[Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


[Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!


Chương 9



Gần ba trăm con rắn lục dưới đầm sen chui lên.

“Khiếp, sao lại nhiều rắn ở đây như vậy?” – Tả hộ pháp lau mồ hôi trên trán.

“Ngươi nhìn con đầu đàn kia kìa.” – Hữu hộ pháp hất hất cằm.

“Màu trắng, to gấp đôi rắn lục bình thường, lưỡi tím thẫm… Đằng Xà!?”

Hữu hộ pháp gật gật đầu, xong lại lắc đầu. “Là Tử Đằng Xà. Mẫu Đằng Xà quý hiếm kia, hắn ta nào dám thả ra ngoài.”

Hữu hộ pháp rút chiết phiến trong tay áo ra, phất một cái, mấy chục con rắn đều đứt đôi, ngọ nguậy.

“Tiểu Lam, đưa phụ thân con dao.”

Tiểu Lam khuôn mặt tái xanh, đôi tay run rẩy lấy con dao từ trong giỏ sen đưa cho Tả hộ pháp.

Nó sợ rắn.

“Tiểu Lam đừng mở mắt! Ngươi nhắm mắt lại đi, đừng nhìn!” – Tả hộ pháp lấy con dao đâm vào con rắn dưới chân rồi nhảy qua chém mấy con rắn khác.

Tiểu Lam sực tỉnh, nước mắt chảy ròng. Một con rắn mon men bò qua, phóng bổ lên người Tiểu Lam.

“AAA!”

“Tiểu Lam!”

Tiểu Lam bật ngửa ra sau, Tả hộ pháp nhảy đến nắm đuôi con rắn giật ra. Con rắn từ cổ tay Tả hộ pháp bò vào tay áo, lên đến cổ, cắn một cái rồi phun chất độc lên.

Con rắn này là Tử Đằng Xà.

Họ Đằng Xà, bị nắm đuôi sẽ phun độc.

“Dương Thốn!” – Hữu hộ pháp xử lí đám rắn còn lại, nhanh chóng chạy qua Tả hộ pháp đang nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất đầy xác rắn đứt đôi và máu bê bết, y ôm cổ.

Tử Đằng Xà bò xuống đầm sen, trốn mất.

“Dương Thốn, ngươi… trúng độc!?” – Hữu hộ pháp hiếm khi lộ rõ vẻ mặt lo lắng.

Tiểu Lam khuôn mặt vẫn còn tái xanh nhưng nghe Tả hộ pháp trúng độc, nó vẫn lấy lại tinh thần đứng dậy đỡ y.

“Tiểu Lam, ta và ngươi đem phụ thân ngươi về.” Hữu hộ pháp ôm Tả hộ pháp đang gần như hôn mê “kiểu công chúa” cùng Tiểu Lam trở về phòng.

Đặt Tả hộ pháp trên giường, rút trong ngực ra bình sứ trắng nhỏ đưa cho Tiểu Lan, Hữu hộ pháp dặn dò:

“Ngươi lấy nước nóng pha loãng với bình thuốc này đút hắn, ta đi qua Chu Hiên xin thuốc, ngươi nhớ chăm sóc hắn.”

Nói vừa dứt lời, Hữu hộ pháp liền đẩy cửa phóng đi.

Bạch Chi Viên đầu tóc y phục rối bời từ trong phòng ở khu bên cạnh bước ra, ngáp một cái:

“Sáng sớm đã ồn ào, phiền chết đi được.”

“Cung chủ, có bức thư được đặt trước cửa Cung, mời Cung chủ xem thử.” – Gia đinh từ bên ngoài chạy đến trước mặt đưa cho Bạch Chi Viên một lá thư.

Bạch Chi Viên nhận lấy, mở ra đọc. Đọc xong hắn lại nhíu mày.

“Ngoài lá thư còn có thứ gì khác không?”

“Thưa, còn có một cái hộp đen, nhìn hơi khả nghi.” – Gia đinh ấp úng, lôi từ trong ngực ra một cái hộp đen hoa văn đỏ kì lạ. Hoa văn của nó giống như một ngôn ngữ nào đó.

“Được rồi ngươi cút đi.”

Bạch Chi Viên giật lấy cái hộp rồi đi nhanh vào phòng.

Gia đinh dạ dạ vâng vâng rồi vội vã chạy đi.

“Các huynh đệ, tập hợp tập hợp.” – Gia đinh đó vừa chạy vừa gọi các gia đinh khác.

“Có chuyện gì đấy A Giáp, sáng sớm mà ngươi đã động kinh như thế.” – Một gia đinh bụng bự hỏi.

“Đừng đùa, hôm nay Cung chủ rất lạ!” – A Giáp nói làm mọi người gạt công việc qua một bên, cả đám ngồi xổm xuống đất hóng chuyện.

“Cung chủ như thế nào?”

“Kể đi kể đi!”

“Đừng vòng vo!”

“Ai ai đừng vội, từ từ ta nói. Cung chủ hôm nay làm ta rất ngạc nhiên. Hôm nay cư nhiên đầu tóc rối tung rối mù, quần áo không chỉnh tề.” – A Giáp hùng hồn kể.

“Thật không?”

“Ngươi lại bịa chuyện?”

“Không có, ta thề! Còn nữa. Hôm nay có một bức thư cùng với một cái hộp đen được đặt trước của Cung, ta thấy, liền đưa vào cho Cung chủ.”

“Thế thì lạ lắm à? Ngày nào chả có thư gửi đến cho Cung chủ.”

“Ngươi im lặng! Cái quan trọng nằm ở chiếc hộp kia. Ta ngày xưa có một người hàng xóm, người ấy chuyên tạo ra cổ trùng, ngày nào ta cũng nghe cái mùi cổ trùng ấy. Mà hôm nay cái mùi ấy phát ra từ trong cái hộp kia… Còn lá thư thì được ướp hương thơm, là mấy cái mùi ở… Thanh Lâu ấy… Với lại các ngươi có cảm thấy, tâm tình Cung chủ dạo gần đây hơi thay đổi không?”

“Có, hôm trước ta vừa mới bị Cung chủ mắng đây, toàn những lời thô tục chưa từng thấy Cung chủ nói!”

“Hôm trước thì ta đang quét lá, Cung chủ đột nhiên ra bẻ gãy chổi của ta!”

Các gia đinh nhìn nhau.

Có lẽ họ cảm nhận được gì đó.

Bạch Chi Viên đặt chiếc hộp lên bàn, ngồi nhìn nó.

“Vương Diệp, ngươi càng ngày càng chẳng coi ai ra gì. Chọc ai không chọc, lại chọc ngay người quan trọng của Bạch Chi Viên ta. Để coi ngươi thả thứ gì vào phòng của Tiểu Hương.”

Bạch Chi Viên mở chiếc hộp ra.

Chỉ là một cái hộp trống rỗng. Nhưng hắn không hề biết, một con cổ trùng nhỏ bằng đầu kim đã ăn sâu vào da thịt hắn.

Bạch Chi Viên nhíu mày.

“Đùa giỡn với ta sao?”

___________

Hữu hộ pháp vận khinh công, cấp tốc chạy đến nhà Chu Hiên, gấp gáp đẩy cửa vào.

“Chu Hiên, giúp…”

Đang nói nửa chừng, Hữu hộ pháp bỗng im bặt. Bởi vì khung cảnh hắn nhìn thấy…

Một vị hoàng đế trên vạn người đang mặt cau mày có, chống hông đi tập tễnh đến tủ dược. Cùng một Vương Diệp hắn đi tìm mấy ngày cũng không thấy đang nằm trên giường đắp chăn, mặt đỏ au thở hổn hển.

“Sở Vương… Ngươi là cùng Vương Diệp…” – Hữu hộ pháp chỉ chỉ vô Sở Thiên rồi lại chỉ vào Vương Diệp.

“Trần Nguyên ngươi chớ có nghĩ bậy. Là hôm qua trẫm bị nằm trên mặt đất nên mới đau hông, còn Vương Diệp là bị sốt.” – Sở Thiên vội vã đáp lời.

Hữu hộ pháp ôm tim thở phào.

“Ngươi tới đây làm gì?” – Sở Thiên hỏi.

“Dương Thốn bị rắn độc cắn, ta tới xin Chu Hiên dược. Giờ hắn không có nhà, đành phải lấy trước rồi tạ lỗi sau vậy.” – Hữu hộ pháp lấy một miếng vải sạch, bỏ viên dược trị độc vào, gói lại cho vào lồng ngực.

“Trước khi ngươi đi, trẫm có điều muốn hỏi.” – Sở Thiên nắm vai Hữu hộ pháp, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Chuyện gì? Ta đang gấp.”

“Người sốt thì nên uống thuốc gì, nấu như thế nào? Còn có cháo nữa, nấu ra sao? Vương Diệp hắn bị bệnh rồi mà trẫm vẫn không biết làm gì…”

Hữu hộ pháp: “(ー ー;)”

Hữu hộ pháp đành phải ra tay, ghi công thức nấu thuốc cùng cách nấu cháo ra giấy đưa cho Sở Thiên.

“Ta đi đây!”

“Khoan khoan! Trẫm còn không biết phân biệt dược…”

Cơ mà Hữu hộ pháp đã đi mất tiêu rồi…

“Khụ khụ.” – Nghe thấy tiếng Vương Diệp ho khan, Sở Thiên liền chạy đến.

“Ngươi sao rồi?”

“Cho ta miếng nước…” – Vương Diệp khó khăn gằn từng chữ vì cổ họng cùng thân thể không chỗ nào không đau nhức mệt mỏi.

Ai bảo hôm qua chơi ngu ngâm nước lâu quá, giờ bị ốm luôn rồi!

Sở Thiên rót miếng nước trà nguội lạnh trên bàn vào tách đưa cho Vương Diệp, đỡ y ngồi dậy.

Vương Diệp nhận lấy tách trà, uống ực một cái, rồi chỉ chỉ vào bình trà.

“Ngươi muốn uống tiếp?” – Sở Thiên hỏi.

Vương Diệp lắc lắc rồi gật gật.

“Ngươi lấy cả bình trà qua hộ ta.”

Sở Thiên đưa bình trà cho y. Y ngửa đầu lên nốc hết trà trong bình vào miệng.

“Khụ khụ khụ…” – Vương Diệp phun hết nước trong miệng ra, nước có màu hồng nhạt vì bị pha loãng với máu.

Máu cũng tràn từ mũi ra.

“Vương Diệp!” – Sở Thiên luống cuống, chạy xung quanh nhà tìm vải nhưng không thấy, đành phải dùng y phục trắng muốt trên người mình lau máu mũi cho Vương Diệp.

Vương Diệp cảm nhận được sự nóng rát như lục phũ nội tạng đang bị đốt cháy.

Lại ho ra thêm một búng máu đỏ tươi, Vương Diệp ngất lịm đi.

“Vương Diệp, ngươi chịu đựng, ta dẫn ngươi đến tên lang băm kia…” – Sở Thiên đang hoảng hốt thì nghe tiếng “chi nha” cửa mở.

“Ai, mệt muốn chết.” – Chu Hiên mở cửa, lấy tay phẩy phẩy trên mặt.

“Lang băm…” – Sở Thiên nhìn Chu Hiên.

“Ai là lang băm hả cái tên kia, mẫu thân ngươi đang chờ người về kia kìa…” – Chu Hiên ngước lên, thấy Sở Thiên người nhuộm đỏ bê bết, ôm Vương Diệp máu từ mũi chảy ra đang đông lại.

“Đừng! Đừng di chuyển y, đặt y xuống giường! Ta đi lấy dược.” – Chu Hiên chạy ra sân bốc dược đang phơi, cùng một bộ kim châm mới.

Sở Thiên nhẹ nhàng đặt Vương Diệp xuống, khóe mắt ẩn sự khó chịu. Chu Hiên bước đến, đưa dược cho Sở Thiên cầm:

“Ngươi ra đun thuốc đi. Hai phần ba nước, lửa lớn. Xong rồi vào đây nhanh, phụ ta lấy độc ra khỏi người y.”

Sở Thiên gật đầu, chạy ra sân sau đun thuốc. Chu Hiên lấy một viên dược màu nâu đen bỏ vào chén, tán nhuyễn, pha với một loại nước gì đó đặc sệt rồi đút Vương Diệp uống.

Sau khi uống chén thuốc, mặt Vương Diệp càng tái hơn, mi mày nhíu chặt, có dấu hiệu giãy dụa. Chu Hiên chỉ còn cách điểm huyệt y, khiến y không thể cử động.

Sở Thiên đi vào, y phục bẩn hề hề, đỏ đỏ đen đen.

“Ngươi ngồi đây, truyền 1 thành nội lực cho y đi. Ngươi làm được không?”

Sở Thiên ngồi thẳng lưng, mím môi gật đầu.

Chu Hiên cười khẩy một cái, nụ cười mang hàm ý mà sau này Sở Thiên mới hiểu được.

Sở Thiên nhắm mắt, đặt tay lên đan điền Vương Diệp, bắt đầu truyền nội lực.

Trong lúc đó Chu Hiên mở kim châm, châm huyệt cho Vương Diệp. Vương Diệp dù bị điểm huyệt nhưng đau đớn khi bị lục phũ nội tạng nóng ran, bị châm cứu và truyền nội lực đột ngột vẫn lan tràn mạnh mẽ trong người y, khiến khóe miệng y chảy ra dòng máu.

Sở Thiên cảm nhận được Vương Diệp biến đổi, y có chút rối loạn.

“Ngươi ngồi im đó mà truyền tiếp đi! Ngươi mà chuyển động thì y sẽ chết đó!” – Chu Hiên quát lên.

Sở Thiên lấy lại bình tĩnh, tập trung.

Trên trán hai người đã chảy đầy mồ hồi.

Sau một canh giờ, Chu Hiên thở hắt ra: “Được rồi, ngươi dừng lại đi.”

Sở Thiên cũng thở phào, thu lại nội lực.

Chu Hiên định đứng lên để ra sân sau lấy dược, một bàn tay đặt lên vai đè y ngồi xuống.

“Ngươi ngồi đây đi, ta ra lấy cho.”

Chu Hiên gật đầu, ra sân trước lấy một miếng vải sạch, đổ nước từ bình dược vào khăn. Chu Hiên dùng khăn đó lau mặt, lau những vết máu rồi giải điểm huyệt cho y.

Lúc Sở Thiên bưng chén thuốc vào, Chu Hiên đã ngồi ngủ gục bên cạnh Vương Diệp.

Sở Thiên lắc đầu. Đút cho Vương Diệp xong chén thuốc, y ngồi xuống cạnh Chu Hiên. Sở Thiên nhìn Chu Hiên, vuốt sợi tóc rớt bên má y.

“Ngươi cứu mẫu thân ta một mạng, bằng hữu ta một mạng, vậy là ta nợ ngươi hai cái ân tình. Làm thế nào trả hết cho ngươi đây?”

___________________________________________

Bạch Chi Viên từ sau khi sự việc hít phải xuân dược khí, y càng thấy bản thân càng lạ. Suốt ngày cảm thấy khó chịu, cáy gắt, cái gì cũng làm hắn ngứa mắt. Hắn không thể ngăn bản thân đi chửi loạn xạ mấy người đó.

“Dương Thốn đã khỏe chưa?” – Bạch Chi Viên ngồi uống trà, hỏi Hữu hộ pháp đứng bên cạnh.

“Tả hộ pháp đã khỏe, cảm tạ Cung chủ thăm hỏi.” – Hữu hộ pháp dạo gần đây không còn cười nữa, khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi. Vừa chăm sóc cho Tả hộ pháp và Tiểu Lam, vừa phải dọn tàn cục của Bạch Chi Viên gây ra, đã mấy đêm rồi y chưa ngủ.

“Trần Nguyên, ngươi bắt mạch cho ta, xem ta dạo này bị làm sao. Ta cảm thấy khó chịu.”

“Mạn phép.” – Hữu hộ pháp nắm lấy cổ tay Bạch Chi Viên bắt mạch.

Hữu hộ pháp có chút giật mình, xong rồi lấy lại vẻ bình ĩnh một cách nhanh chóng.

“Sao? Ngươi trông có vẻ giật mình.” – Bạch Chi Viên tò mò. Hắn muốn biết nguyên nhân dạo gần đây hắn có kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Hữu hộ pháp hắng giọng, mặt hơi đo đỏ.

“Xin mạn phép một lần nữa..”

“Ngươi cứ nói!” – Bạch Chi Viên gấp đến độ đứng ngồi không yên.

“Ta cảm nhận được trong người Cung chủ có thêm một cái nhịp đập không phải của Cung chủ… Chắc là Cung chủ có… Chắc là hỉ mạch…” – Nói đến đây mặt Hữu hộ pháp lại đỏ thêm vài phần.

“Ngươi bậy!” – Bạch Chi Viên đập bàn. Người mà hắn làm chuyện đó lần đầu tiên cũng chỉ là mỗi Vương Diệp, mà là hắn nằm trên, làm sao lại có hỉ mạch!?

“Cung chủ thứ lỗi, ta y thuật không tinh thông.” – Hữu hộ pháp quỳ xuống trước chân Bạch Chi Viên.

“Thôi thôi ngươi đi ra ngoài, về phòng chăm sóc cho Dương Thốn đi.” – Bạch Chi Viên khoát khoát tay.

“Ta lui.” – Hữu hộ pháp bưng khay trà đi ra ngoài.

Bạch Chi Viên lấy tay vuốt mặt.

Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy trời!

Hữu hộ pháp về phòng của Tả hộ pháp. Thấy Tả hộ pháp nằm trên giường mở mắt nhìn y, y ngồi xuống bên mép giường.

“Ngươi dậy rồi à.”

Tả hộ pháp vừa nằm vừa ôm eo Hữu hộ pháp.

“Trần Nguyên, Cung chủ có con hả?”

“Ngươi đừng nói lớn quá.”

“Cung chủ cũng có nghe được đâu.” – Tả hộ pháp dẫu dẫu môi. Mấy ngày nay hắn bị phát tác độc, là Hữu hộ pháp “không quản ngày đêm” chăm sóc hắn.

“Ta không biết, ta thật sự là bắt được một cái mạch đập khác không phải của Cung chủ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN