Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ - Chương 22: Nước mắt nữ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ


Chương 22: Nước mắt nữ nhân


Thái giám tổng quản Thường Phúc đến trước mặt nhẹ nâng Lan Quý Phi đứng dậy, khuyên nàng quay trở về. Làm một nô tài, dù biết Hoàng thượng không dành tình cảm cho quý phi nhưng hắn thì không thể tỏ vẻ thất lễ. Con người ấy mà, ” sông có khúc, người có lúc” chưa biết cuối cùng ai mới là người nắm giữ càn khôn đâu, chừa lại một đường lui cho mình, biết đâu sau này nương nương vinh sủng, hắn cũng sẽ được trọng dụng. Lan Quý Phi vẫn quỳ mãi trước điện, mong lay chuyển được chút lòng xót thương của hoàng thượng. Thường Phúc thở dài lại vào bẩm báo một lần nữa. Lần này hắn quay ra, mặt là vẻ bất đắc dĩ, thay đế vương hạ lệnh:

– Xưa nay hậu cung không được phép can dự triều chính. Hoàng thượng niệm tình Mạc tể tướng năm đó có công nên chỉ ra lệnh đuổi nương nương quay về nhưng người lại không nghe nô tài. Bây giờ nô tài chỉ có thể làm theo khẩu dụ. Hoàng thượng hạ chỉ, thị vệ hộ tống nương nương trở về Hồng Lan cung, cho quỳ trước cửa cung hai canh giờ. Nếu còn náo loạn làm ồn, trực tiếp đưa vào lãnh cung.

Lan Quý phi xong thực sự muốn ngất xỉu. Đệ đệ tính mạng như chỉ mành treo chuông mà nàng nếu dám nhiều lời thêm thì trực tiếp tống lãnh cung sao? Chẳng lẽ giương mắt nhìn đệ đệ duy nhất bị xử tử? Hoàng thượng chưa từng cho nàng ta một ân huệ nào dù là nhỏ nhoi, ghế quý phi trên cao tựa như vinh sủng cực hạn có ai biết mỗi đêm, lòng nàng như xát muối. Nàng không dám kêu gào thêm nữa, vô lực mặc cho hai tiểu thái giám lôi lôi kéo kéo trở về, phía sau là hai thị vệ mặt đầy sát khí. Nàng nét mặt buồn bã, nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Tới cửa cung rồi, Lan Quý Phi buộc phải chấp hành ý chỉ, quỳ gối chờ cho hai canh giờ đằng đẵng qua đi. Thường ngày nàng ta phạt quỳ cung nữ, cũng cảm thấy đây là một trò khá thú vị của người có địa vị cao. Đến khi mình trực tiếp cảm nhận mới thấu được cơn tê mỏi đau đớn truyền tới khó chịu chừng nào.

Còn có cả ánh mắt của những phi tần phân vị thấp hơn, mặt như buồn bã đồng tình nhưng đôi mắt nói lên các nàng ấy vô cùng hả hê khi người gặp họa. Thời gian trôi, tâm nàng dần lạnh lẽo. Nhớ đến những tháng ngày nhập cung, nhớ ánh mắt nhìn nàng xa lạ như người dưng, không đúng còn có cả khinh ghét như nhìn thấy ruồi bọ của hoàng thượng. Nàng trao hết tim mình, cuối cùng nhận lại được gì ngoài gối chăn quạnh quẽ. Ngay cả đệ đệ ruột gây tội, đến cầu xin giảm án còn bị phạt quỳ dọa tống lãnh cung, nàng còn gì để cố gắng, lấy đâu niềm tin để chiếm lấy sủng ái đế vương nữa đây. Nàng đã sai, sai thật rồi khi năm ấy chỉ mới vừa trông thấy ngũ quan tuyệt đỉnh của hoàng thượng mà trầm mê đồng ý tiến cung. Nàng vốn dĩ có một thanh mai trúc mã chân tâm thật dạ, vậy mà vì đeo đuổi quyền lực và tình yêu đế vương, nàng đã đạp lên tất cả. Nàng tin nếu là một nam tử nào khác, cũng sẽ dịu dàng hơn ngài ấy, giờ nàng mới thực sự công nhận là đế vương rất vô tình. Nam tử khác sao? Bất giác gương mặt anh tuấn bất phàm với đôi mắt câu hồn đoạt phách lượn lờ trong tâm trí nàng ta.

Hai canh giờ qua đi, Lan Quý phi rã rời không còn sức để điều khiển chân bước, được hai tì nữ cận thân mỗi người một bên cẩn thận đưa vào cung, dùng khăn nóng đắp lên vùng gối bầm đỏ nhức mắt. Đau lòng cùng tức giận thúc giục nàng tìm đến cách lãng quên, mà men rượu chắc là thuốc giải sầu hiệu quả nhất lúc này. Nàng uống vào, cảm nhận vị cay nồng đầy trong khoang miệng, đúng, chỉ có như vậy mới tạm quên được nỗi đau đớn lẫn xót xa của lúc này. Bắt đầu từ bây giờ, nàng thề sống chỉ vì quyền lực, vì hậu vị, không thèm nữa cái thứ tình cảm lạnh bạc của bậc đế vương nữa. Khuất nhục ngày hôm nay sẽ nhắc nàng mãi mãi nhớ tình yêu dành cho hoàng đế Hàn Thừa Vĩ đã chết.

Về phần Trấn Nam Vương gia, từ khi chọn được thêm quân cờ khác, khá là ưng ý, tất nhiên hắn sẽ sai người theo sát mọi hành động của Hồng Lan cung. Tin Mạc thừa tướng chạy đôn chạy đáo truyền tin cho Quý phi, rồi Quý phi vì cầu xin cho đệ đệ mà bị phạt quỳ, tâm tình đang cực kỳ sa sút đều được hồi báo về cho hắn. Ngạo Thiên hài lòng, nụ cười càng sâu. Quả là ông trời cũng muốn giúp hắn, chưa cần tung chiêu tiếp theo, con mồi đã bị thương nặng. Bây giờ chỉ cần một tác động nhẹ, nàng ta sẽ nằm gọn trong tay, không thể nào trốn thoát được. Hắn liền vào thay áo, mang theo kim bài được tùy ý tiến cung lần trước hoàng đế đã cho. Lần này vẫn cẩn thận thẳng hướng thái y viện thỉnh giáo qua loa, đề phòng thái y báo cáo với hoàng đế, xong lại bí mật tiến vào Hồng Lan cung.

Lan quý phi buồn bực, không cần kẻ hầu người hạ nên đuổi hết ra ngoài. Khi Ngạo Thiên hắn vào, tì nữ vừa định thông truyền đã bị hắn cản lại, bảo có chuyện gấp cần bàn. Vì lần trước nương nương và vương gia cũng từng bàn việc thế này rồi, bọn họ không cảm thấy kỳ lạ, cũng không thể quá phận mà ngăn cản. Người hoàng thất có khác, tướng đi lúc nào cũng tao nhã bất phàm, hắn nhẹ bước đến ngồi xuống bàn, cạnh Quý phi mà nàng ta không biết. Chén rượu đưa lên môi uống cạn hết ly này qua ly khác, mặt buồn rười rượi, mắt nhòe lệ trông thật yếu đuối khiến người ta muốn chở che. Một cơ hội quá tốt, ngay lúc này không nuốt vào bụng thì còn chờ đến khi nào. Đã có quyết định hắn cất lên giọng thật dịu dàng:

– Nương nương lại có điều phiền não nữa sao. Bổn vương có thể chia sẻ được không? Một người xinh đẹp đáng yêu thế này mà không nở nụ cười. Thật đáng tiếc!

– Vương gia đến đây làm gì, là sợ ta làm khó cung nữ Trà Ngân sao. Yên tâm đi, ta hứa thì chưa động vào đâu. Ta đã thả nàng rồi, ngài cũng về đi thôi.

– Bổn vương đúng là đến vì Trà Ngân, cảm tạ nương nương đã nhẹ tay với nàng ấy. Nhưng đến rồi mới thấy vẻ mặt đau buồn này. Ta thấy thật không đáng… Nếu ta có thê tử được như nương nương, nhất định cảm tạ trời xanh, và sủng ái nàng hết mực chứ không để nàng chịu bất cứ một ấm ức nào.

Đôi mắt hắn trầm ngâm, vẻ vô cùng tiếc nuối. Quý phi tìm được người đồng cảm, men say lấn át lý trí, cũng quên mất bổn phận của mình:

– Ta xinh đẹp như vậy, tài hoa như vậy lại yêu hắn hết mực, vậy mà hắn đáp lại ta cái gì chứ. Chẳng lẽ ta đáng ghét vậy hay sao. Vương gia nói đi, là ta chưa đủ tốt hay sao.

Quý phi hoàn toàn quên mất nam nữ khác biệt, lại còn thêm mối quan hệ trưởng bối – cháu dâu, càng không thể chạm tay, nhưng nàng lại nắm chặt bàn tay Ngạo Thiên, vừa lắc vừa hỏi. Ấm áp da thịt truyền qua nhau như dòng điện truyền thẳng rung động vào tim. Nàng nhìn mỹ nam nhẹ chau mày, chăm chú lắng nghe với đôi mắt đong đầy sủng ái. Nàng không thể kiềm chế nổi khát khao này, trống rỗng tâm hồn mong được lấp đầy hơn bao giờ hết, bạo dạn hỏi:

– Vương gia, ngài yêu ta sao?

– Yêu, từ cái nhìn đầu tiên. Tiếc là đã…

Chữ “muộn” chưa kịp rơi xuống quý phi đã lao vào vòng tay ấm áp. Một chữ “yêu” thôi hoàn toàn thiêu rụi ý chí, khiến những nơm nớp lo sợ gánh cái danh “dâm phụ” như từng thấy trong giấc mơ, cũng tan đi như khói sương. Cơ thể nàng bây giờ lửa nóng khó nhịn, chủ động dâng lên cánh môi thơm ngát. Là nam nhân, Ngạo Thiên làm sao có thể hờ hững khi mỹ nhân đưa đến tận miệng mình. Hắn cúi xuống bế nàng đi về phía giường, y phục được cả hai vội vàng lột sạch, hai thân thể lõa lồ chồng lên nhau. Bên dưới tiếng nỉ non van cầu, bên trên là thân ảnh dũng mãnh như cưỡi ngựa nơi sa trường. Tiếng thở hòa với tiếng rên, nét mặt như khổ sở lại như sung sướng của nữ tử càng làm cho nam nhân thích thú. Giọt máu hồng rỉ ra khi ấy đưa Ngạo Thiên bay đến cảm giác sảng khoái cực độ, vì hắn đã cắm lên đầu hoàng đế một cái sừng thật đẹp mắt. Chỉ là khởi đầu thôi, vẫn còn một quãng đường nữa để chạm tay vào thứ hắn mơ ước: ngôi cửu ngũ.

Hoan ái xong, Trấn Nam Vương nhặt lại áo mặc trở về. Trước khi đi còn in một nụ hôn lên trán nữ tử. Nhưng vừa quay đi, thực rất khinh bỉ hành động sến súa này. Tuy vậy, con mồi vừa cắn câu, phải cho nó ăn chút thơm ngọt đến không muốn dứt ra đã, sau này nó sẽ tình nguyện chết vì mình. Vừa đi hắn vừa nghĩ, đúng là dâm phụ, lần đầu tiên mà lại cầu hoan không chỉ một lần. Bên này, nữ tử cảm nhận được chiếc hôn ngọt càng mê say đến nghiện, không biết ngay thời điểm nàng ta trượt dài trong hành vi dâm loạn, đã chính thức thành quân cờ cho người mặc tình khống chế. Dục vọng nam nhân được phát tiết thoải mái, lại hữu dụng cho kế hoạch, Ngạo Thiên đắc ý trở về, vẫn chú ý nhìn trước ngó sau. Mối tình vụng trộm bắt đầu, cũng là mồi lửa kinh hoàng cho cuộc chiến quyền lực đang khởi động nơi hoàng cung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN