[Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!
Chương 6
Được hơn 100 view rồi ( = ̄ω ̄=) Hồng mỗ xin đa tạ các chư vị đã đón đọc [Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!
___________________
Tiếng nước róc rách này, mùi hương này… Chính là tiếng gọi của con tim! À không không… Là dòng suối!
Vương Diệp hướng về nơi âm thanh phát ra, vội vàng chạy đến.
Giữa dòng suối, một người với mái tóc dài đen nhánh… đang tắm…
“Xin chào… Có thể cho ta biết đây là đâu không?…” – Vương Diệp đánh liều hỏi người đang tắm kia.
Người nọ nghe tiếng Vương Diệp thì giật mình quay lại.
A a a! Thì ra cô nương nhà người ta đang tắm! Phi lễ chớ nhìn!
Vương Diệp dùng hai tay che mắt: “A thực xin lỗi cô nương…”
Người nọ mỉm cười, trần như nhộng từ dưới dòng suối bước lên bờ, nhẹ nhàng thong thả thay y phục vào.
Người nọ im lặng đánh giá Vương Diệp. Thân mặc hồng y (y phục màu đỏ) rách lỗ chỗ còn dính nhớp (là nước trà lúc trên mã xa của Mộ Dung Hành đổ vào), tay chân có xích, còn rướm máu, tóc thì dính lá cây, bộ dáng chật vật.
“Ngươi tên gì? Đi lạc sao?” – Cô nương nọ lên tiếng, giọng nói đầy phong lưu, mềm mại còn có chút khêu gợi, trêu ghẹo.
“Ta tên Vương Diệp, rớt từ vách đá trên núi xuống, không biết địa phương này.” – Vương Diệp nói.
“Ngươi bị thương, nơi ở của ta cũng gần đây. Đi theo ta về đó ta trị thương, băng bó cho ngươi.”
“Cảm tạ cô nương, nhưng ta còn chưa biết xưng hô với cô nương như thế nào.” – Vương Diệp gãi gãi cổ.
“Ta họ Chu, tên Hiên.”
Vương Diệp đi theo Chu Hiên đến một căn nhà nhỏ giữa rừng. Gần đến liền nghe mùi dược thoang thoảng.
Hai người vòng từ phía sau ra trước, Chu Hiên vừa tính đưa tay lên mở cửa liền có một giọng nói của nam nhân bên trọng vọng ra: “Ngươi làm gì lâu như vậy?”
Chu Hiên mở cửa, cười nói: “A, xin thứ lỗi, ta đem một bạn nhỏ về nên hơi lâu một tí. Vào trong đi.”
Câu đầu là dành cho nam nhân trong nhà, câu sau là dành cho Vương Diệp.
Bước vào, Vương Diệp có một cảm xúc khó tả… BẮT GIAN TẠI TRẬN!
Người ngồi ở kia, đang nhâm nhi trà không ai khác chính là Bạch Cung Chủ!
Đi cả đêm, thì ra là qua nhà cô nương người ta ân ái!? Lại là địa phương khó ai nhận ra!
“Bạch Cung chủ…” – Vương Diệp ấp a ấp úng thốt lên.
Bạch Chi Viên nghe xong cũng ngẩng đầu. Thấy Vương Diệp, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Vương Diệp không nói nên lời, im lặng cúi gằm mặt nhìn khoảng không trước chân.
“Hai người biết nhau hả? Tiểu cô nương Vương Diệp kia từ trên vách núi rớt xuống đây, đi lạc gặp ta nên ta dẫn về đây băng bó vết thương.” – Chu Hiên vừa nói vừa lấy dụng cụ ra để chuẩn bị trị thương cho Vương Diệp.
“Rớt từ vách núi xuống?” – Bạch Chi Viên lặp lại câu nói, xong liền đảo ánh mắt qua, thấy một thân chật vật của Vương Diệp. “Ngươi làm sao lại rớt từ trên đó xuống? Không phải đang ở trong phòng sao?”
Vương Diệp ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Bạch Chi Viên liền cúi xuống.
“Là… Là bất cẩn…” – Vương Diệp nói lí nhí, căn bản Bạch Chi Viên không nghe được.
Q A Q… Ôi mẹ ơi ai đó hãy dẫn ta đi nhà xí đi! Sắp ứ ừ ra quần rồi! Ánh nhìn của Bạch Cung chủ thật bá cmn đạo!
“Hay là ngươi không vừa ý Chi Ảnh cung nên trốn thoát?” – Bạch Chi Viên nhếch mép, bước đến trước mặt, đưa tay lên nắm chặt cổ Vương Diệp, xách y lên không trung, chân không chạm đất. “Nên nhớ, cái hôn lễ này là do Vương gia các ngươi cầu khẩn ta! Đừng tưởng mình có giá trị lắm! Không dựa vào Bạch gia ta, Vương gia các ngươi có ngày hôm nay sao? Đều là ăn xin ngoài đường hết rồi!”
Vương Diệp bị bóp cổ, khuôn mặt đỏ ửng, đưa tay lên gỡ tay Bạch Chi Viên, ống tay áo tuột xuống, lộ ra bàn tay đầy máu cùng hai cái xích ở cổ tay. “Thả… ra…”
Bạch Chi Viên nhìn biểu cảm nhu nhược cùng tay chân đầy máu của Vương Diệp, khuôn mặt lộ ra biểu cảm chán ghét, ném Vương Diệp xuống đất. Lưng Vương Diệp đập vào chân ghế, một tiếng va chạm mạnh mẽ phát ra.
Vương Diệp cảm nhận được sự đau đớn, nhăn mặt, cắn răng không rên một tiếng.
“Ôi! Hai người làm sao thế!” – Chu Hiên chạy đến đỡ Vương Diệp ngồi trên giường.
Bạch Chi Viên khoác áo lông, nói: “Vương Diệp, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa, thật chướng mắt.” rồi rời đi.
Vương Diệp một mảnh lạnh lẽo trong lòng.
Khi Chu Hiên ôm cánh tay Vương Diệp để dìu y, Vương Diệp cảm nhận được “cả một vùng đồng bằng”.
“Chu Hiên… Ngươi là nam nhân?” – Vương Diệp dè dặt hỏi.
“Giờ ngươi mới biết sao?” – Chu Hiên nín cười.
“Vậy lúc bên ôn tuyền, ngươi giả giọng nữ nhân lừa ta?”
“Đúng vậy ~ Sở trường của ta là giả giọng người khác đó.”
“Ừm, vậy ra ta cùng giới tính với ngươi, đừng gọi ta “tiểu cô nương” nhé.”
Chu Hiên: “…” “Ngươi cởi y phục ra đi, để ta xem vết thương.”
Vương Diệp ngồi trên giường xoay lưng lại với Chu Hiên, cởi hai lớp y phục ra. Y nghe được tiếng hút khí của Chu Hiên.
“Ngươi không thấy đau sao?” – Chu Hiên vén tóc Vương Diệp qua, nhìn vết thương sau lưng bầm tím, ứ máu dữ tợn.
“Đau chứ, nhưng cũng phải chịu thôi.” – Vương Diệp cười, nói nhẹ nhàng.
“Ngươi đưa hai tay hai chân đây, để ta tháo xích ra cho.” – Chu Hiên nắm lấy xích trên tay Vương Diệp, bóp một chút, hai còng xích vỡ rụn.
“Quay lưng đây, ta bôi thuốc.” – Ánh mắt Chu Hiên nhìn Vương Diệp với vẻ thương cảm.
Vương Diệp vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Ta không sao, ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ.”
“Tại sao Bạch Ca lại như vậy chứ! Thật quá đáng!” – Chu Hiên vừa bôi thuốc cho y vừa nói.
“Thì Bạch Cung chủ cũng đã nói đó, hắn chướng mắt ta, đơn giản như vậy.”
Không khí im lặng bất chợt.
“Ngươi có quan hệ như thế nào với Bạch Ca?” – Chu Hiên không còn vẻ vui cười như ban đầu.
“Ta là gả vào Chi Ảnh Cung theo lời phụ mẫu, còn lại không biết.”
“Ngươi có muốn về lại Chi Ảnh Cung không? Ta đưa ngươi về.”
“Không muốn. Đã trở thành cái gai trong mắt người khác, về làm gì?” – Vương Diệp nhàn nhạt lắc đầu.
“Ngươi đừng để tâm… Nhưng mà… Bạch Ca chưa từng như vậy bao giờ…”
“Có lẽ vì trước khi mất trí nhớ, ta đã gây tiếng xấu khiến Bạch Cung chủ không vừa mắt.”
Chu Hiên dùng băng vải quấn vết thương cho Vương Diệp, rồi ra ngoài lấy một bộ y phục khác cho y.
“Nếu ngươi không ngại chỗ tồi tàn này, có thể ở tạm lại đây với ta. Dù sao ta cũng ở có một mình.” – Chu Hiên có thể cảm nhận được, Vương Diệp không hề giả vờ thánh mẫu.
“Đa tạ ngươi. Làm phiền ngươi rồi.”
“Khoảng ba canh giờ nữa ngươi mới được tắm. Đợi thuốc thấm vào đã, ta đi hái thuốc một chút, đừng ra ngoài nhé, thỏ không cẩn thận sẽ bị sói ăn mất đấy!” – Chu Hiên muốn làm xoa dịu đi không khí nên đành phải đùa. Thấy Vương Diệp nở nụ cười thật sự, Chu Hiên mới yên tâm rời đi.
Đóng cửa chính, nét cười trên môi Chu Hiên lại biến mất.
Y nhún chân nhảy lên cây, vận khinh công chạy đi về phía Tây Nam, phía Chi Ảnh Cung.
Bạch Chi Viên về Chi Ảnh Cung, thấy còn lại mỗi gia đinh và nha hoàn. Túm một người lại, Bạch Chi Viên hỏi: “Mọi người đâu cả rồi?”
Gia đinh nọ thấy mặt y đen kịt nên nghĩ rằng có chuyện lớn, liền lắp bắp trả lời: “Thưa… Thưa Cung chủ, tối hôm qua Bạch Phu nhân… Phu nhân bị bắt cóc, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp gọi tất cả mọi người đi tìm Cung chủ và Phu nhân rồi ạ.”
“Bắt cóc? Ai bắt cóc?” – Bạch Chi Viên nhíu mi.
“Dạ thưa… Phu nhân bị Mộ Dung Hành bắt cóc, tối hôm qua có để lại thư trong hoa phòng, Tiểu Lam…”
“Đi kêu tất cả trở về, mặc kệ tên Vương Diệp kia, để hắn tự sinh tự diệt. Rảnh rỗi lắm sao? Không nghe ta đều giết!” – Gia đinh nọ chưa kịp nói xong, Bạch Chi Viên ngắt lời, quát lên.
Gia đinh sợ muốn ói ra mật xanh, muốn tè ra quần, muốn khóc gọi cha mẹ nhưng không được, đành phải cúi người nghe lời “Vâng” một tiếng rồi chạy đi như bay.
Bạch Chi Viên hất ống tay áo đi về phía thư phòng.
Lời đồn trên giang hồ về Bạch Chi Viên đều là băng lãnh, lạnh lùng, không để ý đến nữ nhân, chỉ chăm lo cho võ công, trở thành võ công đệ nhất thiên hạ, gây dựng Chi Ảnh Cung phát triển.
Nhưng sự thật chẳng có ai biết, lời đồn chính là Bạch Lão gia đã mất cố tình trải dài khắp giang hồ, lấy mặt mũi cho hài tử của mình là Bạch Chi Viên.
Võ công thật sự của Bạch Cung Chủ chỉ nằm ở hạng trung, “Tâm Thiên” chỉ vừa lên tam tầng.
Muốn trở thành võ công đệ nhất thiên hạ, “Tâm Thiên” phải luyện đến thập nhị tầng.
Sau khi về thư phòng, thay bộ y phục mới, Bạch Chi Viên nhảy ra cửa sổ, hướng “Thanh Lâu Hương Viên” vận khinh công đến.
__________________________________________________________
“Hữu hộ pháp! Hữu hộ pháp!” -Tả hộ pháp chạy theo, í ới gọi người dẫn đầu đoàn người phía trước.
Hữu hộ pháp dừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn Tả hộ pháp.
“Chuyện gì mà ngươi la thất thanh lên thế?”
“Bạch Cung chủ vừa thả bồ câu, dưới chân có thư bảo trở về, không cần tìm Vương Diệp nữa. Chắc có lẽ Cung chủ tìm về được rồi.” – Tả hộ pháp nói.
Hữu hộ pháp gật đầu. Cả hai dẫn hai đoàn người về Chi Ảnh Cung.
__________________________________________________________
“Ai nha? Hôm nay Bạch Cung chủ rảnh rỗi đến thăm Tiểu Hương sao?”
Bạch Chi Viên đi vào liền nghe tiếng nói, không nhìn nữ nhân đang tựa cửa mỉm cười mà chỉ lấy một thỏi vàng trong ngực ném qua.
Nữ nhân kia thấy vàng liền không nói nữa, chỉ im lặng mỉm cười.
“Thanh lâu Hương Viên” là Chi Ảnh Cung mở ra, vì vậy Bạch Chi Viên chính là chủ nơi này, nữ nhân kia là “lão bản” quản lí hộ.
Bạch Chi Viên một lần đến kinh thành gặp được một cô nương xinh đẹp gọi là Cổ Hương, liền yêu mến. Cổ Hương vì các tỷ muội thân thiết không cha không mẹ trong xóm mà van xin Bạch Chi Viên mở một thanh lâu cho họ làm việc, coi như đó là nơi ăn ở của họ, lời hứa là Cổ Hương sẽ chỉ đặt mỗi Bạch Chi Viên ở trong lòng. Bạch Chi Viên đáp ứng, mở một thanh lâu lớn nhất kinh thành đặt tên “Thanh lâu Hương Viên” (Hương Viên là ghép từ Cổ Hương và Bạch Chi Viên).
Bạch Chi Viên đi lên lầu cao nhất, đứng trước căn phòng nhìn xa hoa nhất ở đây, mở cửa vào.
Vì võ công không cao nên Bạch Chi Viên không thể nghe được bên trong. Đến khi mở cửa ra, âm thanh rên rỉ bên trong liền tràn đầy lỗ tai.
Một cặp nam nữ đang trần như nhộng quấn quít nhau trên sàn nhà. Nữ nhân dang rộng chân, nam nhân thúc đẩy.
Nữ nhân kia chính là Cổ Hương.
Nữ nhân nghe tiếng động liền quay qua nhìn. Thấy Bạch Chi Viên, Cổ Hương đẩy nam nhân kia ra, túm y phục bên cạnh khoác vào, ngồi xoay lưng với Bạch Chi Viên rồi nói:
“Tôn Công tử, hôm nay đủ rồi, ngươi về đi.”
Nam nhân họ Tôn kia thấy Bạch Chi Viên liền tỏ vẻ chán ghét. Mặc y phục vào, đi đến cửa xong vòng lại, ghé đến hôn lên má Cổ Hương một cái, cười hì hì rồi mới rời đi.
Bạch Chi Viên mặt không biểu cảm đứng im đó. Một nữ nhân khác chạy vào, dùng khăn lau dấu vết ái muội trên sàn nhà rồi kéo chiếc bàn nằm một bên ra giữa phòng. Cổ Hương quay qua cười nụ cười cô hay cười với Bạch Chi Viên khi cô mắc lỗi, khi Bạch Chi Viên vui vẻ rồi nói:
“Bạch Ca, ta đi tắm rửa một lát liền quay lại. Ngươi vào ngồi, ta sẽ kêu người đem rượu lên.”
Bạch Chi Viên bước vào, còn Cổ Hương rời khỏi phòng. Một lát lại có người bưng hai vò rượu đến, đặt trên bàn.
“Bạch… Bạch Cung chủ đừng giận Hương tỷ, tỷ ấy…”
“Cút ra ngoài đi!” – Bạch Chi Viên quát khiến nữ nhân ấy sợ hãi, nhanh chóng chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
Bực bội từ lúc thấy Vương Diệp, muốn gặp Cổ Hương để y an ủi nhưng không ngờ lại thấy màn này. Thật ra không phải lần đầu tiên Bạch Chi Viên bắt gặp Cổ Hương với một người nam nhân khác, nhưng điều này như châm ngọn lửa bực bội trong lòng Bạch Chi Viên bốc cao hơn.
Yêu Cổ Hương, nhưng không hề chạm vào Cổ Hương. Bạch Chi Viên đã thề thốt gia quy trước mộ tất cả tổ tiên “Không thú người không sạch sẽ làm phu nhân. Không quan hệ với người không sạch sẽ (quan hệ này là đúng theo nghĩa quan hệ về mặt tình dục, không phải quan hệ về mặt quen biết nhau đại loại như vậy)”.
Tâm tình khó chịu, lại ngồi trong căn phòng thoang thoảng mùi ái muội như thế này, Bạch Chi Viên có ý định muốn trở về, nhưng vừa lúc Cổ Hương trở lại. Thay một bộ y phục mới, trên người thơm tho sạch sẽ hơn.
Lúc này tâm tình Bạch Chi Viên mới an ổn trở lại.
“Lời hứa lúc trước của ngươi đâu rồi?” – Bạch Chi Viên gác tay lên đầu gối nhìn Cổ Hương bước đến.
“Bạch Ca, ta chỉ đặt duy nhất mỗi ngươi ở trong lòng. Những người kia…”
Cổ Hương bước đến ngồi cạnh Bạch Chi Viên, dùng bộ ngực cạ vào cánh tay hắn.
“Ta chỉ quan hệ thể xác thôi.”
_________________
Hồng mỗ xin lỗi chư vị vì ngâm giấm quá lâu ~T_T~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!