Hứa Ngạn Văn dùng sức ôm Tiết Giai Duyệt thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất.
Tiết Giai Duyệt bị ôm quá chặt, thở cũng không tở nổi, cô muốn tránh cũng không được, cử động một chút thôi đã bị Hứa Ngạn Văn siết chặt thêm,kín kẽ, gắt gao mật mật, giống như một đứa trẻ sợ bị lấy đi món đồ chơi mà mình vô cùng yêu thích.
Đây không phải lần đầu tiên Tiết Giai Duyệt chứng kiến cảnh Hứa Ngạn Văn say rượu.
Lần trước Hứa Ngạn Văn say rượu cũng như vậy, anh hành động giống như một đứa trẻ.
Không thể thoát ra khỏi vòng tay của Hứa Ngạn Văn, anh không ngừng nói xin lỗi cô, vẻ mặt đáng thương cầu xin cô tha thứ cho anh.
Khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của anh giống như sợ bị Tiết Giai Duyệt vứt bỏ, nếu cô không chịu tha thứ cho anh, có lẽ anh sẽ mãi ôm cô như vậy cho đến khi anh già đi.
Tiết Giai Duyệt cũng rất bất lực, cô muốn oán trách anh, không muốn đáp ứng lời thỉnh cầu của anh.
Nhưng ở trong lòng có một giọng nói khác đang khuyên cô tha thứ cho anh.
Dù sao ngay từ đầu anh cũng bị người khác lừa, nên mới phạm phải sai lầm.
Cũng bởi vì anh quan tâm cô, nếu không quan tâm sẽ không đau khổ và luôn canh cánh trong lòng.
Công bằng mà nói, những ngày tháng chung sống cùng với Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn thực sự đã làm rất tốt, có nhiều tên đàn ông thực sự đại móng heo.
Hứa Ngạn Văn là người đàn ông tốt hiếm có trong đám đại móng heo.
Anh đối xử với cô rất tốt, không phải là hư tình giả ý [1], điều đó cô có thể cảm nhận được.
Anh luôn bảo vệ cô, nói không cảm động là giả, trái tim cô cũng không phải là tảng đá.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô.
[1] Hư tình giả ý (虚情假意) có nghĩa là “giả dối không có ý tốt” chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.
Trái tim Tiết Giai Duyệt dao động, cô từng bước chìm đắm vào trong sự dịu dàng của Hứa Ngạn Văn.
“Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa.
Em đồng ý tha thứ cho anh.” Tiết Giai Duyệt vỗ lưng Hứa Ngạn Văn, dỗ dành Hứa Ngạn Văn đang say rượu giống như dỗ trẻ con.
Hứa Ngạn Văn dường như có vẻ không hài lòng, vẫn ôm chặt lấy cô không chịu thả ra, tiếp tục đau khổ nói: “Anh không tin.
Em dỗ dành anh thôi.”
Tiết Giai Duyệt nhìn lên trần nhà, trái tim cô tan nát, cô đã nói sẽ tha thứ cho anh, nhưng anh vẫn không chịu tin! Hứa Ngạn Văn say rượu đúng là một kẻ khó chiều!
“Vậy phải dùng cách nào anh mới chịu tin?” Tiết Giai Duyệt cố gắng kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành.
Hứa Ngạn Văn dừng lại, say rượu khiến đầu óc anh xoay chuyển chậm hơn.
Chuyện này yêu cầu anh phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ hơn.
“Chúng ta hẹn hò đi.” Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc, mới nói ra yêu cầu.
Tiết Giai Duyệt: “…”
Anh giai, anh có chắc mình thực sự say rượu, không phải đang giả vờ say rượu?
Hứa Ngạn Văn chờ một lúc, không nhận được câu trả lời của cô, lo lắng hỏi: “Em không đồng ý sao? Em vẫn không chịu tha thứ cho anh? Anh biết mà.
Để em chấp nhận đồng ý tha thứ cho anh làm gì có chuyện dễ dàng như vậy rồi? Anh…!anh về sau nhất định phải cố gắng hơn.”
Giọng điệu ủy khuất khiến người nghe mềm lòng.
Câu nói cuối cùng còn là một lời hứa hẹn, lại khiến cho người nghe cảm thấy rất đáng yêu.
Tiết Giai Duyệt muốn nhắc nhở anh, Hứa Ngạn Văn, anh thực sự say rượu sao? Anh còn nhớ mình được thiết lập là một vị tổng tài lạnh lùng không? Tại sao anh lại như vậy? Anh có biết mình đã bị OCC không?
Hứa Ngạn Văn đương nhiên không biết điều đó, huống hồ là Hứa Ngạn Văn say rượu càng không biết.
Lúc này anh chỉ có một suy nghĩ, nếu không nhận được sự tha thứ của Tiết Giai Duyệt, anh không thể tha thứ cho bản thân.
“Giai Duyệt, chúng ta hẹn hò đi, và đi làm những chuyện trước kia em muốn.
Những chuyện mà chúng ta chưa từng làm qua.
Xem phim, đi dạo phố, đi du lịch…” Hứa Ngạn Văn say rượu đầu óc trì độn không nghĩ ra điều gì.
Anh chỉ muốn cố gắng đi hoàn thành những ước muốn trước kia của Tiết Giai Duyệt, bù đắp những tiếc nuối trước kia của cô.
Nói Tiết Giai Duyệt không cảm động là giả, trong đầu lại vang lên giọng nói, những ước nguyện trước kia cô đều thành hiện thức.
Những tiếc nuối trước kia của cô đều được bù đắp.
Giọng nói này đã khiến cô giật mình, tâm hồn như được thăng hoa.
Cô đột nhiên hiểu được những lời nói của nguyên chủ trong giấc mơ.
Hai người bọn họ thực sự cùng là một người!
Cô từng muốn có một người yêu mình thật lòng, yêu thương cô như Hứa Ngạn Văn, nhưng cô vẫn chưa thể gặp được, bản thân luôn phải trả giá nhiều hơn, đối phương bỏ ra rất ít, kết cục cuối cùng không mấy tốt đẹp.
Bây giờ đã có người yêu thương cô, sẵn sàng cùng cô làm những điều mà cô thích, cô còn do dự gì nữa?
Cô biết mình trước đó vẫn còn lo lắng cốt truyện trong nguyên tác.
Nhưng cốt truyện nguyên tác đã sớm sụp đổ biến thành một mớ hỗn độn.
Có rất nhiều tình tiết trong cốt truyện không xuất hiện, có nhiều tình tiết xuất hiện trong cốt truyện không có.
Điều này chứng minh, từ khi cô xuyên đến đây, cánh bướm hồ điệp vỗ cánh gây ra một sự thay đổi rất lớn.
Nếu như trên con đường tình yêu, khoảng cách giữa hai người là một trăm bước.
Hứa Ngạn Văn tiến về phía trước 99 bước.
Cô chỉ cần bước lên phía trước một bước.
Nếu bạn không cố gắng nắm bắt hạnh phúc của mình, hạnh phúc không bao giờ đến tay bạn.
Nếu bạn không đi dưới ánh nắng mặt trời, mặt trời không thể chiếu lên người bạn.
Làm sao bạn có thể nhìn thấy cầu vồng?
Cô nghĩ, cô nên tiến lên phía trước một bước.
Đôi mắt của Tiết Giai Duyệt đột nhiên chua xót, cô ôm lấy Hứa Ngạn Văn, nói: “Được.
Chúng ta hẹn hò đi.”
“Thật…! thật sao?” Tiết Giai Duyệt chấp nhận, hạnh phúc đến quá nhanh.
Hứa Ngạn Văn không thể tin được.
Đối với vấn đề này thực ra ở trong lòng anh cũng không chắc chắn.
Anh chỉ biết tự trách bản thân mình quá ngu ngốc trong quá khứ.
Tiết Giai Duyệt gật đầu đồng ý tha thứ cho anh.
Khối đá nặng trĩu lòng anh cuối cùng rơi xuống đất.
Vui sướng kích động truyền lên, từ trong sâu thẳm anh vẫn không tin đây là sự thật.
Sợ mình uống rượu say nên nảy sinh ảo giác.
Câu hỏi ngu ngốc của Hứa Ngạn Văn, khiến Tiết Giai Duyệt bật cười thành tiếng.
Cô cảm nhận sự lo lắng căng thẳng của anh, sự quan tâm của anh dành cho cô.
“Là sự thật, đồ ngốc!” Tiết Giai Duyệt cười vỗ anh, Hứa Ngạn Văn lúc say rượu vừa ngốc vừa đáng yêu.
Giọng nói tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.
Ngay sau đó, nụ hôn Hứa Ngạn Văn rơi xuống, bờ môi ấm áp chạm vào trán của cô, mang theo yêu thương chiều chuộng.
Đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại hôn cô, một nụ hôn nóng bỏng ấm áp.
Giống như du khách trèo đèo lội suối vượt qua ngàn dặn.
Cuối cùng tìm nơi dừng chân.
Chỉ có bản thân anh biết mình thích cô bao nhiêu, yêu cô đến nhường nào.
Anh đã từng nghĩ, anh vẫn luôn xem cô là em gái của mình, tình cảm này không bao giờ thay đổi.
Anh cố gắng làm chuyện anh trai nên làm.
Về sau, khi anh nghe được bản ghi âm kia, biết cô nghĩ gì về anh.
Trái tim của anh đã bị thứ gọi là hiện thực tàn khốc phá vỡ ra thành từng mạnh, không có cách nào để khôi phục lại được.
Cho đến giây phút này, anh mới biết những thứ trước kia anh tin đều là giả.
Anh một lần nữa nhìn thẳng vào trái tim của mình.
Anh nhận ra tình cảm mình dành Tiết Giai Duyệt, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Tiết Giai Duyệt bị Hứa Ngạn Văn hôn, khi bờ môi ấm áp của anh chạm lên trán của cô.
Cô thực sự có hơi bất ngờ, và khi cô nhận ra điều đó, khuôn mặt ngay lập tức đỏ ửng.
Muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hứa Ngạn Văn, nhưng cô bị anh ôm chặt lấy, không thể thoát ra được.
Hứa Ngạn Văn nâng mặt cô lên, cặp mắt đen nháy nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười thỏa mãn, cuối cùng không cần phải hôn trộm cô, bây giờ quang minh chính đại hôn cô.
Nụ hôn anh sắp sửa rơi xuống, Tiết Giai Duyệt nhanh chóng dùng bàn tay chặn lại.
Lòng bàn tay mềm mại phủ lên bờ môi của anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tiết Giai Duyệt mỉm cười nhẹ giọng từ chối, “Có mùi rượu.”
Hứa Ngạn Văn ngửi thử, vừa nãy đúng là anh đã uống quá nhiều rượu.
Mùi rượu nồng nặc đến mức anh còn không chịu được, vội vàng nói: “Anh đi tắm.”
Nói xong liền thả Tiết Giai Duyệt ra, vội vã đi về phía trước, có lẽ vì đã uống rượu, đầu vẫn còn hơi choáng, hoa mắt, Hứa Ngạn Văn loạng choảng va vào tủ đựng đồ.
Suýt chút nữa thì làm đổ hết đồ đạc trên tủ xuống đất.
“Á, cẩn thận.” Tiết Giai Duyệt nhìn thấy thế, vội vàng đi đến dìu anh.
Hứa Ngạn Văn nhân cơ hội dựa vào người cô, tay để lên trán, nói: “Đau đầu.”
“Không uống rượu, sau này uống ít rượu thôi.” Tiết Giai Duyệt vừa nói vừa đỡ anh đi về phòng.
Biểu hiện Hứa Ngạn Văn vô cùng ngoan.
Tiết Giai Duyệt nói gì, anh bật cười vui vẻ đồng ý.
Thực sự nghe lời như vậy sao, Tiết Giai Duyệt không nhịn được quay sang nhìn anh.
Tiết Giai Duyệt đỡ Hứa Ngạn Văn ngồi lên giường, thấy anh ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay lên véo má anh, nói: “Nhìn anh ngoan ngoãn như vậy, có muốn uống chút canh giải rượu không?”
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, khẽ gật đầu.
“Vậy thì em đi nấu cho anh canh giải rượu.
Anh ngoan ngoãn đi tắm đi.” Giọng điệu của Tiết Giai Duyệt giống như đang dỗ dành trẻ con.
Hứa Ngạn Văn nói “được”, đứng dậy đi về phía nhà tắm.
Nhìn thấy Hứa Ngạn Văn bước vào phòng tắm, chắc là không có chuyện gì, Tiết Giai Duyệt vừa định ra ngoài nấu canh giải rượu.
Lại nghe được tiếng Hứa Ngạn Văn từ trong phòng tắm gọi cô, “Giai Duyệt, lấy hộ anh bộ quần áo!”
Tiết Giai Duyệt dừng lại, cắn răng nói: “Tự đi ra lấy đi!”
Hứa Ngạn Văn ủ rủ lẩm bẩm, giống như bị ủy khuất, “C ởi đồ ra rồi.”
Tiết Giai Duyệt: “…”
Á á á, anh chắc chắn sinh ra để khắc cô, nhất định là vậy!
“Giai Duyệt…” Hứa Ngạn Văn từ trong phòng tắm gọi cô.
“…”
“Giai Duyệt…” Không nghe thấy cô trả lời, Hứa Ngạn Văn lại gọi thêm một tiếng.
“…”
“Giai Duyệt…!Giai Duyệt…!Giai Duyệt…”
Tiết Giai Duyệt sắp nổi giận, nhìn thấy anh kiên trì như vậy, rõ ràng chỉ cần cô không lên tiếng trả lời, anh sẽ tiếp tục gọi tên cô!
“Được rồi!” Tiết Giai Duyệt không thể chịu đựng được nữa, nhưng cô vẫn đồng ý.
“Lấy hộ anh quần áo!” Hứa Ngạn Văn nói.
Tiết Giai Duyệt rất muốn nói với anh rằng, không được voi đòi tiên, nhưng vẫn cô kìm nén lời nói của mình lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng gọi nữa.
Em đi lấy hộ anh!”
“Ừ…”
Ừ cái sh*t!
Tiết Giai Duyệt hừ một tiếng, đi đến phòng để quần áo bên cạnh, lấy quần áo cho Hứa Ngạn Văn.
Tiện tay mở ngăn kéo ra, Tiết Giai Duyệt nhìn thấy đồ lót bên trong, khuôn mặt đỏ ửng..
Khuôn mặt nóng như lửa đốt.
Tiết Giai Duyệt xấu hổ không dám nhìn.
Nhìn sang chỗ khác, tiện tay cầm một lót lên, như thể sợ hãi điều gì đó, vội nhét lót vào trong áo ngủ, cầm lấy quần ngủ chạy như bay ra khỏi phòng để quần áo.
“Em để quần áo của anh ở ngoài cửa.” Tiết Giai Duyệt đỏ mặt, đưa lưng về phía cửa phòng tắm nói.
Trong phòng tắm truyền ra giọng nói của Hứa Ngạn Văn “Ừ.
Cảm ơn em.”
Nghe giọng nói anh giống như ngày thường.
Tiết Giai Duyệt đoán chắc sau khi tắm anh đã tỉnh rượu, liền nói: “Vậy em đi nấu canh giải rượu.
Anh tự mình tắm rửa nhé.” Đừng có gây chuyện nữa.
Không có âm thanh nào từ trong nhà tắm phát ra.
Tiết Giai Duyệt không nhận câu trả lời.
Nghĩ chắc anh không có vấn đề gì đâu, định đi ra ngoài.
Nhưng cô chưa đi đến cửa, cô nghe được trong phòng tắm truyền ra một tiếng “rầm”, giống như có một vật nặng rơi xuống đất.
Nhịp tim Tiết Giai Duyệt đập thình thịch, quay đầu nhìn về phía nhà tắm, chẳng lẽ Hứa Ngạn Văn say rượu ngã xuống sao?
Chờ một lúc, trong phòng tắm không có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng nước chảy ra, Tiết Giai Duyệt trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Trong đầu tự tưởng tượng cảnh tượng say rượu ngã chảy máu trong nhà tắm.
Tiết Giai Duyệt vội vàng quay người lại, đi về phía nhà tắm, gõ cửa, “Hứa Ngạn Văn…”
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Tác giả có lời muốn nói: Tiết Giai Duyệt: Á, che mặt lại
………………………………..
Đọc chương này mình khá bực nam9 mọi người ạ, rất mong ảnh bị ngươic nhưng mà lại không ngược hazzzz.