cừu Lệ treo một nụ cười, điềm tĩnh đi tới trước mặt cô.
Lúc này anh không cần dù, cứ thế cùng cô đứng dưới cơn mưa. Mưa càng lúc càng lớn, giờ phút này Nặc Nặc vô cùng sợ hãi việc phải đối mặt với anh, anh chỉ cần tiến thêm một bước thì cô lại lập tức lui về phía sau một bước.
Mãi cho tới khi đụng phải lan can, phía sau không còn đường lui.
Mái tóc đen ngắn của Cừu Lệ nháy mắt đã ướt đẫm.
Anh duỗi tay nắm lấy cằm Nặc Nặc, ép cô phải nhìn mình:
“Em đang run sao? Hửm? Sợ tôi?”
Nặc Nặc cảm thấy trong chớp mắt bàn tay kia sẽ chuyển xuống tới cổ của cô.
Sức lực của nam chủ rất lớn, cô cảm giác như cằm của mình sắp bị anh bóp vỡ vụn.
Nặc Nặc cắn môi không rên một tiếng.
Thậm chí cô còn nghĩ, đừng tra tấn cô như vậy nữa mà cứ để cô chết một cách thoải mái đi.
Cô không muốn ở trong quyển sách này, càng không muốn ngày nào cũng phải tiếp xúc với tên nam chủ bệnh thần kinh này.
Nếu nam chủ lại giết cô một lần nữa, nói không chừng cô có thể trở về hiện thực.
Nghĩ là như vậy, nhưng trong khoảnh khắc đối mặt với cái chết, cô cũng không có cách nào để khiến mình thôi sợ hãi.
Cừu Lệ cười nhẹ: “Em sợ cái gì chứ? Cùng tôi về nhà nào.”
Có đánh chết Nặc Nặc cũng không muốn trở về, cô run run nói hết lời: “Cừu Lệ, tôi muốn về nhà của tôi. Anh nói đúng, tôi thực sự rất sợ anh. Tôi nghĩ anh chắc cũng không cần một người vợ lúc nào cũng sợ anh, muốn rời khỏi anh đâu nhỉ? Nhà họ Tống cũng đâu phải có mỗi đứa con gái, Tống Liên khá tốt, em ấy…”
Ánh mắt của Cừu Lệ bỗng nhiên lạnh xuống, anh ra lệnh: “Im miệng.”
Nặc Nặc nhìn anh, sợ tới mức gần khóc nhưng vẫn cứng rắn nói hết: “Tôi không thích anh mà anh cũng không thích tôi, cứ gượng ép như vậy thì cả hai đều không hạnh phúc.”
Tròng mắt của anh lại càng thêm lạnh lẽo, một lúc sau anh bật cười, đây chính là nụ cười của một tên bệnh tâm thần:
“Ai nói tôi không thích em?”
Ngay sau đó trời đất quay cuồng, cả người bị bế lên.
Tên bệnh tâm thần này lại dám khiêng cô đi vào trong biệt thự.
Động tác này khiến dạ dày của cô không thoải mái, còn làm cô muốn nôn mửa.
Nếu một giây trước Nặc Nặc còn hi vọng Cừu Lệ sẽ giết mình thì giờ phút này cô lại sợ hãi đến nỗi toàn thân phát run.
Cô liều mạng giãy giụa: “Tôi muốn về nhà…”
Tia chớp đâm thủng bầu trời đêm.
Nặc Nặc không quan tâm, cứ thế gào lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Nhưng trong quyển sách này không có ai quan tâm cô cả, chỉ có một người duy nhất chính là Hàng Duệ nhưng Nặc Nặc lại không muốn liên luỵ tới cậu.
Nặc Nặc bị ném vào trong bồn tắm, cả người đau nhức.
Vách tường bồn tắm lạnh băng khiến cô run rẩy, nhưng cô bất chấp lạnh lẽo, cô biết hoàn cảnh lúc này rất không ổn nên liều chết bấu lấy vách tường muốn bò ra ngoài.
Cừu Lệ cười nhạo một tiếng, vươn tay vặn nước ấm ra.
Nước ấm chảy thẳng xuống mặt cô khiến cô không mở nổi mắt.
Quần áo ướt đẫm dán ở trên người, cô còn chưa kịp đứng dậy, Cừu Lệ đã trực tiếp bước vào bồn tắm.
Cổ tay của cô bị ấn ở trên đỉnh đầu.
Hơi nước mờ mịt.
Trên cổ tay truyền đau đớn, anh đè ở trên người cô. Toàn bộ nước ấm xối vào người anh sau đó lại chảy vào thân thể của cô.
Nặc Nặc sặc một ngụm nước, sặc đến nỗi chảy cả nước mắt.
Đèn trong phòng tắm được bật lên.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt liếc cô.
Khuôn mặt nhỏ bị nước ấm hun đến phiếm hồng, bởi vì bị sặc nên còn đang ra sức ho. Nhưng sức lực giãy giụa của cô rất nhỏ, giống như đoá hoa xinh đẹp không có gai góc.
Khoé mắt Nặc Nặc chảy ra nước mắt, hiện tại gương mặt của cô không nhiễm son phấn, lệ chí đỏ tươi ướt át.
Thật xinh đẹp.
Cười rộ lên rất xinh đẹp, lúc giãy giụa mắng người cũng rất xinh đẹp.
Anh tuỳ ý cười hai tiếng, cúi người xuống: “Nặc Nặc, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ nhé!”
Nặc Nặc không hề cảm thấy vui vẻ, bây giờ cô đang rất sợ hãi có được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN