Lâm Bích Nguyệt nói nhỏ gì đó bên tai chồng, thấy Lương Sâm đồng ý, bà liền đi về phía Tiết Lạc.
Cô vẫn chưa phát hiện dì Nguyệt đang đi về phía mình, hiện tại cô còn đang bị Tưởng Nguyệt trêu chọc.
“Lạc Lạc, sao cậu vẫn còn nắm tay anh trai mình vậy?” Tưởng Nguyệt vừa mới phát hiện ra chuyện này.
Hai người bọn họ đã đi tới đại sảnh nhưng vẫn còn nắm tay chưa chịu buông, tất nhiên Tưởng Nguyệt không dễ dàng buông tha như vậy được, chẳng mấy khi có cơ hội trêu chọc cô.
Lúc này cô mới nhìn lại thì ra cô vẫn còn đang nắm tay Chu Hạo Nhiên, nhất thời cảm thấy luống cuống, mặt cô đỏ lên, nhìn anh cười ngượng ngùng, vội vàng buông tay, “Thật ngại quá… tại vừa rồi tôi hơi lo lắng.”
“Không sao.” Chu Hạo Nhiên rút tay mình về, tỏ vẻ không để tâm.
Đúng lúc này, di động của cô đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, thấy người gọi đến là Tạ Tâm Tâm, thật kỳ lạ.
Tạ Tâm Tâm hôm nay đã xin nghỉ, không phải hiện tại cô ta đang trở về nhà của mình à? Sao tự nhiên lại gọi điện cho cô?
Nghĩ thế nhưng cô vẫn quay sang Chu Hạo Nhiên và Tưởng Nguyệt nói xin lỗi rồi cầm điện thoại đi ra ngoài đại sảnh nghe.
Cô vừa rời khỏi, Lâm Trầm Nguyệt đã đi tới.
Bà vừa định gọi cô, nhưng nhìn thấy cô đang nghe điện thoại nên cũng không muốn làm phiền.
Lâm Bích Nguyệt đứng trước mặt Chu Hạo Nhiên, cẩn thận quan sát anh, trong lòng âm thầm đánh giá.
Ngoại hình chàng trai này không tệ, rất đẹp trai, rất phong độ, nhìn qua vô cùng điềm đạm quyến rũ.
Nếu không phải vì vẻ mặt lạnh lùng của anh, Lâm Bích Nguyệt thầm nghĩ bên cạnh anh đã có không ít người đẹp vây quanh rồi.
Vì lúc này bên cạnh anh chỉ có một cô gái, cho nên xung quanh đã có không ít ánh mắt của những cô gái khác lặng lẽ nhìn về phía bên này.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bích Nguyệt không làm Chu Hạo Nhiên ngạc nhiên.
Anh vốn cũng định đến chào hỏi bà, dù sao đây cũng là dì của Tiết Lạc.
Nhưng anh phát hiện dì ấy lại đang nhìn mình chằm chằm, dường như cảm giác được chút gì đó, anh vẫn im lặng, đứng yên cho dì ấy quan sát.
Đợi một lúc sau thấy Lâm Bích Nguyệt gật đầu cười nhẹ nhàng, anh mới miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, cầm món quà của mình đưa đến trước mặt Lâm Bích Nguyệt: “Dì Lâm, đây là món quà con chuẩn bị cho dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”
“Cậu chắc hẳn là bạn của Lạc Lạc, dì vừa nhìn thấy con bé nói chuyện với hai người.
Nếu đã là bạn của Lạc Lạc thì không nên tặng quà này nọ làm gì, rất tốn kém, ông xã dì tổ chức buổi tiệc cũng không nghĩ đến việc nhận quà cáp.
Lâm Bích Nguyệt không ngờ anh chàng này lại hiểu chuyện như vậy, còn chuẩn bị quà sinh nhật cho bà.
Bà bỗng cảm thấy hành động dò xét vừa rồi của mình hơi quá, nhưng chung quy cũng là vì lo nghĩ cho hạnh phúc của Lạc Lạc sau này, nên chuyện ấy cũng không tính là gì.
“Chỉ là món quà nhỏ không đáng giá là bao, hy vọng dì Lâm sẽ thích, đây là quà của con tặng cho dì, con là Tưởng Nguyệt, là bạn học của Lạc Lạc, còn đây là anh họ của con, tên anh ấy là Chu Hạo Nhiên.” Tưởng Nguyệt biết anh họ mình không giỏi nói chuyện, lo lắng anh ấy không thể để lại ấn tượng tốt với dì của Lạc Lạc, vội vàng tiến lên, mang quà mà mình đã chuẩn bị đưa đến trước mặt Lâm Bích Nguyệt.
Lâm Bích Nguyệt không thể từ chối, đành phải mỉm cười nhận lấy, sau đó kéo tay Tưởng Nguyệt, cười nói: “Con là bạn học của Lạc Lạc sao, vậy thì tốt quá, chúng ta qua bên kia ngồi, kể cho dì nghe một chút mấy chuyện thú vị của Lạc Lạc ở trường, con bé kia chẳng bao giờ tâm sự với dì chuyện gì, bây giờ lớn rồi, lại càng khó nói chuyện với con bé.”
“Tất nhiên được ạ, mọi chuyện của Lạc Lạc ở trường cháu đều biết.” Tưởng Nguyệt cũng rất vui vẻ, khoác tay Lâm Bích Nguyệt.
Chu Hạo Nhiên nghĩ, nếu hai người họ đã tìm nơi trò chuyện với nhau, thì anh cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút cho thoải mái, đợi cô nghe điện thoại xong sẽ trở lại.
Nào ngờ Lâm Bích Nguyệt thấy Chu Hạo Nhiên không đi theo hai người, bèn dừng lại, mỉm cười vẫy tay với Chu Hạo Nhiên: “Chu Hạo Nhiên, mau lại đây đi, dì có vài chuyện muốn hỏi con.”
Chu Hạo Nhiên không có cách nào khác, đành phải cười nhẹ, khẽ gật đầu, sau đó đi theo.
Thấy Chu Hạo Nhiên bước tới, Lâm Bích Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo Tưởng Nguyệt đi tiếp.
Tưởng Nguyệt ở bên cạnh hơi tò mò: “Dì Lâm à, anh trai con và Lạc Lạc không quen nhau, dì muốn hỏi anh ấy chuyện gì vậy?”
“Tiểu Nguyệt, anh họ con đã có bạn gái chưa? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Bích Nguyệt thấp giọng hỏi, quay sang nghiêm túc nhìn Tưởng Nguyệt.
Dì của Lạc Lạc hỏi một người đàn ông trẻ tuổi đã có bạn gái hay chưa, đương nhiên là vì Lạc Lạc rồi!
Lúc này Tưởng Nguyệt mới hiểu được ý tứ của dì Lâm, cô lập tức phấn khích, nghĩ đến việc dì Lâm muốn ghép đôi Lạc Lạc với anh trai, cô cảm thấy vận may của anh ấy thật đáng ngưỡng mộ, chỉ vừa mới có chút ý tứ với Lạc Lạc, vậy mà đã được người nhà của Lạc Lạc chào đón rồi, quá tốt phước!
Tưởng Nguyệt vội lắc đầu: “Không có không có, anh họ con hiện tại vẫn chưa có bạn gái, anh ấy 25 tuổi rồi.”
Lâm Bích Nguyệt thấy cô bé Tưởng Nguyệt này rất hợp ý mình, vừa nhìn đã thấy thân thiết.
Lại nghe Tưởng Nguyệt thành thật nói làm bà càng thích cô hơn.
Lâm Bích Nguyệt bỗng cảm thấy Lạc Lạc có được một người bạn như vậy, thật khiến bà yên tâm.
Lâm Bích Nguyệt biết Chu Hạo Nhiên không có bạn gái, lại chỉ lớn hơn Lạc Lạc ba tuổi, mới vừa rồi hai đứa còn nắm tay nhau, xem ra bà cần quan sát Chu Hạo Nhiên kỹ hơn, nếu cậu ta thật sự xứng đáng là một người đàn ông có thể để Lạc Lạc nương tựa cả đời, vậy thì bà cũng sẽ yên tâm mà giao Lạc Lạc cho cậu ta.
Chu Hạo Nhiên đi phía sau hai người, tuy biết Tưởng Nguyệt và dì Lâm đang tán gẫu, nhưng anh không nghe rõ hai người đang nói gì.
Có điều, chỉ cần động não là biết nhất định hai người đó đang nói chuyện của anh và Tiết Lạc.
Nghĩ lại bản thân mình vậy mà có thể dành được tình cảm của người nhà Tiết Lạc dễ dàng như vậy, khóe miệng Chu Hạo Nhiên không khỏi khẽ nhếch lên.
Ở phía bên kia, Tiết Lạc đi ra ngoài nghe điện thoại.
Cô ngạc nhiên khi nghe thấy Tạ Tâm Tâm nói rằng cô ta đang ở bên ngoài, có việc muốn vào biệt thự Lương gia, nhưng hôm nay ở cổng có rất nhiều bảo vệ, cô ta lại không có thiệp mời nên không vào được.
Tạ Tâm Tâm lại không muốn quấy rầy Lương Dật Phàm, chọc hắn ta tức giận khi biết việc cô trở về, nên chỉ có thể gọi cho cô, nhờ cô ra ngoài dẫn cô ta vào.
Cô cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, nhưng nghĩ mình và Tạ Tâm Tâm đã có thoả thuận, với lại người phụ nữ yếu đuối như Tạ Tâm Tâm cũng không có gì nguy hiểm nên cô đồng ý, sau đó đi ra cổng.
Nhưng khi ra đến cổng, ngoại trừ bảo vệ đang đứng gác thì cô không nhìn thấy bóng dáng Tạ Tâm Tâm đâu cả.
Cô đang định bấm máy gọi thì cô ta gọi lại.
“Không phải cô nói đang đứng ở cổng sao? Tôi ra rồi nhưng không thấy, cô mau đến đi.” Cô nói nhẹ nhàng.
Giọng nói bên trong điện thoại vô cùng sốt ruột: “Tiểu thư…..bụng của tôi đột nhiên đau quá, vừa mới đứng ở cổng đợi nhưng không chịu nổi nữa đành phải chạy đi tìm nhà vệ sinh, bây giờ tôi đang trên đường chạy tới, cô bước ra ngoài một chút là có thể nhìn thấy tôi.”
Cô không cảm thấy có điều gì khác lạ, bèn nghe lời đi thêm vài bước ra ngoài, nhưng vẫn không thấy người đâu.
“Tạ Tâm Tâm, cô gạt tôi, tôi thấy cô đâu có đến, rốt cuộc cô muốn đùa kiểu gì đây?” Cô cảm thấy tối nay Tạ Tâm Tâm hơi kỳ lạ, nghi ngờ quá!
Bỗng Tạ Tâm Tâm đột nhiên cười khúc khích trong điện thoại: “Được rồi, tôi thấy cô rồi, cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy tôi.”
Cô mơ hồ cảm giác được giọng nói của Tạ Tâm Tâm đầy hàm ý nguy hiểm, nhưng cô vẫn theo bản năng quay đầu lại.
Nào ngờ vừa quay đầu đã bị một chùm ánh sáng chiếu vào mắt, cô vội đưa tay che mắt lại, tránh sang một bên.
Bảo vệ đứng ở trước cổng nhìn thấy một chiếc xe đột nhiên chạy tới sắp đụng vào người đang đứng, có người vội vàng chạy ra, muốn cứu cô.
Trong lúc nguy cấp, chiếc xe đó đột nhiên chạy nhanh sáp tới bên cạnh Tiết Lạc, cửa xe đột ngột mở, một đôi tay từ bên trong vươn ra, kéo cô còn đang bàng hoàng lôi lên xe, sau đó nghênh ngang phóng mất.
Khi bảo vệ chạy tới chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Tiết Lạc bị bắt đi, bọn họ phản ứng rất nhanh, chạy ngay vào bên trong buổi tiệc.
Bảo vệ hoảng loạn chạy vào đại sảnh, nhìn xung quanh mọi người đều đang vui vẻ nói chuyện, anh ta đột nhiên hét lớn: “Có người bị bắt cóc, có người bị bắt cóc…”
Vốn mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên bị tiếng hét của anh bảo vệ làm cho sợ tới mức lập tức im bặt, kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Chỉ có duy nhất một người không ngây ra như những người khác.
Chu Hạo Nhiên nghe tiếng hô của người bảo vệ, trong lòng bỗng nhiên lo lắng vô cùng.
Thấy cô vẫn chưa trở lại, anh càng thêm hoài nghi.
Chu Hạo Nhiên bước nhanh tới trước mặt người bảo vệ, kiên nhẫn hỏi: “Anh nói rõ ra xem nào, là ai bị bắt đi? Bọn bắt cóc trông như thế nào? Có phải bọn họ chạy đi bằng xe ôtô không?”
“Phải… Là một cái cô gái xinh đẹp mặc váy dài bị bắt đi, cô ấy đứng ở cổng gọi điện thoại, đột nhiên có một chiếc xe chạy tới dừng trước mặt, rồi kéo cô ấy vào trong xe, sau đó bọn họ nhanh chóng chạy đi, chúng tôi đuổi theo nhưng không kịp… “
“Bọn họ chạy hướng nào?” Tay Chu Hạo Nhiên nắm chặt, sắc mặt u ám.
Người mà bảo vệ nói có lẽ chính là Tiết Lạc, cô ấy vừa ra ngoài nghe điện thoại, vẫn chưa trở lại.
Không biết vì sao khi nghĩ đến việc cô có thể sẽ bị bọn người đó làm tổn thương, Chu Hạo Nhiên cảm thấy khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Bọn họ chạy về hướng bên phải, vừa mới chạy đi không lâu.” Bảo vệ bị sắc mặt của Chu Hạo Nhiên dọa đến hoảng sợ nên trả lời rất nhanh, một tay vung lên chỉ về hướng chiếc xe chạy mất.
Chu Hạo Nhiên cũng không hỏi lại, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài.
Anh vừa mới chạy đi, thì một bóng người màu đen cũng chạy theo sau..