Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính
Chương 8: Trượt Tay
Editor: Độc Ẩm
Đêm đầu hạ, nước còn lạnh hơn so với tưởng tượng.
Sơ Nghiên ở trong nước rùng mình một cái, sau đó mới mở mắt.
Khi còn nhỏ, cô là một đứa nghịch ngợm, ngày ngày chơi đùa với đám con trai ở trên sông, khả năng bơi lội không tồi, cứu một cô gái thể trọng ngang ngửa mình không thành vấn đề.
Ban đêm, tầm nhìn dưới nước rất hạn chế, cũng may Tống Tâm Thuần đang đạp nước loạn xạ ở ngay gần đó, Sơ Nghiên bơi lại gần, bắt được cánh tay cô ta sau đó kéo vào bờ.
Cô ta đúng là không biết bơi, có lẽ còn không biết ai là người đang kéo mình, may là cô ta không giãy dụa tìm đường chết.
Sơ Nghiên đưa cô ta trở lại bờ hồ, cả quá trình chỉ diễn ra trong vài giây.
Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ mới vừa chạy đến, cả hai đồng thời cởi áo khoác tây trang ra.
Lâu Niệm giơ tay ngăn Tiếu Văn Lễ: “Anh không biết bơi, chờ ở đây đi.”
Tiếu Văn Lễ không tranh, gật gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
Đúng lúc Lâu Niệm chuẩn bị nhảy xuống nước thì mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí, sau đó Sơ Nghiên trồi lên khỏi mặt nước, cô hít một hơi thật sâu: “Mau mau mau, đỡ cô ấy lên!”
Tống Tâm Thuần nhắm mắt dựa vào người cô, Sơ Nghiên sức lực có hạn, chỉ có thể dựa vào lực đẩy để nâng cô ta lên.
Tiếu Văn Lễ lập tức quỳ một chân xuống bên bờ, ôm lấy Tống Tâm Thuần: “Em mau lên đi!”
“Anh đưa cô ta đi tìm bác sĩ trước đi!” Sơ Nghiên mệt muốn chết, bám vào bờ hồ dùng sức đẩy người lên, nhưng mới đẩy cánh tay đã mềm nhũn.
Tiếu Văn Lễ lo lắng nhìn cô nhưng cuối cùng vẫn bế Tống Tâm Thuần xoay người rời đi.
Sơ Nghiên bám vào bờ thở hổn hển, bỗng trước mặt xuất hiện một bàn tay thon dài sạch sẽ.
Cô vừa ngước mắt lên liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lâu Niệm, đồng tử đen như mực phản chiếu bộ dáng chật vật cả người ướt đẫm của cô.
Cô không do dự vươn bàn tay ướt lạnh bắt lấy bàn tay khô ráo ấm áp của hân, nhờ sức hắn, cuối cùng cô cũng lên được bờ.
Nhưng không ngờ vì đi chân trần nên trượt chân, không đứng vững được, cả người đổ về phía Lâu Niệm, “bịch” một tiếng đè Lâu Niệm xuống mặt đất.
Cả người cô ướt đẫm, vài sợi tóc dính vào má, vải lụa màu đen mỏng dính trên làn da trắng nõn, liếc một cái là có thể thấy được đường cong cơ thể không sót chỗ nào.
Ở tư thế này, hai luồng mềm mại trước ngực cô đè lên lồng ngực rắn chắc của Lâu Niệm, cơ thể hai người chặt chẽ dán sát.
Gương mặt hai người chỉ cách nhau không quá vài centimet, mùi hương còn sót lại trên người cô hòa quyện với hương bạc hà thanh mát, như có như không mà quanh quẩn ở chóp mũi.
Lâu Niệm mất tự nhiên cụp mắt, thoáng nhìn thấy cặp xương quai xanh tinh tế kia, theo bản năng dừng lại một giây rồi rời mắt đi nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy da thịt mềm mại như ẩn như hiện dưới xương quai xanh.
Thật là……!Không biết nên để mắt ở đâu.
Lúc ngã, tay hắn theo quán tính mà ôm lấy lưng Sơ Nghiên, lúc này tay hắn hơi căng thẳng siết chặt, một đường gân xanh mạnh mẽ nổi lên.
Vẻ mặt Sơ Nghiên có chút khác thường, cô không nói gì cả.
Ở khoảng cách gần như thế này, hắn có thể nhìn rõ hàng mi ướt đẫm, đôi mắt đen láy và sống mũi nhỏ cao thẳng của cô.
Đôi môi cô căng mọng, nhìn có vẻ rất thích hợp để hôn.
Lâu Niệm ôm cô, bàn tay nắm chặt thành quyền rồi lại buông ra, ánh mắt bình tĩnh lại: “Cô ——”
Vẻ mặt Sơ Nghiên cuối cùng cũng thay đổi.
Lông mày cô nhíu lại, chóp mũi hơi nhăn, sau đó cái miệng nhỏ há ra ——
“Hắt xì!”
Hắt xì một cái thật to.
—— vào gương mặt tương lai sẽ nổi tiếng nửa vùng trời kia của thiếu gia.
—
Chuyện này sau đó diễn biến như thế nào Sơ Nghiên nhất thời còn không chú ý, trước mắt hiển nhiên có một chuyện khác quan trọng hơn.
Cô đã làm Lâu Niệm bị cảm!
Thiếu gia khoác tấm thảm, mái tóc đen sạch sẽ che khuất vẻ mặt, rũ mắt nhận lấy cốc thuốc cảm pha sẵn.
Có lẽ sự mềm mại của tấm thảm lông đã che khuất hơi thở thanh lãnh trên người nên gương mặt đẹp trai của hắn lộ ra một tia dịu ngoan hiếm có.
“Sao lại thế này?! Sao hai người họ lại rơi xuống nước, sao con lại bị cảm?” Mẹ Lâu nhìn Lâu Niệm đầy lo lắng, ánh mắt không vui quét về phía Sơ Nghiên.
Trên người cô còn khoác áo khoác tây trang của Lâu Niệm, mái tóc khô được một nửa, chân đi dép bông, trong mắt Lâu phu nhân thì bộ dáng nhếch nhác này coi như không lên được mặt bàn.
Sơ Nghiên đảo mắt, lén lút dịch về phía cửa: “Mọi người từ từ nói chuyện, tôi không……”
“Buổi tối con uống hơi nhiều,” Lâu Niệm thuận miệng nói, tầm mắt dừng trên người Sơ Nghiên, “Cô ở lại.”
Quả nhiên vẫn muốn tính sổ với cô.
Sơ Nghiên ủ rũ quay lại đứng góc tường, cúi đầu nhìn chằm chằm con thỏ ngốc nghếch trên dép bông.
Lâu phu nhân bất mãn nói: “Có phải cô ta……”
“Con nói,” Đồng tử Lâu Niệm đen nhánh, hàm chứa ánh sáng bức người, gằn từng chữ một lặp lại, “Con không sao, mẹ đi đi.”
(Ở đây Lâu Niệm gọi Lâu phu nhân là 您 – một đại từ xưng hô có ý kính trọng nhưng cũng xa cách)
Lâu phu nhân khựng lại, vẻ mặt nhất thời có chút gượng gạo rồi lại mau chóng khôi phục sự ưu nhã, “Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Sơ Nghiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim coi như không thấy.
Lâu phu nhân đi rồi, Sơ Nghiên mới không tình nguyện đi đến mép giường, chớp mắt: “Cảm thật rồi à?”
Lâu Niệm giơ tay che miệng, yếu ớt ho một tiếng.
“Ôi được rồi được rồi được rồi tôi sai rồi,” Sơ Nghiên sợ tới mức lùi lại mấy bước, trong mắt cô Lâu Niệm bây giờ giống như một món đồ sứ quý giá dễ vỡ, “Thiếu gia bảo trọng long thể!”
Khoé môi Lâu Niệm hơi cong lên, ngả người ra phía sau, “Chuyện là sao vậy?”
Nhắc tới Sơ Nghiên lại thấy phiền, cô ngồi xuống mép giường, đá đá chân: “Sao tôi biết được! Như đóng phim vậy.” Nói xong cô nhớ tới một cái biểu tượng cảm xúc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sân khấu chưa dựng mà đã diễn đến nghiện luôn…”
Lâu Niệm nhịn không được cười rộ lên.
Không khí tràn ngập mùi đắng của thuốc cảm pha với nước ấm, Sơ Nghiên đưa mắt nhìn mỹ nhân ốm yếu, thừa nhận gương mặt này cười rộ lên quả thực có lực sát thương rất lớn.
Sơ Nghiên không nhịn được sáp lại gần, chớp chớp hàng mi cong vút, đôi mắt long lanh: “Tôi thương anh lắm đó.”
Lâu Niệm cụp mắt, đồng tử đen nhánh lóe lên một sáng: “Thương thật à?”
Sơ Nghiên nhìn dãy số chạy trước mắt, không do dự gật đầu: “Thật hơn vàng! Thương muốn chết!”
Lâu Niệm nói: “Vậy cô làm chén trứng hấp mà cô còn nợ tôi đi.”
Sơ Nghiên lập tức trừng mắt đứng lên: “Tôi nợ anh khi nào ——”
“Khụ khụ khụ.” Lâu Niệm ho khan, giơ cốc sứ lên.
“Được được được làm làm làm……” Sơ Nghiên lập tức thỏa hiệp, cọ cọ dép lê trên sàn nhà, lề mề đi ra ngoài.
“Có cháo nữa thì càng tốt.”
“Được được được có có có……”
Bây giờ cô vô cùng nghiêm túc nghi ngờ Lâu Niệm không bị ốm, mà chỉ là vì muốn sai cô nấu ăn! Tên xấu xa này!
Bữa tiệc kết thúc, Lâu phu nhân vội vàng vui vẻ tiễn khách.
Sơ Nghiên gửi một tin nhắn cho Tần Oánh nữ sĩ, sau đó ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng bếp Lâu gia.
Bị cảm thì tốt nhất là nên ăn chút cháo nóng.
Trong tủ lạnh có mấy quả trứng bắc thảo, còn có thịt nạc đông lạnh, vừa hay làm món cháo trứng bắc thảo thịt bằm.
Thịt nạc rã đông, băm nhỏ rồi ướp với muối, rượu gia vị, trứng bắc thảo cắt thành miếng nhỏ, đặt ở một bên.
Gạo thì vo qua một lần rồi ngâm nước.
Trong lúc chờ đợi, Sơ Nghiên cầm điện thoại lướt Weibo, hotsearch đều là những cái tên khá quen mắt.
——# Phó Thiển nửa đêm hẹn hò với người mẫu bị chụp lén #
# Phim mới của Vương Tranh Sơn siêu hot#
# Cơ bụng Hạ Nhiên #.
Sơ Nghiên vuốt cằm suy nghĩ một lát, trong truyện Vương Tranh Sơn là ảnh đế, được công nhận là diễn viên thực lực, tiền bối thâm niên trong giới giải trí, ratings thuộc hạng đỉnh của chóp.
Hạ Nhiên là tiểu thịt tươi đi ra từ show sống còn, lượng fan bạn gái và fan mẹ vô cùng đông đảo.
Phó Thiển là ai? Sơ Nghiên nghi hoặc nhìn chằm chằm quả tiêu đề câu view mà quần chúng ăn dưa rất thích kia, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng chợt nhớ ra ——
A, là bạn trai cũ của cô!
Không đúng, là bạn trai cũ của nguyên chủ.
Phó Thiển là ca sĩ, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, thuở mới biết yêu trở thành mối tình đầu của nhau.
Nhưng người này phong lưu thành tính, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lúc bị nguyên chủ phát hiện chất vấn, hắn còn mắng nguyên chủ là lão xử nữ không biết điều.
Sau đó hắn theo gia đình di cư sang Mỹ, phóng túng ở bên kia ở đại dương đến gần đây mới về nước.
Từ lúc thành niên đến nay, Phó Thiển đã phát hành hai album, nhân phẩm không tốt nhưng tác phẩm lại rất được, rất nổi tiếng.
Lúc trước nguyên chủ thật sự bị hắn đả kích, đó cũng là một nguyên nhân khiến nguyên chủ sau này cố gắng trở nên thành thục gợi cảm.
“Chậc chậc chậc đúng là một tên cặn bã.” Sơ Nghiên nhấp vào tiêu đề xem, cô người mẫu dáng người siêu nóng bỏng đang dựa vào người Phó Thiển.
Người đàn ông chỉ lộ nửa gương mặt, có thể nhìn ra hình dáng ngũ quan, không ngờ cũng khá đẹp trai.
Bài đăng được chia sẻ nhiều nhất là bài chỉ trích lối sống hỗn loạn của Phó Thiển, còn bash bài hát mới của hắn là dùng tiền để mua bảng xếp hạng, đem vị tài tử âm nhạc này ra mắng một trận từ đầu đến chân.
Sơ Nghiên xem đến nhập tâm, ngón cái lướt lướt, mắt thấy đã lướt lên cuối bài nhưng lại không phanh kịp ngón tay, kết quả ngón cái chạm vào nút like “boong” một cái.
Giữa màn hình bắn ra một dấu like màu đỏ, Sơ Nghiên ngẩn ra vài giây.
?
A a a cứu mạng, cô làm cái gì thế này!
Trượt tay trong truyền thuyết!
Không sao không cần hoảng hốt, cô đâu có nổi tiếng, ai thèm chú ý đến lượt thích của cô chứ?? Chỉ cần coi như chưa có gì xảy ra ấn hủy bỏ là xong!
Sơ Nghiên đoan trang ấn hủy bỏ, thở phào một hơi, quay lại trang chủ xem lượng fan của mình.
59 vạn.
QAQ mẹ ơi cứu mạng!
Số lượng này chắc chắn là dùng tiền để mua!!
“Chưa xong sao?”
Phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp, Sơ Nghiên ngây ra như phỗng quay đầu lại, khô khốc trả lời: “Tôi, cái đó, tôi muốn nấu cho anh chén cháo.”
Lâu Niệm hơi nhướng mày, khoanh tay: “Cháo đâu?”
Sơ Nghiên nhìn lướt qua những miếng trứng trứng bắc thảo nằm sõng soài trên thớt: “……!còn chưa kịp nấu.”
Thật ra Lâu Niệm cũng không vội, nhàn hạ dựa vào mép bàn bếp, nhìn vẻ mặt của cô: “Sao vậy?”
Sơ Nghiên hắng giọng: “Anh trai, tôi có nổi tiếng không?”
Trước kia Lâu Niệm còn từng nghe qua kiểu xưng hô nhõng nhẽo hơn thế này rất nhiều từ miệng Sơ Nghiên, nhưng không hiểu sao tiếng “anh trai” này lại khiến trong lòng hắn khẽ rung động.
Hắn nghiêng đầu nhìn Sơ Nghiên, thành thật trả lời: “Không nổi.”
Sơ Nghiên mím môi, xoay người đi lo cho món cháo trứng bắc thảo thịt bằm của mình: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tuy nguyên chủ ra mắt từ nhỏ với tư cách là ngôi sao nhí, nhưng từ sau khi vào học trường nghệ thuật thì lại dùng toàn bộ thời gian tập trung trên người Lâu Nghiệp, hoàn toàn không có chút tên tuổi nào trong giới giải trí.
Nhất định sẽ không có ai chú ý tới lượt like của cô đâu……!
Cùng lúc đó, ở một club riêng tư cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Vách tường cách âm ngăn chặn những âm thanh ầm ĩ, Phó Thiển ôm một cô gái xinh đẹp vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy quả nho mà cô gái đưa cho hắn, sau đó quen thói hôn lên đầu ngón tay của cô gái làm cô nở nụ cười e thẹn.
“Ôi ôi, anh Thiển, anh lại lên hot search nữa rồi.” Một người bạn ngồi bên cạnh xem điện thoại, “Wow, hơn một vạn lượt chia sẻ!”
Phó Thiển vẫn tán tỉnh cô gái trong lòng như cũ, không quan tâm đến chuyện đó.
“Chà—— còn có một cô minh tinh nhỏ ấn like này! Hủy cũng nhanh đấy, đáng tiếc dân cư mạng còn chụp màn hình nhanh hơn ha ha ha.
Nhưng hình như em từng nghe anh nhắc đến người này thì phải?”
Phó Thiển lúc này mới liếc mắt một cái: “Ai cơ?”
“Sơ ——Nghiên?”
Vừa dứt lời, Phó Thiển đã ngồi bật dậy, giơ tay giật lấy điện thoại của hắn.
@Sơ Nghiên nhấn like bài viết trên Weibo: ” Ngày x tháng x, tài tử âm nhạc f bị bắt gặp có cử chỉ thân thiết với người mẫu……”
Phó Thiển nhìn chằm chằm bài viết kia một lúc rồi bỗng nhiên bật cười.
Người đẹp bất mãn nghiêng người về phía hắn, “Người này là ai? Lá gan lớn như vậy.”
Phó Thiển một hơi uống cạn ly rượu, cười xấu xa nói:
“Mối tình đầu.”
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!