Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 119: Phiên ngoại 7
Editor: Hạ Cẩn
Beta: dailynhu16
Nhà trẻ tháng thứ nhất.
Nếu hỏi ai là đứa trẻ hạnh phúc nhất nhà trẻ, mọi người chắc chắn sẽ nhất trí chỉ vào bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc.
Trình Nhạc Đạc có ba mẹ xinh đẹp nhất trên đời, đây là sự thật được mọi người công nhận ngay từ ngày đầu tiên đi học. Vốn không quen biết nhau cộng thêm Trình Nhạc Đạc thường tỏ vẻ lãnh khốc trước mặt người lạ, mà cậu bé lạnh lùng này lại vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu khiến các cô giáo thích vô cùng.
Nhưng, có một chuyện tất cả mọi người đều không biết, đó là vì không muốn đi nhà trẻ, buổi tối trước đó bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc đã khóc lóc vật vã đến đứt hơi, làm nũng, bán thảm, tuyệt thực chỉ để Nguyễn Thu Thu đổi ý.
Tưởng tượng đến cảnh không thể gặp được Nguyễn Thu Thu trong cả một ngày, bé càng khóc dữ dội hơn.
Trình Nhạc Đạc vô cùng vô cùng dính Nguyễn Thu Thu, một khi nhìn thấy Trình Tuyển ôm Nguyễn Thu Thu là sẽ khóc sướt mướt, cứ như quê hương mình bị chiếm đóng vậy. Đã vậy, Nguyễn Thu Thu còn luôn đứng về phe thằng bé khuyên anh nhường con, khiến anh nhiều lần muốn gọi cho Cố Du, bảo anh ta xách thằng nhãi con này qua chơi với cặp song sinh bên đó.
Nguyễn Thu Thu an ủi mãi, vắt hết óc mới dỗ Trình Nhạc Đạc nín khóc được. Bé tủi thân quá, bán thảm không làm mẹ mềm lòng được rồi.
So với cô, thân là bố, Trình Tuyển chẳng nói câu nào, quay đầu liền tung mấy bao lì xì to bự vào nhóm nhân viên công ty.
Mọi người cướp được lì xì trong lòng nở hoa, tuy không biết có chuyện gì, niềm vui của kẻ có tiền đâu phải thứ bọn họ tưởng tượng được, cứ có tâm trạng là phát lì xì chơi thôi.
Ai cũng không ngờ, ngày hôm sau rất nhiều bạn nhỏ đều mang món đồ chơi mình thích nhất đi tìm Trình Nhạc Đạc, hỏi xin bé có thể dùng món đồ chơi của mình để đổi ba mẹ một ngày không.
So với dáng vẻ bánh bao mềm mại ở nhà, bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc lạnh lùng ngồi trên ghế nhà trẻ, lạnh lẽo đưa mắt nhìn mọi người, không lấy một món nào.
Mọi người đều rất hâm mộ, cho rằng cậu bé chắc chắn có cả đống đồ chơi ở nhà mới có thể không hứng thú với bảo bối trong tay mọi người.
Trong suy nghĩ của các bé, Trình Nhạc Đạc sống trong một tòa lâu đài to cao tráng lệ, có hẳn một công viên trò chơi riêng, có đồ chơi chất thành núi. Có một bé thì thầm với mọi người rằng ba mẹ nói Trình Nhạc Đạc có cả tiền riêng giống như hoàng tử.
Vì thế Trình Nhạc Đạc liền thật sự trở thành một hoàng tử mẫu mực trong nhà trẻ.
Cậu bé vẫn còn nhỏ, hai bên má núng nính mềm mại, làm đôi mắt đào hoa có phần hơi chau lại trở nên rất ngây thơ đáng yêu, ba bốn tuổi đã nhìn được sơ sơ tướng mạo tuấn tú xinh đẹp. Trừ đôi mắt được kế thừa từ mẹ, các phần còn lại kế thừa bảy tám phần của Trình Tuyển. Nguyễn Thu Thu còn từng moi ảnh hồi bé của Trình Tuyển ra so sánh, trông cứ như ảnh chụp Trình Nhạc Đạc vậy.
Mỗi khi Trình Tuyển và con ngồi cùng nhau, trông giống hệt như một bộ matryoshka tinh xảo, đáng yêu chết mất thôi.
Vì muốn ghi lại một số việc vặt để làm kỷ niệm, Nguyễn Thu Thu lập một tài khoản phụ, vẽ truyện tranh bốn khung kể về hai bố con nhà này, không ngờ bộ truyện này lại nổi tiếng, độc giả thân thiết gọi là Chuyện thường ngày của cặp bố con ngốc nghếch, khiến cô dở khóc dở cười.
Trình Tuyển đã làm ra những chuyện quá đáng gì —-
Nguyễn Thu Thu chỉ biết mỉm cười vỗ ngực tỏ vẻ, nhiều đến không tưởng.
Thời gian quay lại một ngày đẹp trời nào đó của hai năm về trước.
Nguyễn Thu Thu ra ngoài dạo phố, để Trình Tuyển ở nhà trông con.
Trẻ con mấy tháng vừa mới biết bò, nhưng cũng chỉ biết bò ngược, loạng quạng giật lùi y như chuột, lại còn trốn rất nhanh. Trình Tuyển vừa lơ là một cái, thằng bé đã mắc kẹt dưới sofa, hự hự mếu máo. Anh ôm thằng bé đặt về trong thùng giấy, không được bao lâu nó lại bò xuống bàn trà, kẹt không ra được.
Trình Tuyển vô cảm bế nó lên đặt vào thùng giấy, mơ hồ có khuynh hướng bùng nổ.
“Không được bò nữa.” Trình Tuyển chỉ vào nó nói, không cần biết nó có nghe hiểu không.
Một lát sau, Trình Tuyển ngậm kẹo que quay lại nhìn một cái, chỉ thấy thằng bé đang nằm yên trong thùng giấy, đôi mắt to tròn chớp chớp, sáng ngời nhìn chằm chằm que kẹo mút trong tay Trình Tuyển.
Đó là đôi mắt của sự khát khao, đó là cái duỗi tay mong mỏi, cho bé kẹo!!!
Không với tới, hự hự hẹ hẹ.
Trình Tuyển lâm vào trầm tư.
Anh mút gần hết que rồi còn gì, chỉ còn mỗi tí tẹo trong miệng, cho nó ăn thì mất vệ sinh lắm. Anh đứng lặng người, chợt nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời.
Đến lúc Nguyễn Thu Thu xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, Trình Tuyển chạy ra giúp cô xách vào, Nguyễn Thu Thu hỏi: “Đúng rồi, con đâu?”
“Ở trong thùng giấy.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Thùng giấy kia giờ đã trở thành căn nhà thứ hai của bé Trình, cản cũng không cản nổi, cô quen rồi.
Chờ một lúc cho người bớt lạnh, cô rửa sạch tay vào xem con thì thấy Trình Nhạc Đạc đang nằm trong thùng giấy ôm chiếc đũa dùng một lần không ngừng cắn cắn mút mút, đã thế còn rất say mê.
Tình cảnh này, muốn thê lương bao nhiêu thì thê lương bấy nhiêu.
Nguyễn Thu Thu lạnh mặt, yêu cầu Trình Tuyển cho cô một lời giải thích.
Trình Tuyển rất chi là hùng hồn: “Trên đũa có bôi mật ong mà, vừa ngọt vừa tốt cho sức khỏe.”
Hậu quả trực tiếp của việc này là…
Sau khi ăn một tuần đồ ăn “tốt cho sức khỏe”, Trình Tuyển vô cùng chân thành nhận sai và đảm bảo với Nguyễn Thu Thu không bao giờ tái phạm.
*
Thời gian lại trở lại buổi tối nào đó của một năm trước.
Nguyễn Thu Thu nằm trên giường ngủ ngon lành, không hề phát hiện người bên gối đã lặng lẽ xuống giường, lặng lẽ mò ra phòng khách, lặng lẽ lấy ra mấy túi đồ ăn vặt trong góc khuất, lặng lẽ ngồi lên ghế sofa. Anh cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, định sử dụng chiến thuật mềm hóa để Nguyễn Thu Thu không nghe thấy tiếng nhai khoai tây răng rắc.
Không nói nữa, ăn đồ ăn vặt lén lút ngon hơn ăn đường hoàng nhiều.
Trên sofa vẫn còn mấy túi đồ ăn vặt, anh định làm như bình thường, lặng lẽ ăn xong, lặng lẽ đánh răng rồi lặng lẽ bò về giường ôm Nguyễn Thu Thu ngủ.
Đây mới là một buổi tối hoàn mỹ.
…. Đúng lúc này.
Trong phòng khách đen nhánh, Trình Tuyển nhạy bén phát hiện ra cửa phòng chậm rãi mở ra một khe nhỏ. Bức rèm dày nặng ngăn không cho một tia sáng nào lọt qua, chỉ có cửa phòng âm trầm mở, tựa như tiếng hít thở của ma quỷ khiến người ta không nhịn được rùng mình.
Trình Tuyển cứng đơ.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Trình Tuyển, một bóng hình vặn vẹo nhấp nháy, từng bước một bò ra, tư thế trông vô cùng vặn vẹo quái dị.
Bé bò đến trước mặt Trình Tuyển, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trong tay anh, gương mặt non nớt tràn ngập khát vọng: “Con cũng muốn ăn.”
Trình Tuyển quả quyết từ chối: “Không được.”
“Con méc mẹ.”
Trình Tuyển: “…”
Từ đó, đội ngũ đồ ăn vặt ban đêm từ một người biến thành hai người, thành công kết nạp thêm một thành viên mới.
– — Toàn bộ nghe lệnh từ Trình tiên sinh.
Trong miệng anh, một thằng bé mới hai ba tuổi giảo hoạt bướng bỉnh, quỷ kế đa đoan, một mặt uy hiếp Trình Tuyển mình sẽ mách Nguyễn Thu Thu, một mặt quan sát tình hình địch, bao che cho nhau. Lúc bị bắt sống, Nguyễn Thu Thu đen mặt, trừng mắt nhìn Trình Tuyển đang cố tỏ ra vô tội: “Anh cảm thấy em sẽ tin anh ư?”
Trình Tuyển: “Em nghe anh giải thích.”
Anh còn chưa nói hết câu, Trình Nhạc Đạc đã mềm mại hồng hào ôm lấy chân Nguyễn Thu Thu, nước mắt lưng tròng, bi bô năn nỉ: “Ma ma, ôm một cái.”
Nguyễn Thu Thu mềm nhũn.
Đáng lẽ phải chỉ trích hai bố con không nên ăn vặt giữa đêm, một hướng dẫn một tòng phạm, không ai hơn ai. Nhưng Trình Nhạc Đạc vừa kêu như vậy, lòng Nguyễn Thu Thu lại tràn đầy thương yêu, hôn chụt chụt lên mặt bé vài cái rồi ôm bé tiếp tục răn dạy Trình Tuyển.
Trình Tuyển uể oải cúi đầu nhận lỗi, ánh mắt lại khẽ liếc về phía Trình Nhạc Đạc, một cặp mắt thăm thẳm.
Trình Nhạc Đạc sợ hãi mếu máo: “Ba ba trừng con…”
Lông mày Nguyễn Thu Thu dựng thẳng lên.
“Trình! Tuyển!”
Trình Tuyển: “…”
Anh nhìn thấy Trình Nhạc Đạc rúc vào lòng Nguyễn Thu Thu cười trộm.
*
Cha con hai người vốn dĩ không hòa hợp nhưng lại vô cùng ăn ý trong việc ăn quà vặt. Đối mặt với hai đôi mắt cố tỏ ra đáng thương bất lực của hai tên ăn vụng khi bị bắt tại trânj, Nguyễn Thu Thu thật sự muốn bỏ nhà đi bụi cho xong.
Cô tức tối thay quần áo ra ngoài, lúc đi còn không quên xách theo túi rác xuống. Nguyễn Thu Thu lắc lư ở ngoài vài vòng, chợt không biết nên đi đâu, thế là chọn đại một nhà bán bánh kem vào ăn, căm tức ngoạm hết hai cái bánh kem.
Một buổi trưa nhanh chóng trôi qua, Nguyễn Thu Thu vừa tức giận vừa đem bánh kem, bánh tarts trứng, bánh su kem về nhà.
Thật không ngờ, đã mấy tiếng rồi mà Trình Tuyển vẫn không thèm gọi cho cô!
Quả nhiên là chó!
Nguyễn Thu Thu đi đến trước cửa khu nhà, lại thấy có hai người ngồi dưới bậc thang, một lớn một nhỏ trông như hai con cún lang thang bị vứt bỏ, ngẩng mặt trông mong nhìn Nguyễn Thu Thu, dáng vẻ như không dám tới gần cô sợ làm cô tức giận. Thấy vậy, chớp mắt cơn giận của cô đã vơi đi hơn nửa.
Nguyễn Thu Thu cố tỏ vẻ lạnh lùng: “Ngồi dưới này làm gì? Giả vờ đáng thương cho ai xem?”
Trình Tuyển nói: “Ban đầu định đi tìm em, ra ngoài nhớ ra quên không mang điện thoại, quay về lấy điện thoại lại nhớ ra không mang chìa khóa.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Vì vậy nên hai con hàng này đây ăn vạ từ lúc đó đến giờ à.
Nguyễn Thu Thu thực sự phục sát đất luôn.
Trình Tuyển ôm tiểu Trình đang ngủ say, Nguyễn Thu Thu nắm tay Trình Tuyển lên cầu thang. Trình Tuyển im lặng một lát rồi nói: “Anh tưởng em không cần anh nữa.”
Nguyễn Thu Thu bật cười.
“Sao có thể như vậy được.”
“Nhưng mà nhớ ra Trình Nhạc Đạc còn ở đây, em chắc chắn sẽ không đi.””
Nguyễn Thu Thu dừng chân lại.
Cô túm chặt Trình Tuyển, hai người đứng trên cầu thang, mắt đối mắt. Cô nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt đen nhánh phản chiếu gương mặt anh.
Nguyễn Thu Thu: “Cho dù có bé Trình không, em cũng tiếc vứt anh đi.”
Mặc dè đã kết hôn nhiều năm, Trình Tuyển vẫn thường xuyên không có cảm giác an toàn với cô, cô cũng rất kiên nhẫn xoa dịu cảm xúc của anh, chưa lần nào ngoại lệ.
Nghe Nguyễn Thu Thu nói vậy, Trình Tuyển giật mình, tia sáng khác thường lập lòe trong mắt anh, anh tiến lên chạm vào môi cô.
Nụ hôn này dịu dàng quấn quýt…
… Nếu Trình Nhạc Đạc không mơ màng dụi mắt bảo hình như bé ngửi thấy mùi bánh kem, Trình Tuyển còn có thể kéo dài nụ hôn này thêm nữa.
Bánh kem tươi mới, bánh tart trứng nóng hổi, bánh su nhân thịt bò vỏ mỏng, ăn ngon dễ sợ.
Trình Nhạc Đạc thích ăn bánh tart trứng lắm nhưng mẹ dạy rồi, không được tranh giành đồ ăn, phải chia sẻ với mọi người, còn phải cảm ơn người cho bé đồ ăn ngon. Bé hôn Nguyễn Thu Thu bẹp một cái, bi bô mềm mại: “Cảm ơn ma ma!”
Nguyễn Thu Thu vội vàng hôn trả lại, kéo cục bột nhỏ vào lòng xoa nắn một phen mới hài lòng buông ra.
Trình Tuyển thấy thế chạy ra bắt chước: “Thu Thu, cảm ơn em.” Anh kiên nhẫn chờ đợi y như đang đợi quà, chỉ thiếu nước dí sát mặt vào cho Nguyễn Thu Thu hôn thôi.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Cô bật cười hôn lên mặt Trình Tuyển, suy nghĩ đáng yêu này chọc cười cô rồi.
Trình Tuyển mồm thì nói không thích Trình Nhạc Đạc ăn đồ ăn vặt của anh nhưng lại chờ Trình Nhạc Đạc ăn hết mấy món mà thằng bé thích, bụng tròn vo rồi mới xử lý đồ ăn còn dư lại.
“A, đúng rồi.”
“Ngày mai bên phòng làm việc có việc bận, em không đi nhà trẻ được, bên đó tổ chức hoạt động cha con, anh đi tham gia đi.”
Trình Tuyển chưa từng tham gia mấy hoạt động này bao giờ, sửng sốt nhìn Nguyễn Thu Thu.
Lần tổ chức hoạt động trước, Trình Tuyển bận tăng ca, sau đó thì trên đường kẹt xe nên anh không đến kịp, lần đó hình như anh đã đồng ý với Nguyễn Thu Thu, lần sau anh đi.
Trình Tuyển trầm tư.
Nguyễn Thu Thu: “Anh đừng cố tìm cớ nữa, nghĩ cũng không được nghĩ.”
Trình Tuyển: “A, bị nhìn thấu rồi.”
Cô ở cạnh Trình Tuyển nhiều năm như vậy rồi, sao lại không biết anh đang nghĩ gì.
Nguyễn Thu Thu nói: “Hơn nữa, em khuyên anh nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Trình Tuyển: “???”
Nguyễn Thu Thu: “Hầu hết mấy bé gái trong nhà trẻ đều muốn làm bạn gái con anh đấy.”
Trình Tuyển: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!