Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha - Chương 25: Bách Phát Bách Trúng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha


Chương 25: Bách Phát Bách Trúng


*** Hehe, I’m back.

Dự là cuối tuần sau có GA nha***
Đông chí đã qua, cây bông gòn trong hoa viên đã bung nở.

Tô Dật Thuần tối qua quên tắt báo thức, 6 rưỡi sáng đã bị gọi dậy, cậu duỗi người, mặc đại cái áo rồi đi xuống lâu.

Cậu khoác một cái áo ngoài, bên dưới vẫn mặc quần ngủ chân đeo dép lê.

Chân cậu bị lạnh đến run rẩy nhưng vẫn cầm kéo tỉ mẩn tỉa hoa, chọn một cành đẹp nhất cắm vào bình.

***Hự, cảm giác yên bình quạ:””I Làm 1 chiếc đèn về vườn nhỉ, vừa hay còn 1 cái đèn cuối cùng***
Tô Dật Thuần nhìn căn biệt thự yên tĩnh, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện hôm nay cậu là người dậy sớm nhất, Cẩu Đông Tây cũng chưa online.

Cậu sung sướng đứng trong hoa viên xoay eo cười nói: “Thiên hạ này đều là của trẫm, các vị mỹ nhân phải thật cố gắng sinh cho trẫm một thái tử nha ha ha ha!”
Cậu nhớ lại《 Như Ý truyện 》mà Cẩu Đông Tây hay xem, đang nghĩ xem hoàng đế thường nói gì thì bỗng nghe thấy tiếng ho nhẹ từ cửa truyền đến.

Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ, Tô Dật Thuần ngơ ngác quay đầu lại, thấy Đỗ Hàn Sương mặc đồ thể thao đứng trước cửa cười khẽ, trong tay còn cầm một túi sữa đậu nành.

“…Sao anh dậy sớm vậy?”
“Bẩm Hoàng Thượng, thần 5 giờ mỗi sáng rời giường chạy bộ, bây giờ vừa về đến nhà.”
“Anh có bệnh à, mau quên mấy câu linh tinh em vừa nói đi,” Tô Dật Thuần mở cửa cho hắn, tức mình giành lấy sữa đậu nành còn ấm trong tay hắn: “Em muốn uống.”
“Ừ, mua cho em mà,” Đỗ Hàn Sương nhìn cậu ăn mặc phong phanh, vỗ đầu cậu: “Mau đi thay quần áo, hôm nay đưa em ra ngoài chơi.”
Đôi mắt thiếu niên vụt sáng, vui sướng chạy lên lầu thay quần áo.

Đỗ Hàn Sương dõi theo bóng hình cậu, lại nhìn sang bình hoa cắm bông gòn trong phòng khách, lẩm bẩm nói: “Dễ dỗ quá.”
Lúc cậu thay quần áo xong, dì Vương đã làm xong bữa sáng, đang bày lên bàn.

Tô Dật Thuần ngồi vào chỗ, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn, hỏi: “Sao nay nhiều đồ ăn vậy anh?”
“Thầy giáo em nói, phải bồi bổ thân thể,” Đỗ Hàn Sương chống cằm nhìn cậu ăn cơm: “Thích ăn gì thì bảo dì Vương làm cho.”
***Em cũng mún huhu***
Tô Dật Thuần:???
Sướng dữ dội dị
Sau khi ăn xong, Tô Dật Thuần nhìn Đỗ Hàn Sương quần áo chỉnh tề đứng ở cửa, hơi nhíu mày: “Cha… Không phải, anh à, chúng ta là đi chơi, không phải đi bàn chuyện làm ăn.

Anh ăn mặc nghiêm túc quá, đổi bộ nào thoải mái hơn được không? Hiếm có dịp được chơi thỏa thích, anh cứ xõa đi.”
Đỗ Hàn Sương cúi đầu nhìn quần tây, giày da của mình, trầm mặc một lát, hỏi: “Em thật sự muốn tôi xõa hết mình?”
“Vâng.” Tô Dật Thuần nhìn đôi mắt sâu thẳm của Đỗ Hàn Sương, đột nhiên có dự cảm không tốt.

Ngồi trên xe máy bị gió lạnh thổi đông cứng cả mặt, Tô Dật Thuần trù cái mồm thối của mình lần thứ 1000.

Cậu ngây thơ quả thể, bảo hắn mặc đồ thoải mái chút, ai ngờ hắn mặc thành dân chơi thế này.

Người đàn ông lái motor thân mặc style đường phố, chân đeo một đôi Nike Air Jordan.

Hắn phóng xe cực nhanh, Tô Dật Thuần phải ôm chặt eo hắn mới không bị văng ra ngoài.
***Streetwear của dân Trung khủng bố lắm:””>***
Đến nơi, Tô Dật Thuần mới biết hắn đưa cậu tới khu trò chơi điện tử.

“Ở đây á?” Tô Dật Thuần nhìn chung quanh, đi theo hắn vào cửa.

“Tôi cảm thấy em sẽ thích.”
Khu trò chơi điện tử này so với ở thế giới thực không khác là bao, cửa mở ra, âm nhạc xập xình và mùi khói thuốc đập vào mặt.

Tô Dật Thuần cầm một nắm đồng xu trò chơi nhìn quanh, cảm thấy không có gì thú vị lắm.

Ném bóng rổ? Chơi với người thật thích hơn; lái xe? Cậu mượn xe của Đỗ Hàn Sương cũng được; đập chuột đất với đánh trống Taiko thì đơn giản quá.

Cậu đi quanh khu trò chơi một vòng, tầm mắt dính lấy một máy gắp thú bông.

Thú bông ở đây rất đa dạng, Tô Dật Thuần thấy trong đó có một con thỏ bông mặc áo ngủ, có thể mang về đặt chung với gấu Teddy.

Đợi người xếp trước rời đi, cậu xắn tay áo ra trận, nỗ lực xoay cần điều khiển.

Chung quanh có người âm thầm quan sát cậu, có kẻ rục rịch muốn tới gần, Tô Dật Thuần không phát hiện, còn Đỗ Hàn Sương thì cảnh giác cao độ.

Hắn âm thầm thả ra một sợi tin tức tố bọc Tô Dật Thuần kín mít, quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy tên đó, áp lực của Alpha cao cấp làm mấy tên đó sợ run.

Tô Dật Thuần không biết sóng ngầm mãnh liệt quanh mình, cậu nhìn con thỏ bông không hề xê dịch kia mà bực mình.

Cậu thử mười mấy lần rồi vẫn không gắp được! Cẩu Đông Tây, đền tiền!
Cẩu Đông Tây đột nhiên bị cue, đần mặt nhìn con thỏ bông đáng thương liên tục bị gắp lên rồi lại rớt xuống.

Mu bàn tay Tô Dật Thuần nổi gân xanh, hệ thống bé nhỏ sợ xanh mặt, đừng có bẻ gãy cần điều khiển của người ta đấy sếp ơi.

“…Sếp Thuần, anh đừng nóng, không được thì nhờ đối tượng nhiệm vụ giúp chút đi?”
Tô Dật Thuần nhìn chằm chằm con thỏ đã nằm mấp mé cạnh cửa ra, tức đến dậm chân, Đỗ Hàn Sương níu vai cậu.

“Đừng giận, em muốn con nào?”
“Em muốn con thỏ màu hồng kia mà gắp mãi không được!”
Tô Dật Thuần dán mặt lên cửa kính, máy trò chơi bị cậu đẩy đến rung lắc không ngừng: “Anh gắp cho em đi.”
“Ừm, được rồi, được rồi.” Đỗ Hàn Sương bỏ tiền xu vào, điều chỉnh góc độ, rồi bấm nút, tay gắp lao tới mông con thỏ.

Omega ngừng thở, chăm chú nhìn tay gắp lao xuống rồi lại nâng lên, con thỏ nghiêng một chút, vốn nó đã mấp mé cạnh cửa ra, bị hẩy một cái liền rơi bụp xuống.

Đỗ Hàn Sương ngồi xổm xuống lấy con thỏ ra, nhét vào trong lòng ngực Tô Dật Thuần, bỗng hắn bị cậu nhón chân ôm lấy.

“A a a a a ta &%¥#% anh à, yêu anh chết mất!!”
Đỗ Hàn Sương nhiều năm giả bộ nghiêm túc đã thành quen, đột nhiên được người ta tỏ tình đành sững sờ tại chỗ.

“Sao anh giỏi quá vậy? Thật quá trâu bò”
“Tới đây, tôi bật mí cho,” nam nhân hiếm khi tỏ ra ấu trĩ, hắn khom lưng, kề sát bên tai cậu: “Trước kia, trong quân ngũ, tôi là tay súng bắn tỉa, bách phát bách trúng.”
Hơi thở thơm mùi gỗ đàn hương phả vào vành tai cậu, Tô Dật Thuần cảm thấy may mắn thay, ánh đèn trong khu trò chơi lờ mờ, nếu không hắn sẽ thấy cậu đỏ mặt mất.

Thiếu niên ngượng ngùng sờ lỗ tai mình, rũ mắt thầm nghĩ, quả là là bách phát bách trúng.

Trúng ngay tim cậu rồi.

Ôm thỏ bông ra khỏi khu trò chơi điện tử, hai người bắt đầu đi dạo phố.

Chung quanh có rất nhiều người, hầu hết là các cặp đôi.

Đỗ Hàn Sương nhìn người khác âu yếm, chim chuột, lại nhìn Tô Dật Thuần bên cạnh, trong lòng trào ra cảm xúc không rõ.

Hắn cảm thấy trái tim mình nặng trĩu một thứ tình cảm không tên, như giọt mưa xuân đọng trên lá non, như hương hoa quẩn quanh không dứt.

Mà người khiến hắn xao động kia ơi, em có biết ánh nắng vàng đang hôn lên sườn mặt em, lưu lại một đóa hoa hồng.

Một đóa hồng đọng lại thành nốt ruồi son rực rỡ bên môi.

***Ghê ko ghê ko, tui chém đọ***
Góc áo bị người phía sau nắm trong tay, đột nhiên góc áo bị giật hai cái, Đỗ Hàn Sương quay đầu nhìn cậu, Tô Dật Thuần chỉ một tiệm bánh ngọt bên cạnh, đung đưa vạt áo Đỗ Hàn Sương: “Muốn ăn kem.”
Trong tiệm bánh ngào ngạt vị bơ thơm ngon, Tô Dật Thuần đứng trước quầy chọn vị hương thảo và vị xoài, rồi tìm chỗ ngồi.

Tiết trời đầu đông, gió lạnh làm chóp mũi đỏ bừng, Tô Dật Thuần sờ cái mũi lạnh lẽo của mình, rồi nhìn ly kem trước mặt, cầm thìa bắt đầu ăn.

Lấy muỗng khuấy cốc cà phê trước mặt, Đỗ Hàn Sương nhìn miệng nhỏ của Tô Dật Thuần ăn kem, dù lạnh đến rùng mình vẫn muốn ăn, hắn cảm thấy cậu vừa đáng yêu vừa ngốc.

“Thích ăn đồ ngọt đến thế à?”
“Ừm, thích lắm,” nhanh chóng giải quyết xong một vị, Tô Dật Thuần lấy khăn giấy lau khóe miệng: “Ăn đồ ngọt sẽ thấy vui vẻ hơn.”
Hai chữ đồ ngọt làm hắn đột nhiên nhớ tới bà chủ cửa tiệm bánh ngọt kia, không biết vì sao, trong lòng rất khó chịu.

“…Chúc mừng ký chủ, chi nhánh cốt truyện ‘ Đừng đánh nhau vì em ’ hoàn thành 20%.

Tôi không hiểu lắm, cái nhánh cốt truyện này hoàn thành như thế nào vậy?”
“Cậu không biết thì làm sao tôi biết được…”
Tô Dật Thuần đút miếng kem cuối cùng vào miệng, vừa định nói chuyện, tiếng chuông điện thoại của Đỗ Hàn Sương bỗng vang lên.

Biểu tình hắn có chút vi diệu, nghe xong điện thoại càng thêm kỳ quái.

“Bây giờ tôi phải đi sân bay đón một người bạn cũ, xin lỗi, không thể đi chơi với em nữa,” Đỗ Hàn Sương sờ đầu cậu: “Tôi đưa em về nhà trước được không?”
“……” Tô Dật Thuần lặng lẽ hít vào một hơi, ráng nặn ra nụ cười: “Không phiền như vậy đâu, em tự đi về là được.”
Cậu vừa dứt lời, xoay người định đi, hắn dỗi tay nắm lấy cổ tay cậu.

“Hay là, em ra sân bay với tôi, được chứ?”
Thẩm Cầu đang ở sân bay cúi đầu chơi Anipop.

Bỗng có ai đó đứng phía trước che ánh sáng của hắn, hắn ta ngẩng đầu đang định chửi, thì phát hiện ra là Đỗ Hàn Sương.

Nhìn quần áo ai kia từ trên xuống dưới, hắn làm mặt quỷ nói: “Để bụng ghê nhỉ, nghe người ta trở lại là ăn diện ra đón, có muốn tỏ tình ngay ở sân bay không?”
“Cục cứt,” Trước mặt bạn bè, Đỗ Hàn Sương hiếm khi bộc lộ tính tình, khẽ nói: “Hôm nay vốn là đưa nhóc con nhà tôi đi chơi, ngay lúc này thì ông gọi tới, ông cố ý đúng không?”
“Đệt, vé máy bay của Bùi Thiếu Bạch có phải tôi đặt đâu, vừa hay là hôm nay, tôi biết sao được.”
Thẩm Cầu quăng game sang một bên, nhìn chằm chằm Omega phía sau Đỗ Hàn Sương, hít hà một hơi.

Trong nhà Đỗ Hàn Sương có một vị hôn thê bù nhìn, chuyện này hắn đã biết.

Đây là lần đầu gặp, ai ngờ đẹp thế này.

“Chào em, anh là Thẩm Cầu,” hắn ta giả bộ good boy, duỗi tay về phía Omega: “Rất vui được gặp em”.

||||| Truyện đề cử: Ngọn Sóng Tình Yêu |||||
Tô Dật Thuần lễ phép bắt tay với hắn, tay khác thì đang ôm thỏ bông, cười chào hỏi.

Thẩm Cầu liếc Đỗ Hàn Sương, kéo hắn đến một bên, hỏi: “Ông mang tiểu mỹ nhân này tới làm gì, muốn làm Bùi Thiếu Bạch ghen à?”
“Ông có bệnh à.

Mồm mép tép nhảy thế sao không đi bán bảo hiểm đi?” Tính tình Đỗ Hàn Sương hoàn toàn bộc lộ, bực bội nói: “Tôi với Bùi Thiếu Bạch không có gì cả, trước đây cũng chưa từng ở bên nhau.

Nói nhảm nữa thì coi chừng cái mồm ông.”
Thẩm Cầu nhìn Tô Dật Thuần ngoan ngoãn đứng một bên, xoa cằm ra vẻ suy nghĩ, không đợi hắn nghĩ được cái gì thì bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi vui vẻ.

“A Cầu? Hàn Sương?”
Tô Dật Thuần ngẩng đầu, thấy một Omega xách theo hành lý, vui sướng nhìn sang bên này.

Cậu lập tức nhìn sang Đỗ Hàn Sương, thấy hắn đang sững sờ tại chỗ.

Còn Thẩm Cầu cười chào hỏi Bùi Thiếu Bạch.

“Tinh tinh, chi nhánh cốt truyện ‘ bổn cung còn chưa chết thì các ngươi vẫn chỉ là thiếp mà thôi ’ đã kích hoạt.

“Cái tên nghe hay đó.” Cẩu Đông Tây vẫn rất sôi nổi, Tô Dật Thuần thì không rảnh quan tâm cốt truyện với nhiệm vụ gì cả.

Xong đời rồi, cậu nghĩ.

Tôi thật sự thích cái tên Alpha này rồi.

– ———-*————-.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN