Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ - Chương 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ


Chương 61


Editor: Hạ Cẩn

Trượt tuyết là loại vận động thử thách khả năng cân bằng nhất.

Nguyễn Thu Thu tự cho là năng lực vận động của mình không tồi, tuy là cô chơi game tệ nhưng cô biết chơi bóng bàn, tennis, cầu lông nha!… Hình như cũng chả liên quan gì mấy.

Huấn luyện viên rất dịu dàng kiên nhẫn, đại khái là trước đó đã nói chuyện cùng Trình Tuyển, toàn bộ quá trình đều dịu dàng như nước dạy dỗ cô, ngươi không biết còn tưởng là đang dạy tình nhân chứ. Cả người Nguyễn Thu Thu không tự nhiên, dựa theo lời của huấn luyện viên để điều chỉnh động tác, giữ lấy trọng tâm.

Cô từ từ trượt xuống, hai chân thành hình chữ bát (八), cố gắng làm cho mình đi chậm lại.

Xa xa nhìn lại, động tác cẩn thận của Nguyễn Thu Thu trông vô cùng khôi hài.

Cô không sợ độ cao, cô chỉ sợ ngã.

Huấn luyện viên đi bên cạnh cô, dịu dàng mỉm cười: “Em gái à, người vừa rồi nói chuyện với em là anh trai của em à?”

Nguyễn Thu Thu sửng sốt: “Em gái?”

“Đúng, thoạt nhìn em không lớn mà.”

Em gái cái lìn!

“Tôi là vợ anh ấy, tôi không nhỏ.” Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười.

Advertisement / Quảng cáo

Sắc mặt huấn luyện viên lập tức biến đổi. Vừa rồi còn dịu dàng, hận không thể nâng Nguyễn Thu Thu như nâng trứng, làm cho cô cảm nhận được sự tuyệt vời khi trượt tuyết, thế mà khi Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, sắc mặt đã lập tức đen lại, chả còn ôn nhu cái quần què gì cả.

Nguyễn Thu Thu nhìn sắc mặt của vị kia biến đổi xuất sắc, yên lặng cảm khái, lại là một cô gái ngốc bị Trình Tuyển lừa gạt thành công.

“Chúng ta tiếp tục luyện tập.”

Ngắn gọn, súc tích, không có chút tình cảm dư thừa nào.

Lần này thì không còn sự dịu dàng cẩn thận như vừa rồi, Nguyễn Thu Thu chỉ trong mấy chục phút ngã cả chục lần, cả người đều là tuyết.

Huấn luyện viên nhăn mày, tức giận nói: “Sao lại đần như vậy chứ?”

Rõ ràng trong sân trượt tuyết nơi nơi đều là người mới té ngã, Nguyễn Thu Thu như vậy đã coi là không tệ rồi mà huấn luyện viên lại không kiên nhẫn nhưng thế, khoanh tay bật điện thoại lên chơi.

Nguyễn Thu Thu vẫn nhịn được.

Dù sao cũng là Trình Tuyển bỏ tiền ra, cãi nhau cũng chả được cái tích sự gì, dù sao cũng không chiếm lý. Địa bàn của người khác, tranh chấp cãi vã gì cũng là thế yếu, Nguyễn Thu Thu không muốn chỉ vì vấn đề nhỏ thế này mà khiến cả hai người đều không vui.

Cô yên lặng đứng lên, tiếp tục tập trượt tuyết.

Cô lại ngã dập mông trên nền tuyết, “bộp” ra một cái hố. Nguyễn Thu Thu ngã đến thất điên bát đảo, hơi xấu hổ tí. Đúng lúc này, trên đầu cô vang lên một tiếng cười không rõ ràng lắm ” Ha”

“…”

Khỏi cần đoán, trăm phần trăm là thằng khỉ gió Trình Tuyển.

Ngay lúc Nguyễn Thu Thu còn đang vật lộn giữ thăng bằng, anh đã trượt đi trượt lại mấy vòng, nhìn có vẻ trượt không ít.

Nguyễn Thu Thu mặt không cảm xúc ngẩng đầu: “Anh muốn chết à!”

Trình Tuyển tháo kính bảo vệ mắt xuống, chậm rãi hỏi: “Chơi vui không?”

“Sắp không vui rồi, ngã suốt.”

“Ngã chỗ nào?”

“Mông, còn có đầu gối, khuỷu tay… Thật ra có đồ bảo hộ nên cũng không đâu đau mấy, chỉ suýt bị trật chân thôi.” Nguyễn Thu Thu vỗ vỗ tuyết trên người, bộ dáng không đạt được mục đích không bỏ qua “Em tiếp tục tập đây, anh đi chơi đi.”

Cô lại phịch một cái, không đứng lên nổi.

Trình Tuyển vươn tay ra: “Bắt lấy.”

Trong tuyết trắng, ngọn tóc anh bị thổi bay phất phới, khuôn mặt mộc mạc thanh lãnh, đẹp đến mức khiến người ta giận sôi, trận tuyết lớn này chỉ như đang làm nền cho anh. Trong nháy mắt, tim Nguyễn Thu Thu đập loạn một phách, ánh mắt lấp lánh. Cũng may là mặt bị che kín nên Trình Tuyển không nhìn thấy gì.

Nguyễn Thu Thu cầm lấy tay anh. Hai người đều đeo găng tay dày, Nguyễn Thu Thu cách hai tầng bao tay mà lại phảng phất như cảm nhận được độ ấm cơ thể khiến người khác an lòng của anh.

Vì sợ Trình Tuyển buông tay giữa chừng, để cô ngã sấp mặt nên một tay Nguyễn Thu Thu chống trên mặt tuyết, một tay túm chặt lấy anh, được Trình Tuyển kéo lên, ván trượt tuyết dưới chân vừa nặng vừa trơn, trọng tâm của cô lại không ổn định, nhanh chóng lao vào lòng Trình Tuyển.

Trình Tuyển lảo đảo một bước, vững vàng ôm lấy cô.

Nguyễn Thu Thu: “Không được nói em nặng.”

Trình Tuyển: “Mũ giáp của em đụng vào cằm anh rồi.”

Nguyễn Thu Thu: “…. Thật xin lỗi”

Huấn luyện viên chạy tới, lúc đối mặt với Trình Tuyển lại ra vẻ dịu dàng hiền thục. Vừa rồi mới cúi đầu chơi điện thoại một lúc, Nguyễn Thu Thu đã ngã trên mặt tuyết, vốn tính đợi Nguyễn Thu Thu tự đứng lên, ai ngờ Trình Tuyển động tác nhanh hơn, dỡ Nguyễn Thu Thu dậy.

“Sao lại bất cẩn vậy chứ?” Cô ta cười mỉa.

“Loại thái độ này, đừng đi dạy người khác nữa.” Ngữ khí của Trình Tuyển chậm rãi, lại khiến cho nữ huấn luyện viên rất xấu hổ.

Cô ta đi vào nhờ quan hệ, ngày thường chính là một tên lưu manh, chỉ dạy phụ nữ và trẻ em, đụng phải người vừa nghiêm túc vừa cố chấp như Nguyễn Thu Thu, cô ta rất không kiên nhẫn.

Ỷ vào chú mình là chủ khu trượt tuyết này, khuôn mặt cô ta lập tức khó coi lên: “Thật ngại quá, anh vẫn chưa đủ tư cách để quyết định tôi có được dạy người khác hay không đâu.” Cho dù có tiền thì sao, sân trượt tuyết này được một ông chủ lớn siêu cấp nhiều tiền bao hết, chú cô ta làm việc cho người đó, loại người không đi sân trượt tuyết tư nhân lại còn không biết trượt tuyết này đã bị cô ta tự động xếp vào cấp bậc khá giả, cho dù có làm ồn ào lên thì cũng chả làm gì được cô ta.

Nguyễn Thu Thu vốn là không muốn để ý vị huấn luyện viên này, không ngờ thái đội của cô ta đối với Trình Tuyển lại vô lễ thô lỗ như vậy, một ngọn lửa mang tên khó chịu tức giận xông lên đầu.

Cô lạnh mặt: “Cô nói chuyện kiểu gì đấy, có tin tôi khiến nại các cô không?”

Advertisement / Quảng cáo

“Vậy cô khiếu nại đi, để tôi gọi người tới cho cô khiếu nại nhé.”

Không đợi bọn họ lên tiếng, huấn luyện viên đã móc điện thoại ra, gọi người.

Nguyễn Thu Thu sợ cô ta sẽ gọi một đám người đến gây rối, động tác Trình Tuyển nhanh hơn cô, kéo Nguyễn Thu Thu lại đằng sau, giữ chặt tay cô “Không sao”

Quản lý khu trượt tuyết rất nhanh đã đến.

Nghe được tin cháu gái lại gây chuyện nữa, ông đã hơi mất kiên nhẫn rồi, chỉ đành phải đi qua giải quyết qua loa cho xong chuyện. Ông đã nói chuyện với một huấn luyện viên khác, lát nữa đối xử với người ta tốt chút, kéo chương trình học thêm nửa tiếng.

Cho đến khi ông đến gần, thầm rõ khuôn mặt của vị khách nam đã tháo kính mắt xuống, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Dù trên mạng có lưu truyền ảnh chụp của Trình Tuyển nhưng chỉ là mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng lắm, sau đó cũng bị xóa sạch, người khác không nhận ra là điều bình thường. Nhưng ông đã làm việc ở chỗ này năm năm, ông chủ là ai, nhìn một lần là thấy ngay.

Môi ông run run: “Ông, ông chủ… “

Huấn luyện viên ngây ngẩn cả người, Nguyễn Thu Thu cũng ngẩn tò te theo.

Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên nhìn Trình Tuyển: “Đây cũng là…”

“Mảnh đất này là của anh.”

Nguyễn Thu Thu:???

“Bao gồm khách sạn.”

Nguyễn Thu Thu:!!!

Huấn luyện viên mới vừa rồi còn đắc ý vênh váo, nháy mắt đã biến thành cà tím thấm sương*, hối hận không thôi.

*Nguyên văn 霜打的茄子 sương đả đích gia tử: câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương bắc bởi vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một tầng sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (quả cà có chịu đc nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh), k chịu đc sương lạnh kích thích mà khiến da bên ngoài nhăn nheo—> để chỉ một người tinh thần uể oải k phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…)

“Ông chủ, ngài tới sao không báo trước với tôi một tiếng? Việc hôm nay…. “

“Nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đi.”

Ngược lại với Nguyễn Thu Thu kinh hãi, Trình Tuyển hết sức bình tĩnh. Ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn bọn họ “Đi thôi.”

Quản lý khu trượt tuyết run run rẩy rẩy nhìn bóng lưng hai người đi xa, huấn luyện viên sắc mặt trắng bệch, lắp bắp hỏi: “Chú, vậy… Vậy còn cháu?”

“Mày đi đi, chỉ biết tìm phiền phức cho chú.” Ông tức giận liếc xéo đứa cháu gái ngoại không hiểu chuyện, “Thu dọn đồ đạc, cút đi!”

“Không phải chú đã đảm bảo với mẹ cháu, sẽ luôn để cháu ở đây sao?”

Cô ta không chịu, giọng nói tỏ ra nghẹn ngào, lại muốn dùng chiêu làm nũng để chú tha thứ. Đùa chứ, việc nhẹ lương cao, mỗi tháng kiếm được mấy triệu, tìm đâu ra?

Người chú ngày thường tính tình cự tốt của cô ta giận dữ.

“Đảm đảm cái quần què! Cháu không đi, chú sẽ phải đi!”

Nguyễn Thu Thu đi sau lưng Trình Tuyển, khó khăn xê dịch, hỏi: “Chỗ này là địa bàn của anh?”. Không ngờ nhìn Trình Tuyển có vẻ là người không biết hưởng thụ mà cũng rất tư bản chủ nghĩa, mua một miếng đất lớn. Nguyễn Thu Thu hết sức kinh ngạc.

Trình Tuyển ừ một tiếng.

Mấy năm trước anh mua đất chỗ này nhưng số lần đến đây trượt tuyết cũng không nhiều, thấy hơi lãng phí mên dứt khoát sửa chữa lại thành một khu nghỉ dưỡng, mấy năm nay lợi nhuận cũng không ít.

“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Trượt tuyết.”

Nguyễn Thu Thu: “Ừm hả?”

“Anh dạy em.”

Trình Tuyển kéo Nguyễn Thu Thu veed phía trước, đến một sườn núi thì dừng lại. Anh đứng bên cạnh, ý bảo Nguyễn Thu Thu đứng ngay ngắn, sau đó mới chậm rãi giảng giải những chỗ quan trọng. Người mới dễ phạm sai lầm nhất là sai trọng tâm, Trình Tuyển vừa giảng vừa chỉnh lại động tác của Nguyễn Thu Thu, hệt như một ông thầy có kinh nghiệm phong phú.

Tốc độ giảng của anh không nhanh không chậm, phương thức biểu đạt dễ hiểu, Nguyễn Thu Thu như được xua đi mảnh sương mù, mới vừa rồi còn mờ mịt không hiểu gì mà giờ cũng đã biết sương sương.

Advertisement / Quảng cáo

Nguyễn Thu Thu dựa theo động tác Trình Tuyển dạy, chân chậm rãi hoạt động, trót lọt trượt xuống từ sườn núi.

Cô hưng phấn hét lên, quên khống chế thăng bằng.

… Chó gặm bùn.

Nguyễn Thu Thu nghe được một tiếng “tách”, lập tức hoảng sợ. Cô vội vàng ngồi dậy, quả nhiên thấy Trình Tuyển thỏa mãn ngắm nghía điện thoại: “Góc chụp này không tệ.”

Nguyễn Thu Thu: “… Anh chụp cái gì rồi?”

“Nhìn.”

Trên màn hình di động là một bức ảnh vô cùng rõ ràng, Nguyễn Thu Thu chật vật ngã nhào trên nền tuyết, muốn bao nhiêu khôi hài thì có bấy nhiêu..

Chỗ chết người nhất chính là…

Nguyễn Thu Thu tức hổn hển: “Anh dừng lại! Ai cho anh đặt thành hình nền hả!”

***Tác giả có lời muốn nói:

Trình Tuyển: Nếu như cả em cũng chán ghét chính mình, vậy còn ai có thể thích em?

Nguyễn Thu Thu:… Tôi không còn gì để nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN