Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính - Chương 3: Vả Mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
278


Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính


Chương 3: Vả Mặt


Editor: Độc Ẩm
“Nghe nói chưa, đại tiểu thư điên rồi!”
“Nghe rồi! Nửa đêm hôm qua Tiểu Lưu nghe thấy cô ấy gào thét!”
“Nữ cố ý nam vô tình thôi, cũng không thể trách Lâu thiếu gia người ta, tính cách đại tiểu thư quả thật……”
“Tiểu, tiểu thư!”
Sơ Nghiên thản nhiên đi vào phòng bếp đột nhiên yên lặng, mở tủ lạnh lấy bình cà phê, lại thản nhiên mà đi ra, từ đầu tới cuối mọi người lặng ngắt như tờ.

Nguyên chủ kiêu ngạo ương ngạnh, động một chút là hô to gọi nhỏ với người hầu, tương phản với Tống Tâm Thuần ôn nhu lễ phép, ai có thể thích cô? Sơ Nghiên không có ý định trách tội bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ nói rất đúng.

Với tính cách như vậy, nguyên chủ có theo đuổi thêm mười năm nam chính cũng sẽ không thích cô.

Vừa ra khỏi phòng bếp, bỗng nhiên một làn hương thơm ập đến, một thân ảnh xinh đẹp đứng trước mặt, đau lòng nhìn cô.

Sơ Nghiên nhìn Tần Oánh nữ sĩ, lập tức có chút mất tự nhiên.

“……!Mẹ.” Cô không có cha mẹ, chưa bao giờ dùng đến kiểu xưng hô này nên có chút lạ lẫm.

Vừa lúc Tống Tâm Thuần từ trong phòng ở lầu một đi ra, dịu ngoan mà đỡ lấy trà hoa từ tay dì giúp việc mang ra bàn ăn.

Tối hôm qua, từ trong sự xấu hổ và bối rối cực độ, Sơ Nghiên đã hiểu ra một chuyện, chỉ số quyền hạn sẽ chỉ tăng lên khi Lâu Niệm nghe thấy cô bày tỏ, nhưng đồng thời cũng chứng minh, trong lòng cô nghĩ thế nào cũng không sao, chỉ khi biểu đạt ra thì mới tính.

Xuyên qua ngày thứ hai, quyền hạn của cô đã cao hơn so với ban đầu 2.5%, tiếp theo chỉ cần nỗ lực, đủ quyền hạn chắc chắn cũng không phải việc khó.

……!Nhưng trước mắt, Sơ Nghiên nhớ lại ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ của Lâu Niệm tối qua thì chỉ muốn đi đường vòng khi nhìn thấy hắn
“Tối hôm qua đáng lẽ phải giữ thằng nhóc họ Lâu kia lại, hại con đêm hôm còn nhớ cậu ta như vậy.”
“……” Sơ Nghiên hóa đá, “Không có đâu mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”
“Hai đứa đã đính hôn, xem như là vợ chồng rồi, buổi tối ngủ lại cũng không sao.”
Tống Tâm Thuần ngồi ở một bên bàn ăn yên lặng uống sữa bò, nghe được câu này lập tức khựng lại, sau đó lại như không có việc gì mà cúi đầu.

“Thật sự không cần……” Mặt Sơ Nghiên sắp chín đến nơi, nhanh chóng cầm một miếng bánh mì nướng rồi chuồn, “Muộn rồi con về phòng thay quần áo đây.”
“Con bé này, còn thẹn thùng nữa,” Tần Oánh trìu mến nhìn cô chạy lên lầu, nhỏ giọng nói, “Quên đi, dù sao ngày mai sinh nhật cũng phải đến Lâu gia.”
Quay đầu thấy Tống Tâm Thuần quy quy củ củ mà ngồi ở chỗ đó, lập tức ném ra một ánh mắt khinh thường —— Sơ Hoà Bình sinh con hoang với người đàn bà khác, buồn cười nhất nó lại còn bằng tuổi Sơ Nghiên!

Trừ đứa con gái này, còn có một đứa con trai nữa, ngày ngày khiến cho bà chướng mắt.

Tần Oánh cảm thấy đôi mắt mình đã bị ô nhiễm, vung tay áo đi ra.
Sơ Nghiên chạy một mạch về phòng, vừa dùng bàn tay quạt gió vừa ăn bánh mì nướng.

Ăn xong thì đi vào phòng để quần áo, trong nháy mắt mở tủ quần áo ra, Sơ Nghiên ngây ngẩn cả người.

Những thứ mỏng tang chất đầy ngăn tủ này là cái gì vậy??
Sơ Nghiên lấy ra một chiếc áo hai dây ren xuyên thấu thấp ngực hở lưng, từ trong tủ lại rớt ra một chiếc đầm hở rốn màu vàng tươi, cùng với một cái váy da ngắn đến mông.

“Cạch!”
Sơ Nghiên dứt khoát đóng tủ lại.

Những cô gái ở tuổi này luôn hiểu lầm thành thục là quyến rũ, những cô gái khác sẽ bởi vì chi phí quá cao mà lùi bước, nhưng nguyên chủ thì không.

Gương mặt xinh đẹp sẵn lại cứ phải ngày ngày trang điểm mắt khói, dáng người quyễn rũ sẵn lại cứ phải mặc gợi cảm hở hang, nhất là khi có nam chính, cổ áo chỉ hận không thể thấp đến rốn.

Rõ ràng là đại tiểu thư hào môn, lại trang điểm ăn mặc như khách quen hộp đêm, vừa thấp kém vừa phong trần.

Sơ Nghiên trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo áo sơmi sọc đơn giản, sơ vin với váy cao bồi ngắn màu be.

Hai chiếc cúc trên cùng của áo sơmi nới lỏng, phía trên xương quai xanh tinh xảo đeo một mặt dây chuyền bạc mảnh.Tóc buộc đuôi ngựa để lộ vầng trán mịn màng, cả người thoải mái trong trẻo như bầu trời mùa hạ.

Sau đó điểm thêm cho mí mắt một chút màu cam đào.

Không dùng một đống son môi đỏ thẫm trên bàn trang điểm, cô chọn một màu trà sữa thông thường.

Cách makeup trong sáng lại không khoa trương mới làm nối bật được vẻ đẹp của gương mặt này, ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Cô đeo balo LV đi xuống lầu, ai nhìn thấy cô cũng trợn mắt há hốc mồm.

Sơ Nghiên cười rạng rỡ vô cùng xinh đẹp.

Bất kẻ trong hoàn cảnh nào, làm đẹp cho bản thân luôn là một chuyện vui vẻ.

Tài xế lái xe đến trường học, Sơ Nghiên tựa đầu vào lưng ghế.

Thật ra không bao lâu nữa cô sẽ tốt nghiệp, nhưng trước đó còn có một đoạn cốt truyện phải đi, đó là sân khấu tốt nghiệp khoa diễn xuất, Sơ Nghiên nhất định phải tham gia biểu diễn.

Nam chính đương nhiên là Lâu Niệm, không những vì nhan sắc, mà còn bởi vì kỹ năng diễn xuất của Lâu Niệm.

Theo tính cách nguyên chủ, Lâu Niệm là nam chính thì cô đương nhiên phải là nữ chính.

Nhưng nguyên chủ căn bản không biết, nhân vật xuất sắc nhất, nhiều phân cảnh nhất lại là nữ phụ—— cũng chính là nhân vật mà Tống Tâm Thuần sẽ diễn.

Sơ Nghiên thở dài, dự cảm nữ chính sẽ lại gây rắc rối cho cô.

Nếu không phải sân khấu tốt nghiệp thuộc cốt truyện liên quan đến nam chính, Sơ Nghiên thật sự muốn về nhà ngủ.


“Nghe nói tối hôm qua cậu ở khách sạn với Sơ đại tiểu thư?”
Như thế không sai.

Lâu Niệm gật đầu: “Ừ.”
“Wow!” Cằm Phùng Dứu suýt rớt xuống đất, ánh mắt sáng lên vẻ đáng khinh, “Hai người, khụ —— hai người chuyện đó? Không đúng, cậu không phải chưa từng để mắt tới cô ấy sao? Thế nào, đại tiểu thư cảm hóa được thiếu gia rồi?”
“Hey, đừng có nói bừa,” Triệu Nhất Minh đẩy hắn sang một bên, “Tôi nghe nói là đại tiểu thư nhận sai người, tưởng Đỗ Lâm là thiếu gia, thiếu chút nữa đã lăn giường với hắn.”
Phùng Dứu chép miệng, hơi thất vọng: “Thiếu chút nữa?”
“Cậu bị ngu hả?” Triệu Nhất Minh nhìn hắn khinh miệt, “Nếu đại tiểu thư ngủ thật, vậy không phải cắm sừng thiếu gia sao!”
Hai người lấy Lâu Niệm ra làm trò cười, thình lình cảm thấy một ánh mắt lạnh băng từ sau lưng, trong lòng phát lạnh, vội vàng cười ha ha: “Cắm cái gì mà cắm, đùa thôi đùa thôi.

Nhưng mà đại tiểu thư bị đả kích như vậy, sợ là hôm nay sẽ không tới thử vai rồi.”
Lâu Niệm thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn thoáng lướt qua khu giảng đường.

Tóc đuôi ngựa cao cao, những lọn tóc nghịch ngợm khẽ đung đưa.

Mọi khi hắn hầu như không chú ý tới bóng dáng này, dù cô có năm lần bảy lượt tiếp cận thì trong mắt Lâu Niệm cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng hôm nay, có lẽ là vì quần áo và kiểu tóc nên ánh mắt Lâu Niệm đã vô thức dừng lại thêm một giây.

“Đúng vậy, đại tiểu thư sao có thể chịu đựng được chuyện này, ấm ức biết bao nhiêu……”
“Không chắc.” Lâu Niệm bỗng nhiên mở miệng.

Phùng Dứu: “Hả?”
Lâu Niệm thu hồi tầm mắt, bình đạm nói: “Đi thôi, muốn diễn nhân vật hạng B trong sân khấu tốt nghiệp à?”
Từ lúc vào cổng trường, Sơ Nghiên gặp phải hai em trai khóa dưới muốn xin số di động của cô, không có ai nhận ra cô.

Cũng khó trách, trước nay nguyên chủ tới trường đều mang dáng vẻ kênh kiệu, chưa bao giờ khiêm tốn như hôm nay.

Lặng lẽ mở cửa đi vào giảng đường, mọi người trong lớp đang ngồi thành từng nhóm tán gẫu.

Sơ Nghiên không có bạn bè nên lặng lẽ đi về hàng ghế sau, đang đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói đắc ý.

“Bây giờ cả trường đều biết cô ta suýt thì cắm sừng Lâu Niệm, đúng là vô liêm sỉ.”
Tống Tâm Thuần dịu dàng nói nhỏ: “Cậu đừng nói như vậy, chị ấy chưa thật sự làm gì cả.”
“Thuần Thuần, cậu sợ cái gì? Cả nhà cậu ngoại trừ người đàn bà đanh đá kia, đến ba cô ta cũng đứng về phía cậu, cậu việc gì phải sợ cô ta?”
Sơ Nghiên nhướng mày, bình tĩnh ngồi xuống, nhìn qua cô gái đang hung hăng nói.

Là Tiếu Nhu, bạn thân của nữ chính trong truyện.

Xem ra chuyện chụp mũ nguyên chủ cô ta cũng có phần.

“Tớ chưa từng nghĩ như vậy, tớ……”
“Tớ biết trong lòng cậu không dễ chịu, nhưng Đỗ Lâm sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì cậu.

Hơn nữa cô ta là Sơ Nghiên đó! Loại người lẳng lơ như cô ta, đi học mà ăn mặc như đi hộp đêm, đáng đời bị người ta cưỡi! Không chừng chúng ta còn thành toàn cho cô ta đấy!”
Sơ Nghiên nghe vậy, liếm liếm khóe môi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Cậu đừng nói như vậy.” Tống Tâm Thuần nhỏ giọng nói.

“Tớ nói có sai đâu, cậu nhìn cô ta ăn mặc mà xem, chẳng lẽ không lẳng ——”
Ào.

Chất lỏng màu trắng sữa chảy từ đỉnh đầu Tiếu Nhu xuống mặt, rồi thấm vào chiếc váy chiffon trắng khiến nó ướt sũng.

Sơ Nghiên lắc lắc cốc trà sữa, những viên trân châu đen rơi xuống đầu tóc và quần áo xộc xệch của cô ta.

Khoảng năm giây sau, cô ta mới bắt đầu hét ầm lên.

“A a a! ——”
Sơ Nghiên ở sau lưng cô ta, nhìn cô ta quay lại với gương mặt trắng bệch, cười khẽ: “Cô nói ai lẳng lơ?”
Tống Tâm Thuần lúc này mới hoàn hồn, tay chân luống cuống lấy khăn giấy: “Tiểu Nhu, Tiểu Nhu cậu không sao chứ?”
Vụ náo loạn nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâu Niệm vừa bước vào giảng đường liền nhìn thấy Sơ Nghiên đang khoanh tay, trên môi là nụ cười trào phúng.

Tiếu Nhu cả người phát run, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, thậm chí không nói được lời nào.

Tống Tâm Thuần thoáng nhìn thấy mấy người vừa đi vào, cắn môi, đỏ mặt đứng lên: “Chị, chị thật là quá đáng!”
Sơ Nghiên nhét lại ly trà sữa đã cạn vào tay Tống Tâm Thuần, sau đó chậm rãi tiến lên, ghé vào tai Tiếu Nhu: “Đỗ Lâm còn đang ở cục cảnh sát đấy, là Lâu Niệm đưa vào, cô có muốn vào với hắn không? Tiếu tiểu thư.”
Tiếu Nhu mạc danh cảm thấy sợ hãi, run rẩy mắng cô: “Tiện nhân!”
Sơ Nghiên cười cười, khẽ nói: “Mặc ít là lẳng lơ, không đứng đắn thì đáng bị cưỡng gian —— trời ạ, không thể tin được cô cũng là con gái, không lẽ cô xuyên từ thời Đại Thanh về đây hả?”
Tiếu Nhu không thể nói nên lời.

“Tôi đã ghi lại tất cả những gì cô nói, nếu cô muốn sóng vai cùng Đỗ Lâm sau song sắt, tôi sẽ lập tức thành toàn cho cô.

Không muốn thì câm miệng —— cút.”
Lâu Niệm khẽ nhíu mày.

Nhìn từ góc độ này, chiếc áo trên người Sơ Nghiên vừa vặn ôm sát sống lưng cong cong vô cùng đẹp mắt.

Khí chất, nét mặt của cô tất cả đều đã thay đổi, cô trở nên……xa lạ hơn trước đây, giống như một con mèo đang từ từ xòe ra móng vuốt.

Lúc này, cánh cửa giảng đường lại một lần nữa được mở ra, thầy giáo bước vào với tập kịch bản trên tay: “Ngồi vào chỗ đi —— mọi người đến đủ chưa?”
Sơ Nghiên dù bận vẫn ung dung mà đứng thẳng người, thản nhiên ngồi xuống trong ánh mắt phức tạp của mọi người.

Tiếu Nhu run rẩy, che mặt khóc lóc chạy ra ngoài.

Tống Tâm Thuần đuổi theo hai bước, lại nghĩ tới hôm nay là ngày thử vai quan trọng, đỏ mắt đứng lại, được những người bạn khác an ủi khuyên ngồi xuống.

Thầy giáo không phát hiện sóng ngầm phía dưới khán phòng, ông nói về vở diễn và đặc điểm của các nhân vật, sau đó bắt đầu chủ đề chính ngày hôm nay.

“Nam chính, ai muốn diễn thì giơ tay.”
Lâu Niệm chậm rãi giơ tay.

Trừ hắn ra không có ai giơ tay, điều này cũng nằm trong dự đoán của thầy giáo.

Ông hiểu rõ sự chuyên nghiệp của Lâu Niệm, cũng thưởng thức hắn: “Cố gắng nghiền ngẫm cho tốt.”
Sau một vòng lần lượt chọn các nhân vật nam, có người phải thử vai ngay tại chỗ thì cuối cùng đã ấn định được danh sách.

Tiếp theo là đến các nhân vật nữ.Tương tự như các những lần trước, thầy giáo hỏi: “Nữ chính, ai muốn diễn thì giơ tay.”
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng bắn về hai phía, một phía là Sơ Nghiên, một phía là Tống Tâm Thuần.

Không có lí do nào khác, nữ chính trong vở diễn được miêu tả là đẹp đến mức hại nước hại dân, mà trong lớp chỉ có nhan sắc của hai chị em họ là có thể gánh được bốn chữ này.

Huống hồ Sơ Nghiên đã sớm tuyên bố cô muốn diễn nhân vật nữ chính, hôm nay lại còn chèn ép bạn thân của em gái như thế, xem ra cô nhất định phải lấy được vai này.

Sắc mặt Tống Tâm Thuần tái nhợt, biểu tình yếu ớt, cô liếc nhìn Sơ Nghiên một cái: “Nếu chị muốn thì em sẽ không tranh với chị.”
“Chậc chậc,” Phùng Dứu vuốt cằm, thích thú ăn dưa, “Thái độ của cô em thế kia chắc ở nhà bị ức hiếp dữ lắm đây.”
Lâu Niệm nhìn thoáng qua rồi lại dửng dưng quay đi.

Tuy học cùng bốn năm, nhưng ngoại trừ vài người bạn thân từ nhỏ, hắn không thân quen với những bạn cùng lớp khác.

Bắt đầu từ tối hôm qua, hắn mới có chút ấn tượng về em gái của Sơ Nghiên.

Loại tiết mục chị em đấu đá này, hắn không có hứng thú.

Sơ Nghiên khoanh tay nhìn lại Tống Tâm Thuần.

Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm to nhỏ đại loại như “bắt nạt” “Không coi ai ra gì” vân vân, vô số ánh mắt khinh thường nhìn về phía Sơ Nghiên.

Cuối cùng, Sơ Nghiên chậm rãi giơ tay lên.

Tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, rất nhiều người bắt đầu trắng trợn táo bạo mà mắng “Không biết xấu hổ” “Mặt dày”.

Đúng lúc này, Sơ Nghiên mở miệng: “Thưa thầy ——”
Thầy giáo ngẩng đầu: “Chuyện gì.”
“Em không diễn nữ chính.”
Đôi mắt Tống Tâm Thuần trừng lớn.

“Em muốn diễn nữ phụ.”
_______
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN