Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo - Chương 94: 94: Ngoại Truyện 2 Ngọt 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo


Chương 94: 94: Ngoại Truyện 2 Ngọt 2


Edit: nnoc
Trước thềm năm mới, đại học X sẽ tổ chức một buổi tất niên.

Chủ yếu là dành cho sinh viên năm nhất và năm hai biểu diễn, với tư cách là thư ký của khoa, Nặc Nặc được chỉ định làm người tìm kiếm người tài trợ.
Vốn dĩ đây là chuyện của bộ phận đối ngoại của trường, nhưng người ở bộ phận đó lại tìm đến các giáo viên rồi khóc lóc: “Cô không biết lôi kéo tài trợ khó thế nào đâu, cho dù chúng em có quảng cáo cho mấy ông chủ đó thì người ta cũng chẳng tình nguyện tài trợ, nhiều lắm cũng chỉ là mấy nghìn tệ, còn chẳng đủ tiền để thuê sân khấu.”
Giáo viên cũng sầu não, vì thế hỏi bọn họ: “Vậy phải làm sao? Đây vốn dĩ là trách nhiệm của bộ phận đối ngoại các em, cô cũng biết các em vất vả, nhưng sau này ra ngoài đời cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, các em cứ coi như rèn luyện bản thân sớm một chút đi.”
Mấy người trong ban đối ngoại đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu, trưởng ban nhanh chóng hắng giọng: “Kéo tài trợ đương nhiên vẫn sẽ do tụi em, nhưng…cô cũng biết rồi đấy, họp thường niên năm nay của trường chúng ta tổ chức cực kì long trọng, rất nhiều sinh viên cũ đều về tham dự, trang trí sân khấu mà không có tiền thì không làm được, tiền mà trường phê duyệt cũng không đủ.

Cô xem có thể…để thư ký khoa hỗ trợ chúng em kéo tài trợ không ạ?”
Nói đến đây thì ai cũng hiểu rõ.
Trong nhất thời cô giáo cũng có chút xấu hổ.
Rốt cuộc sau khi bí mật Cừu Lệ chính là đại cổ đông được công khai, mọi người đều biết chuyện giữa anh và Nặc Nặc.
Nhưng dù gì cũng là truyền miệng, nói trắng ra cũng không hay lắm, dù sao chênh lệch tuổi tác của cả hai quá lớn, một người đàn ông trưởng thành lại lắm tiền như Cừu Lệ thì đối với một cô gái mới lớn có thể nghiêm túc đến đâu chứ?
Tuy thanh danh không được tốt lắm, nhưng ai cũng biết thứ anh không thiếu nhất chính là tiền.
Cho dù Nặc Nặc chỉ là cô tình nhân nhỏ được anh bao dưỡng thì kéo tài trợ cũng không phải con số nhỏ.
Cô giáo có hơi do dự, không phải vì bà coi thường Nặc Nặc.

Cô kiên định lại chịu khó, là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, hiệu suất làm việc cũng cao.

Nhưng chuyện này của ban đối ngoại…
“Năm nay có rất nhiều cựu sinh viên quay về, có người là ông trùm của ngành khoa học kỹ thuật, còn có người là chuyên gia nông nghiệp, cũng không thể để họ cảm thấy trường chúng ta càng ngày càng kém cỏi được.”
Các giáo viên và lãnh đạo trường nghĩ cũng thấy đúng, vì thế việc này rơi xuống đầu Nặc Nặc.
Khi ấy là tháng 1.
Thành phố B có tuyết rơi lớn, Nặc Nặc sợ lạnh, trên mũ len còn có quả bông nhỏ tròn tròn bằng len, ngây thơ đến nỗi khiến người ta phải thương tiếc vài phần.
Nhưng cũng bởi vì sợ lạnh nên vào mùa đông cô không thích hoạt động nhiều.
Nhận được thông báo hỗ trợ tìm kiếm người tài trợ xong, tay Nặc Nặc vẫn đút trong túi áo.

Mấy người trong ban đối ngoại đều trông mong nhìn cô, chờ mong cô rút từ trong túi ra một tấm thẻ đen hay gì đó đại loại như vậy, sau đó mọi chuyện cứ như thế được giải quyết nhanh chóng.
Nặc Nặc chớp chớp mắt, rút tay từ trong túi áo ra, kéo cao ống tay áo quá dài, dưới ánh mắt lóe sáng của mọi người rồi hồn nhiên nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi lôi xin tài trợ đi.”
“…” Thứ mà bọn họ muốn là đùi kim chủ, chứ đâu có cần thêm một culi???
Vì thế buổi chiều hôm ấy, vẻ mặt của mấy người trong ban đối ngoại mờ mịt cùng Nặc Nặc cũng mờ mịt không kém để đi xin tài trợ.
Phần lớn đều là sinh viên năm nhất nên không có kinh nghiệm gì.

Trưởng ban thở dài, nhìn Nặc Nặc thành thật ngây thơ, rốt cuộc không tiện nói “hay là em đi xin người đàn ông của em đi???”.
Thế là bọn họ dựa theo phân chia của trưởng ban mà chia thành từng nhóm đi xin tài trợ.
Hầu hết đều là những ông chủ nhỏ, một số người vừa biết bọn họ đến xin tài trợ thì trực tiếp không gặp, số còn lại thì chỉ cho nhiều lắm 1000 – 2000 tệ để lấy tiếng thơm.
Nặc Nặc cũng cảm thấy chuyện này chẳng dễ dàng gì, nhưng cô không hề kêu khổ hay kêu mệt.

Chạy suốt ba ngày, tổng số tiền được tài trợ chỉ có 70.000 tệ.
Giống trưởng ban đã nói, thuê sân khấu thì miễn cưỡng đủ, còn những thứ khác thì đừng mơ.
Dù sao cũng là ăn Tết, thiết bị điện tử, nhạc cụ, trang phục, làm gì có mục nào là mục không cần tiền.
Một ông chủ ở phía sau nói: “40.000 tệ đủ chứ?”
Mắt của mọi người sáng lên.
Ông chủ trung niên nhìn Nặc Nặc một cách đầy ẩn ý, ánh mắt nhìn từ đôi má trắng nõn rồi tới dáng người mảnh khảnh của cô.
“Không biết bạn học này có muốn ở lại bàn bạc thêm về phí tài trợ không?”
Cho dù sinh viên có đơn thuần tới đâu thì cũng có thể nhận ra ý tứ của chuyện này.
Nặc Nặc đổi sắc mặt ngay lập tức.
Cô đứng lên: “Nếu ngài muốn đơn thuần tài trợ thì tôi xin thay mặt trường cảm ơn ngài.

Còn chuyện khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Ông chủ kia cũng tức giận: “40.000 tệ một đêm, minh tinh cũng chưa có cái giá này đâu.”
Nặc Nặc bật cười, hất thẳng chén trà vào mặt ông ta.
Mấy sinh viên bị đuổi ra ngoài, ai cũng không dám nói lời nào, lặng lẽ nhìn Nặc Nặc.
Nặc Nặc hít sâu một hơi: “Ngày mai lại đi tiếp.”
Mọi người sôi nổi an ủi cô.

Chờ cô đi rồi, họ mới nhỏ giọng nói: “Hay là Tống Nặc Nặc không được cưng chiều như trong lời đồn? Cừu tổng mặc kệ cậu ta sao?”
“Suỵt, đừng nói linh tinh, cậu ấy tốt lắm, mấy ngày nay đã cố gắng hết sức rồi.”
Sau khi Nặc Nặc trở về, tuy cảm thấy trong lòng không thoải mái nhưng cô vẫn tự cổ vũ chính mình, không cần để ý loại người đó.
Thời tiết ngày càng lạnh, vì chuyện xin tài trợ mà ngay cả nhà cô cũng không về.
Đến tuần thứ 2, Nặc Nặc còn chưa ra cửa, trưởng ban đã hào hứng thông báo với cô: “Không cần đi nữa đâu, phí tài trợ đủ rồi.”
Nặc Nặc nghi ngờ: “Không phải chỉ có 70.000 tệ thôi sao?”
Trưởng ban nhìn 200.000 tệ trong thẻ, nuốt nuốt nước miếng: “Có ông chủ rất hào phóng, tài trợ đủ hết rồi.”
Không những thế còn thừa hơn 100.000 tệ.

Không cần ra ngoài mà phí tài trợ cũng đủ, Nặc Nặc rất vui vẻ.
Tuyết rơi nhiều lại phải chạy đi chạy lại vài ngày, thật sự không thể chịu nổi nữa.
Bản thân Nặc Nặc cũng không có tài nghệ gì, kinh tế nhà cô hạn hẹp, hồi bé vội giúp ba mẹ làm việc còn không kịp, lấy đâu ra tiền và thời gian mà đi học hát hay khiêu vũ.
Vì thế cô không chọn biểu diễn mà đi hỗ trợ dọn dẹp hậu trường.
Ngày họp thường niên hôm ấy cực kì náo nhiệt, tất cả các cựu sinh viên đều quay về.
Mà đúng 9h tối, xe của Cừu Lệ cũng chạy vào trong trường.
Hiệu trưởng và mấy lãnh đạo cười đến nỗi trên mặt như nở hoa, vội vàng mời Cừu Lệ ngồi vào ghế VIP.

Anh cũng không khách khí, cứ thế ngồi ở trung tâm hàng ghế đầu tiên.
Thật ra anh không cảm thấy mấy tiết mục này có gì hay, nhưng tất cả mọi người đều phát hiện ánh mắt anh rất chuyên chú.
Mỗi lần ánh đèn tắt, Nặc Nặc sẽ đi theo mọi người ra để dọn dẹp đạo cụ, duy trì trật tự.
Cô giống như chú mèo nhỏ trong đêm tối, bước chân nhẹ nhàng nhưng dọn dẹp lại rất nhanh chóng.
Ánh mắt Cừu Lệ nhìn cô cũng trở nên ôn hòa.
Hầu như trên mặt ai cũng có chút oán giận, chỉ có cô từ trước tới sau vẫn rất bình thản.
Trái tim anh bỗng dưng mềm nhũn.
Buổi họp thường niên này tổ chức trong 3 tiếng đồng hồ.
Đến 12h đêm, màn hình điện tử bắt đầu châm ngòi pháo hoa, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi.
Có bạn học kêu lên: “Năm nay hoành tráng thật đấy.”
Không chỉ vậy, tất cả mọi người đều nhận được một món quà nhỏ.
Hiệu trưởng vội vàng chạy tới: “Cừu tổng, không biết lát nữa ngài có hứng thú cùng chúng tôi dùng một bữa cơm…”
Cừu Lệ xua tay: “Không cần.”
Nặc Nặc cũng nhìn thấy Cừu Lệ.
Khi ấy pháo hoa mới được bắn lên, cô cũng trở về trạng thái lặng lẽ lười biếng, từ sau hậu đài đi ra ngoài.

Còn lại mấy việc quét dọn cũng không cần cô động vào.
Cô cũng nghe thấy anh từ chối hiệu trưởng.
Chờ hiệu trưởng thất vọng rời đi, Nặc Nặc ôm lấy anh từ phía sau, giọng nói mềm mại: “Cừu tổng, không biết lát nữa anh có hứng thú đi dạo với tôi không nhỉ?”
Ý cười trên mặt anh nở rộ: “Được chứ.”
Vì thế trong lúc mọi người đang nâng ly chúc mừng nhau, Cừu Lệ lại cõng Nặc Nặc đi dạo trên sân thể dục.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh: “Lần này Cừu tổng tài trợ bao nhiêu vậy?”
Anh nhịn không được cười: “Không nhiều lắm, em đừng nhúc nhích.”
Tuy Nặc Nặc muốn tự dựa vào chính mình, nhưng có một người đàn ông yêu thương cô vô điều kiện, cô cũng thấy rất may mắn.
Vì thế cô hôn chụt một cái vào má anh: “Cảm ơn Cừu tổng nhé, anh hào phóng quá đi mất.”
Anh ngơ ngẩn cảm thụ xúc cảm trên má, sau một lúc mới cong môi.
Tuyết ngừng rơi, trên sân thể dục chỉ còn lại ánh đèn nhu hòa ấm áp.
Trong trời đất này phảng phất chỉ còn lại hai người.
Hơn nửa năm qua Nặc Nặc được anh yêu thương cưng chiều đến hoạt bát hiếu động lại thích làm nũng.
Tuy ở trường học cô vẫn là nữ thần dịu dàng, nhưng ở trước mặt anh cô luôn bày ra dáng vẻ trẻ con đáng yêu của mình.
Cừu Lệ yêu cái dáng vẻ ầm ĩ của cô muốn chết, cái gì cũng theo ý cô.

Mà anh lại càng thêm vững vàng ổn trọng, không có khí vận, Cừu thị là anh hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để chèo lái.
Gió thổi tới, gương mặt có chút lạnh lẽo.
Nặc Nặc nói: “Lúc thi chạy 800m, suýt chút nữa thì em trượt môn.”
Cô có chút xấu hổ, thật sự cô không giỏi chạy bộ.
Cừu Lệ không nói lời nào, bắt đầu cõng cô chạy đi.
“Hả?” Ban đầu cô có hơi hoảng: “Anh có mệt không?”
Nhưng sau đó thấy anh rất thoải mái, Nặc Nặc cũng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến cơ bắp cường tráng của anh, cô ôm chặt cổ anh rồi cười thành tiếng: “Anh Cừu Lệ cố lên!”
Anh cũng không nhịn được cười, cõng cô chạy một đường 800m.
Thể lực này đúng là không còn gì để nói.
Nặc Nặc ngọt ngào thủ thỉ: “Anh thật lợi hại.”
Đàn ông ai cũng thích mấy lời này, Cừu Lệ cũng không phải ngoại lệ.

Hai mắt anh sáng ngời, trong đêm đen càng thêm rực rỡ lấp lánh.
Ngay sau đó lại muốn cười khổ.
Anh “lợi hại” như vậy là vì không nỡ “lăn lộn” cô.
Thân thể Nặc Nặc thật sự quá yếu ớt non mềm, đêm đầu tiên quá đau nên sau đó nhìn cô không mấy vui vẻ.
Đời này anh sẽ không bao giờ cưỡng ép cô.
Nhưng mà tuổi này của anh chính là tuổi có nhu cầu cao, không nỡ chạm vào cô nên chỉ có thể làm chuyện khác để phát tiết.
Chạy hai vòng thật ra lại khiến anh thoải mái hơn nhiều.
Hai ngày nữa Nặc Nặc phải thi cuối kì, Cừu Lệ không tiện đưa cô về nhà, vì thế cõng cô về kí túc xá.
Mọi người đều đang vui vẻ đi nhận quà, kí túc xá đen như mực, ngay cả dì quản lý cũng chẳng thấy đâu.
Cừu Lệ quấn lại khăn quàng cổ cho cô: “Về phòng đi, em không sợ chứ?”
“Có đèn mà, em không sợ.”
Vì thế anh im lặng nhìn cô lên lầu.
Nặc Nặc lên tới lầu hai, cô thò đầu nhỏ qua cửa sổ.

Trong đêm đông, người đàn ông mặc áo gió màu đen, thần sắc không hề dịu dàng mà đã lạnh xuống.

Ánh mắt vẫn nhìn về hướng cô rời đi.
Cô khẽ thở dài.
Anh vẫn là Cừu Lệ mà thôi.
Cho dù không nói gì cả, nhưng nhìn thấy cô sẽ dịu dàng, không có cô lại trở thành dáng vẻ lạnh băng cô đơn.
Trái tim cô đột nhiên mềm mại.
Cô chạy xuống lầu, nhào vào trong ngực anh.
Anh ngây ra một hồi mới vươn tay ôm lấy cô: “Em sao vậy?”
Nặc Nặc nói: “Hai ngày trước đi xin tài trợ gặp được một ông chủ, ông ta nói muốn mua một đêm của em với giá 40.000 tệ.”
Ánh nhìn chết chóc lướt qua trong mắt anh nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Cô cảm nhận được cơ bắp anh bắt đầu căng chặt, toàn thân cứng đờ, nghĩ thôi cũng biết anh đang tính làm chuyện xấu, nhưng mục đích của cô không phải vậy.
Cô ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng: “Thật ra em đã ôn tập khá tốt rồi.”
Cừu Lệ rũ mắt.
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng như đang cào vào trái tim anh: “Chuyện đó…Cừu tổng…” Lỗ tai cô cũng đỏ lên: “Nhận tài trợ của anh rồi, anh có muốn…”
Cuối cùng cô vẫn không có cách nào nói ra mấy lời sau.
Cô không dám nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng vào cúc áo trước ngực anh.
Thôi được rồi, cô biết mình không đúng, làm anh khai trai, sau đó sợ đau mà không cho anh chạm vào.

Cô cũng coi như hiểu Cừu Lệ, nếu đã không bắt đầu thì anh còn có thể nhịn, ở phương diện này cũng chiều cô.

Nhưng nếu đã bắt đầu rồi, cô có khóc lóc thì anh cũng không tha.
Tư thế anh thích quá xấu hổ, ở phương diện này anh phóng đãng quá mức khiến cô chịu không nổi.
Yết hầu Cừu Lệ lăn lộn, giọng nói khàn khàn, vòng tay ôm cô cũng chặt hơn: “Thật sự có thể sao?”
Nặc Nặc hôn khéo môi anh, ngượng ngùng gật đầu.
Cừu Lệ nói: “Về phòng em.”
Muốn lái xe về biệt thự cũng mất 40 phút, anh cũng không muốn đưa cô tới mấy nơi như khách sạn.
Nặc Nặc bị sự không biết xấu hổ của anh dọa cho sợ ngây người, lắp bắp nói: “Phòng ngủ?”
Cừu Lệ bế cô lên, còn ra lệnh: “Mở cửa.”
Nặc Nặc hối hận: “Ngày mai được không?”
Môi Cừu Lệ mím chặt, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ làm trái ý cô, thấp giọng nói: “Được.”
Nặc Nặc có thể nghe thấy tiếng tim đập hưng phấn của anh sau đó lại như bị xối một chậu nước lạnh.
Cô dựa vào ngực anh, sau một lúc lâu mới lấy chìa khóa mở cửa, tay cũng run lên.
Bọn họ không bật đèn.
Mặt Nặc Nặc nóng lên, mắc cỡ gần chết.

Tới lúc Cừu Lệ thật sự muốn vào, cô nghĩ đến Cao Trân rồi lại hối hận.
“Không ở phòng ngủ được.” Cô gần khóc đến nơi: “Không được thật mà, đi ra ngoài, ra ngoài.”
Cừu Lệ đã quá khao khát, căn bản là không nghe.
Nặc Nặc ôm anh làm nũng: “Chúng ta về nhà được không? Lát nữa Cao Trân sẽ về, còn có dì quản lí đi kiểm tra phòng nữa.”
“Anh Cừu Lệ, ông xã, về được không?”
Cừu Lệ cắn răng, mặc lại quần áo cho cô rồi ôm cô đi xuống.
Kết quả dì quản lý thật sự đi kiểm tra phòng.
Trong nháy mắt da đầu Nặc Nặc tê dại, bọn họ ở dưới hành lang, dì quản lý đi lên lầu, tiếng bước chân trong đêm tối cũng trở nên đáng sợ.
Nặc Nặc cảm thấy sắp mất hết mặt mũi rồi, cô xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Cừu Lệ ôm cô trốn sau chỗ ngoặt cầu thang.
Dì quản lí không nhìn thấy.
Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra, cô chớp chớp mắt, nói nhỏ: “Hay anh về trước đi? Em nhớ hình như Cao Trân không mang chìa khóa, em…”
Tay đang giữ eo cô bỗng bóp chặt.
Cô còn chưa nói xong đã bị ấn trên tường.
Cừu Lệ cởi quần cô ra.
Mùa đông thật lạnh quá đi mất.
Dì quản lý vừa ngâm nga hát vừa đi xuống lầu.
Cõi lòng anh đầy ác ý, phóng thích bản tính, Nặc Nặc cắn ngón tay, lúc này cô đã gần khóc tới nơi.
Anh ôm chặt lấy cô, động tác không ngừng, tay đặt bên môi cô: “Đừng kêu, cắn anh đi.”
Tiếng bước chân cùng tiếng rên khẽ của anh, Nặc Nặc hé miệng cắn tay anh.
Anh nhịn không được cong môi cười.
Nặc Nặc cũng không biết qua bao lâu, trước mắt đã choáng váng, mãi tới khi Cừu Lệ chịu buông tham suýt chút nữa cô đã quỳ luôn xuống đất.
Nhưng thật ra lúc này anh lại biết đau lòng cho cô.
Vội vàng lau nước mắt cho Nặc Nặc: “Ngoan đừng khóc, là anh không tốt.

Em có lạnh không?”
Cừu Lệ lấy áo gió của mình mặc cho cô.
Nặc Nặc muốn đánh chết anh.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, một đấm vào ngực anh, nhưng anh chỉ tùy ý cười, để cô muốn làm gì thì làm.
Anh ôm cô về phòng, cũng không bật đèn.
Cô kéo chăn che mình lại.
Mặt nóng ran,
Tên Cừu Lệ đáng chết này!
Cái này đúng thật là không làm trong ký túc xá…mà chính là làm ở ngoài!!!
Lúc này Cừu Lệ mới nhận thấy mình quá mức, có dỗ thế nào cũng không được.

Giọng nói của cô nức nở xen lẫn ngượng ngùng: “Anh đáng giận!”
Anh cười nhận: “Ừ.”
Nặc Nặc xấu hổ gần chết nhưng cũng biết Cao Trân sắp về.
Liên hoan nhiều lắm cũng chỉ 2 giờ.
Cô nấc lên: “Anh còn không đi?” Ngữ điệu mềm mại đáng yêu khiến anh mềm lòng.
Anh nhịn không được vuốt tóc cô: “Là anh sai, em nhìn anh một cái đi.”
Cô rầu rĩ nói: “Không nhìn.”
Cừu Lệ biết thường ngày cô hào phóng không dễ giận, nhưng ở phương diện này lại rất ngại ngùng.
Anh sợ mấy nữ sinh về làm cô càng xấu hổ hơn nên nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi thay cô đóng kĩ cửa sổ, xong xuôi mới rời đi.
Lúc Cao Trân về đã là 2h sáng.
Hiếm khi nữ sinh ham học tính cách lại quái gở đi chơi tận hứng, có thể thấy lần họp thường niên này thành công cỡ nào.
Lúc Cao Trân bật đèn lên, Nặc Nặc cũng vừa tắm xong.
Tật xấu của Cao Trân lại tái phát, nhịn không được liếc Nặc Nặc một cái.

Cả người cô bọc kín mít, lúc này cũng không có dũng khí trừng mắt nhìn lại.
Cao Trân hỏi: “Cổ cậu sao thế? Bị hồng một chỗ đấy.”
Nặc Nặc muốn chết.
Cũng may cô ấy chỉ thuận miệng hỏi.
Đây lại là lần đầu tiên trong đời Nặc Nặc làm chuyện “xấu” như vậy.
Kì thi cuối kì rất nhanh đã thu hút sự chú ý của cô.
Nặc Nặc vừa thi xong, thu dọn đồ đạc rồi gọi điện cho ông nội Cừu.
Ông nội Cừu biết được cháu gái của ân nhân muốn tới thăm mình nên vui vẻ vô cùng, phái người đi đón Nặc Nặc.
Vì thế Nặc Nặc trực tiếp về quê.
Cô thấy Cừu Lệ là lại tức giận.
Sau khi Cừu Lệ biết chuyện thì cũng dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại mềm không thôi.

Anh xử lí xong công việc, biết Nặc Nặc tạm thời không muốn thấy mình nên kiên nhẫn đi chọn quà cho cô và ông nội Cừu.
Trịnh Văn Văn cũng đứng bên nhìn.
Trong lòng cảm thán muôn vàn, vẻ mặt của người đàn ông trầm tĩnh, khi anh không cười thì chính là Cừu tổng uy nghiêm khiến người khác sợ hãi.

Nhưng lại luôn vì Nặc Nặc mà cõi lòng tràn đầy nhu tình.
Anh chọn quà rất cẩn thận, có vòng tay vòng cổ xinh đẹp, rồi rất nhiều găng tay mũ len và giày màu hồng.

Tuy là thẩm mỹ điển hình của thẳng nam nhưng tất cả đều vô cùng đắt và giữ ấm tốt.
Trịnh Văn Văn thầm nghĩ, thật đúng là tinh tế chăm sóc bảo bối nhỏ.
Lúc Cừu Lệ đến nơi.
Nặc Nặc đang đắp người tuyết trong sân.
Trước kia cô muốn chơi, nhưng khi ấy Cừu Lệ có ý tưởng cầm tù cô.
Ánh mắt anh buồn bã, không muốn nhớ tới những chuyện ấy nữa.

Cô vẫn còn ở đây đã là rất tốt rồi.
Một già một trẻ vui tươi hớn hở, Nặc Nặc đội mũ đỏ, gương mặt vừa trắng vừa mềm, nhìn vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Người tuyết của cô còn thiếu một cái mũi bằng củ cải.
Tìm khắp sân đều không có.
Ông nội Cừu làm bộ không thấy Cừu Lệ: “Tiểu Nặc Nặc, không tìm thấy củ cải đẹp thì không bằng dùng củ cải xấu thay thế đi.”
Tuyết rơi trên lông mi của cô gái nhỏ, cô ngốc ngốc quay đầu lại nhìn: “Củ cải xấu ở đâu ạ?”
Cừu Lệ đối diện với đôi mắt hắc bạch phân minh của cô, nhịn không được mỉm cười.
Anh hoàn toàn không giận khi bị mắng.
Đi tới sờ bàn tay nhỏ đã lạnh băng của cô.

Anh lập tức lạnh mặt liếc Tiết Tán.
Tiết Tán cúi đầu, trong lòng khổ mà không nói lên lời.
Lúc đầu Nặc Nặc thấy anh thì rất vui, nhưng nhớ ra mình vẫn còn đang giận anh vì thế hừ một tiếng, rút tay lại tiếp tục tìm mũi cho người tuyết.
Anh đi theo sau cô, lúc cô ngồi xổm xuống tìm kiếm, anh liền nhẹ nhàng lau vệt nước trên mặt cô: “Lạnh lắm, em lại dễ cảm, ngoan, đi vào trước nhé, anh tìm cho em.”
Thật là đang dỗ dành bảo bối nhỏ.
Trong lòng cô nổi lên ngọt ngào như đường mật.
Nhưng lúc anh hư thì cũng rất xấu, Nặc Nặc thấy mình phải cứng rắn một chút.
Cô kéo mũ, dáng vẻ cực kì đáng yêu, ngữ khí cao ngạo: “Vậy anh tìm đi, không tìm thấy không được vào nhà, không được sai người đi mua, phải tự tìm.”
Trái tim anh nhẹ nhàng bị chọc một cái, quả thật rất muốn hôn cô.
Rũ mắt cười nói “Được.”
Anh phất tay, Đỗ Nhất mang mấy thứ mà anh mua tới.
Nặc Nặc ngồi trên băng ghế nhỏ, ông nội Cừu ngồi trên ghế bập bênh rình coi.
Lại thấy thằng cháu trai kiêu ngạo ương ngạnh ngồi xổm xuống trước mặt cô gái nhỏ, thay giày cho cô.
Anh sợ chân cô bị lạnh, còn cẩn thận che vào trong lòng.

Sau đó đi vớ xong mới bắt đầu xỏ giày mới.
Ông nội Cừu chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn thấy gì hết!
Đàn ông nhà họ Cừu sao lại có một thằng như thằng này nhỉ?
Trong lòng Nặc Nặc vừa ngọt vừa thẹn, cô miễn cưỡng nhớ rằng mình đang giận, che mặt lại: “Không được nhìn em, anh còn chưa tìm được củ cải đâu đấy.”
Anh cười cười: “Ừ.”
“Còn nhìn!” Đôi mắt cô tròn xoe, linh động xinh đẹp, lại nói nữa thì cô cũng muốn cười.
Ông nội Cừu thở dài, aizz, cay mắt quá, hết thuốc chữa rồi.
Tất cả mọi người không ngờ rằng anh thật sự tìm được.
Khi ấy anh chỉ nghĩ chỉ cần là Nặc Nặc muốn, chẳng sợ chỉ là trò đùa anh cũng không ngại thành trò đùa của cô.

Một câu nói đùa của cô ở trong lòng anh cũng quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Thẩm Tuý cho rằng Nặc Nặc là người mà Cừu Lệ trải qua rất nhiều đau khổ mới tìm được nên anh mới đối xử tốt với cô.
Nhưng sau này mới biết không phải.
Chỉ là một người đàn ông quá mức yêu một ai đó, có thể vì cô mà trả giá tất cả, muốn cho cô một mái nhà.

Vì thế chuyện gì Cừu Lệ cũng nguyện ý làm.
Đầu xuân, Nặc Nặc theo Cừu Lệ về nhà.
Tháng 3, vạn vật dần dần sống lại.
Nhưng thời tiết vẫn chưa ấm lên, Nặc Nặc vẫn bọc cả người tròn vo.
Dì Trần nhìn thấy cô thì vui vẻ: “Ở quê chơi vui không?”
Nặc Nặc cười gật đầu.
Dì Trần xụ mặt, một lúc sau mới bình luận: “Lần này đi chơi về nhìn tiểu thư mượt mà hơn chút.”
Trong mắt Nặc Nặc toát ra ánh nhìn không thể tin nổi cùng uất ức, quay lại nhìn Cừu Lệ.
Anh sờ má cô: “Không phải đâu, dì ấy trêu em đó.”
Cô lại vô cùng vui vẻ mà sửa sang lại đồ đạc.

Cừu Lệ nhịn không được thấp giọng cười.
Nhưng đến khi ăn cơm tối, sắc mặt Nặc Nặc không tốt, cô nói: “Không muốn ăn.”
Cừu Lệ nhíu mày, cho rằng cô nghĩ mình mập ra nên muốn giảm cân.

Nhưng Nặc Nặc che lại miệng: “Em có hơi buồn nôn.”
Dì Trần giương mắt, ngữ điệu không hề phập phồng: “Buồn nôn, thèm ngủ?”
Nặc Nặc cũng không ngốc, nháy mắt đã hiểu.

Sắc mặt cô cứng đờ, nhớ ra tháng này mình còn chưa thấy.
Nặc Nặc cứng ngắc ngồi tại chỗ, tim Cừu Lệ cũng đập nhanh hơn.
Rất nhanh bác sĩ đã đến kiểm tra: “Chúc mừng Cừu thiếu.”
Bốn chữ cực kì rõ ràng.
Nặc Nặc cúi đầu nhìn bụng nhỏ vẫn chưa thành hình của mình, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.
Như vậy…là có???
Lúc trước rõ ràng cô có chú ý…từ từ, ngày đó ở kí túc xá.

Mặt cô lập tức trắng bệch.
Bác sĩ vừa đi, dì Trần cũng ra ngoài.
Lúc này cô mới oà khóc.
Cừu Lệ vội vàng ôm lấy cô: “Em sao vậy?”
“Em sợ, tại anh, đều tại anh đó.” Cảm giác đầu tiên của cô chính là sợ hãi, mẹ cô nói không thể mang thai trước khi kết hôn, cũng không được có thai lúc đang đi học.
Phản ứng của mỗi người khi biết mình mang thai không giống nhau, cô còn chưa lên năm hai, Nặc Nặc vừa sợ vừa uất ức.
“Trách anh.” Anh ôm cô vào lòng: “Là anh không tốt, Nặc Nặc đừng sợ.”
Cảm xúc mừng như điên trong nháy mắt qua đi, anh khẽ thở dài trong lòng, sờ sờ đầu nhỏ của cô: “Sọ thì không sinh nữa.”
Đối với cô mà nói, đời này chỉ là kiếp phù du chớp mắt là qua, là một thế giới giả dối không có thật.
Sau này cô sẽ có con, có lẽ là với người khác…
Anh nắm chặt tay, trái tim như bị ai cầm dao khoét sâu một lỗ.
Anh bình tĩnh nhắm mắt lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao, chúng ta không sinh.

Em vẫn có thể đi học, không sợ, ngoan.”
Sự bình tĩnh quá mức của anh cũng lây nhiễm qua Nặc Nặc, trên lông mi còn treo nước mắt, nỗi kinh sợ trong mắt còn chưa tan.
Cuối cùng do dự xoa xoa bụng mình.
Nơi đó rất an tĩnh, nhưng bác sĩ nói có một sinh mạng nhỏ đang được dưỡng dục ở bên trong.
Cô nức nở một tiếng: “Cừu Lệ.”
“Hửm?”
“Anh ôm em một cái đi.”
“Được.”
Nặc Nặc hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cười nói: “Em muốn sinh nó ra.”
Cả người anh cứng đờ: “Không phải em sợ sao?”
Cô dắt tay anh để lên bụng mình: “Nhưng em nghĩ tới anh thì không sợ nữa.”
Anh đã từng đau đớn như vậy, đau đến nỗi linh hồn bị xé rách ra.

Anh có thể chờ đợi nhiều năm, anh yêu em như vậy, chắc chắn có thể bảo vệ em thật tốt, cho nên chỉ cần nghĩ về anh, em sẽ không sợ nữa.
Sợ hãi lúc ban đầu qua đi, trong lòng cô sinh ra một chút kiên cường và vui vẻ khi làm mẹ: “Anh Cừu này, bảo bối của anh.”
Anh rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ, bảo bối của anh.”
Trân bảo đáng quý nhất suốt cả đời.
5123 words
24/05/2022.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN