Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam


Chương 17


Edit: Trúc Điện chủ

Trương Túc: …

Các ngươi có thể có một tí cốt khí có được không hả, tuy một ngón tay kia của nàng rất lợi hại đó, nhưng các ngươi cũng không thể kinh sợ đến thế nha.

Đầu lĩnh sơn tặc dập đầu bịch bịch, sau đó còn có cảm giác đang dập đầu theo tiết tấu nữa. Những sơn tặc khác khi hắn quỳ xuống cũng vứt gậy cuốc quỳ xuống dập đầu theo.

Đầu lĩnh sơn tặc Triệu Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng, khóc ròng nói: “Chưởng môn, vừa rồi tiểu nhân chỉ muốn hù dọa người thôi, chúng ta chưa giết người bao giờ. Các người vẫn là nhóm người thứ nhất chúng ta cướp.”

Trương Túc: Cho nên là do nàng đen hả.

Triệu Tiểu Bảo nước mắt giàn dụa nói: “Chưởng môn, chúng tôi vốn cũng là những người nông dân chăm chỉ thật thà, nhưng mà thời gian trước bị nạn châu chấu, ăn hết hoa màu chúng tôi trồng, quan phủ còn luôn bắt chúng tôi nộp thuế, chúng tôi thật sự không còn cách nào mới không thể không lên núi làm cướp.”

Thật ra nói là đi ăn cướp, chứ chẳng qua là dựa vào tên tuổi của đạo tặc để không cho những người khác đến bắt nạt bọn họ mà thôi.

Sau này bọn họ lại lấy hết can đảm cũng chỉ định cướp tiền chứ không giết người, nhưng mà bọn họ khá đen đủi, lúc trước thật khó khăn mới có một đợt người đi ngang qua thì trên người mỗi người đều mang vũ khí, bọn họ mà dám chặn cướp thì chết thế nào cũng không biết ý chứ.

Sau đó nơi này lại không có ai đi qua, bọn họ sốt ruột vô cùng, người già trên núi cũng đã chết đói mấy người rồi. Hôm nay một tiểu tử canh chừng quay về nói có đám người đi ngang qua, không mang theo vũ khí. Triệu Tiểu Bảo lập tức mang theo thôn dân trên núi xuống dưới chặn cướp.

Ai biết thế mà chặn cướp phải thần tiên sống chứ, đây là vận đen gì thế không biết.

“Chưởng môn, người thần thông quảng đại chắc chắn có thể nhìn được ra trên tay đám người chúng tôi đều không dính mạng người nào. Chúng tôi chỉ là hổ giấy, chỉ biết dọa người thôi.”

“Chúng tôi chưa làm bất kỳ chuyện xấu nào, càng chưa từng kinh nhờn thần phật, Chưởng môn, nếu ngay cả người mạnh mẽ vĩ đại như người mà không cứu chúng tôi thì trên đời này sẽ không còn ai cứu chúng tôi cả. Chúng tôi chỉ có thể bị chết đói thôi, nếu là như thế, xin Chưởng môn ra tay cho chúng tôi được chết một cách thống khoái đi, coi như giải thoát cho chúng tôi, cầu xin người.” Triệu Tiểu Bảo than thở khóc lóc, vừa đấm vừa xoa, hợp tình hợp lý, thái độ lại vô cùng thấp.

Ít nhất thì một đám dân chạy nạn đi theo Trương Túc đều thấy không đành lòng.

Trương Túc mím chặt môi, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, giống như đang cười bất đắc dĩ.

Trương Túc: “Hệ thống ca, ngươi xem kìa, cho dù là dưới tình huống như vậy, nhưng có thể làm người đứng đầu một đám [sơn tặc] này thì hoặc nhiều hoặc ít vẫn có vài phần cơ trí.”

Hệ thống: “Đây là chuyện bình thường mà. Là tìm kẻ cao trong những người lùn thôi.”

Trương Túc nghĩ cũng đúng.

Triệu Tiểu Bảo thật cẩn thận quan sát sắc mặt Trương Túc, hắn vốn là con út trong nhà, lớn lên trong sự nuông chiều của cha mẹ, bản lĩnh đứng đắn thì không học được, nhưng xem mặt đoán ý, một cái miệng khéo cùng một chút cơ trí, lại là không ai dạy cũng biết.

Lúc trước cũng là hắn nhìn thấy trong thôn hoàn toàn không còn đường sống, mới khuyên bảo người trong thôn đi cùng hắn, dọc theo đường đi bọn họ vài lần tránh thoát nguy hiểm, đều là do Triệu Tiểu Bảo nghĩ cách giải quyết. Sau một vài lần, thôn dân đều nghe theo hắn.

Triệu Tiểu Bảo còn đang khóc lóc cầu xin, mà Trương Túc lại không muốn nghe nữa, nàng vươn một ngón tay ra, cố tình đè nặng giọng nói thành lạnh lùng trầm thấp: “Cho ngươi thời gian một nén nhang.”

Nếu là những người khác, một câu không đầu không đuôi như vậy có lẽ còn phải khó hiểu trong chốc lát, nhưng Triệu Tiểu Bảo nhìn chằm chằm sắc mặt Trương Túc, hắn lập tức đứng lên, té lộn nhào chạy lên trên núi.

Nói là chiếm núi làm vua, thật ra cũng chỉ là dựng mấy cành cây khô ở sườn núi thành lều tranh giản dị. Chẳng qua không ai thèm để ý, nếu không thật sự chọc quan phủ thì chưa đến nửa ngày là có thể diệt sạch bọn họ rồi.

Triệu Tiểu Bảo bò lên trên núi, ngay cả thở cũng không kịp, lập tức khàn giọng gọi: “Nhanh, bây giờ thu dọn đồ đạc xuống núi với ta, ta tìm được đường sống rồi.”

“Nhanh lên nhanh lên, đừng chậm trễ. Đều theo ta đi.”

“Cơ hội chỉ có một lần, muốn sống thì cứ nghe lời ta mà làm, thời gian không đợi người đâu.”

Triệu phụ Triệu mẫu mang theo con dâu cả, dắt đại tôn tử đại tôn nữ đi ra, vợ chồng Triệu lão nhị cũng chạy theo ra: “Tiểu Bảo, xảy ra chuyện gì mà vội như vậy.”

Triệu Tiểu Bảo: “Không kịp giải thích với mọi người đâu, mau thu dọn đồ đạc đi theo ta.” Dừng một chút lại nói: “Thôi, chúng ta cũng không có đồ gì, các ngươi cứ thế này đi theo ta đi.”

“Đi chỗ nào vậy.” Triệu đại tẩu hoảng sợ bất an. Chồng của nàng ta đã chết, nếu không phải còn có hài tử, Triệu gia để nàng ta ở lại, thì một nữ nhân như nàng làm sao sống nổi ở thời này chứ.

Triệu Tiểu Bảo nói: “Cha mẹ, các ngươi nghe ta đi, ta sẽ không hại các ngươi, mau xuống núi.”

Hắn lại lập tức gọi những người khác, nhưng có người do dự, trong lòng Triệu Tiểu Bảo thầm tính thời gian, vô cùng vội vã: “Các ngươi ngoan cố thì kệ các ngươi, tiên nhân chỉ cho ta thời gian một nén nhang, ta cố ý chạy đi gọi các ngươi đã là tận tình tận nghĩa. Các ngươi không tin thì ta mang theo cha mẹ ta đi.”

Một tay Triệu Tiểu Bảo túm cha hắn, một tay túm mẹ hắn, hai lão nhân lại kéo theo cháu trai cháu gái, người một nhà Triệu gia lập tức đi luôn.

Những người khác luống cuống: “Tiểu Bảo, chờ thúc một chút.”

“Tiểu Bảo…”

Trong lòng Triệu phụ băn khoăn: “Tiểu Bảo, chúng ta không đợi những người khác thật à?” Đều ở cùng một thôn, vậy không tốt lắm đâu.

Triệu Tiểu Bảo: “Cha, người không hiểu đâu, ta vừa đi thì bọn họ mới có thể cùng theo xuống. Hừm, không tin người quay lại mà nhìn.”

Triệu phụ quay đầu lại nhìn, quả nhiên cả thôn đều theo xuống.

Đã hết một nén nhang, trước mặt Trương Túc nhiều ra 68 người. Để mà nói thì tỷ lệ sống của thôn này không tính là thấp.

Triệu Tiểu Bảo cười lấy lòng Trương Túc: “Chưởng môn, 68 người thôn chúng ta đều đã ở đây.”

Lúc nói đến 68 người, trong lòng Triểu Tiểu Bảo có hơi kiêu ngạo, nếu không phải hắn thông minh, sao có thể sống được 68 người chứ, thôn bên cạnh thôn bọn họ gần như chết cả thôn đó. 

Trong lòng Trương Túc lại lách cách tính toán cò con, 68 người, mỗi người được 5 điểm công đức, tổng cộng là có 340 điểm công đức.

Trương Túc mãnh liệt chấn động: Giàu rồi!!!

Trương Túc cố gắng giữ khuôn mặt lạnh nói: “Đi thôi.”

Nàng nhấc chân đi về phía trước, Nhất Niệm và nữ đồng cùng đi theo sau, khi sắp tới gần Trương Túc, Nhất Niệm đột nhiên duỗi tay túm chặt sau cổ nữ đồng, ném người cho Trịnh Hương Lan.

Trịnh Hương Lan:???

Nhất Niệm mượn cơ hội vung vẩy lấy quạt hương bồ rách nát quạt gió cho Trương Túc: “Hôm nay Chưởng môn sử dụng pháp thuật vất vả, để ta quạt gió cho người.”

Trương Túc được một khoản điểm công đức lớn, tâm tình vô cùng sung sướng, lại thấy Nhất Niệm ân cần quạt cho nàng, tuy rằng không thể bớt nóng được, nhưng lại sảng khoái trong lòng nha.

Hơn nữa Nhất Niệm học theo nàng, dùng chủy thủ cắt ngắn tóc, tóc còn ngắn hơn cả nàng, chỉ chừa có một đốt ngón tay.

So với thiếu niên lúc đó uống thuốc phục hồi thì chỉ có làn da đen hơn thôi, làm cho người ta có cảm giác từ con chó sữa nhỏ biến thành chó sói nhỏ.

Mắt to, sóng mũi cao, môi mỏng, ngũ quan thật quá ưu việt mà. Cho dù tuổi còn nhỏ, bằng vào ánh mắt từng nhìn qua các loại minh tinh của Trương Túc, có thể khẳng định luôn, sau khi lớn lên, Nhất Niệm tuyệt đối là một đại soái ca nhan sắc hạng nhất.

Tuy quần áo của Nhất Niệm, vì điều kiện không cho phép, nên rất bẩn. Nhưng gương mặt kia lại rất sạch sẽ, giờ phút này đôi mắt trong sáng như viên đá quý đang nhìn nàng chăm chú, bên trong chỉ toàn là hình bóng phản chiếu của nàng.

Trương Túc: Tim đập chậm nửa nhịp.

Nhất Niệm phát hiện ánh mắt của Trương Túc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt mày cong cong, toàn bộ ngũ quan đều có ý cười, tươi cười xán lạn đến chói mắt, còn lóa hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu nữa, mềm mại gọi một tiếng: “Chưởng môn.”

Tuy giọng mềm mại nhưng lại không kéo dài. Giống như giữa mùa hè được uống một chai Sprite, ngọt mà không ngán, thoải mái đến tận đáy lòng.

Nhất Niệm quạt gió cho nàng, Trương Túc lại quỷ dị cảm thấy nàng càng nóng đến luống cuống.

Hơn nữa, nàng muốn uống Sprite…

Trương Túc nhớ lại vị Sprite mà nước bọt ứa ra, nàng không nhịn được tìm trên cửa hàng hệ thống.

Sprite, 2 điểm công đức.

Trương Túc: Hóa ra cũng không đắt lắm.

Cho nên khi bọn họ vượt qua ngọn núi này, lựa chọn nghỉ ngơi ở khu rừng trụi lủi, Trương Túc lại mua một cái lưới che nắng, tiêu 20 điểm công đức.

Người nhiều, dĩ nhiên hai cái nồi sắt không đủ dùng, cho nên Trương Túc lại mua 2 cái nữa, tiện thể mua 12 cái bát, 2 cái muôi gỗ, 20 đôi đũa, cộng thêm một cái ấm nước.

Dụng cụ đã có, tiếp theo tất nhiên là lương thực và nước.

Mua xong các loại đồ vật, tổng cộng tiêu hết 88 điểm công đức.

Trương Túc đau lòng quá đi thôi. Điểm công đức của nàng huhu.

Tiểu nhân trong lòng nàng lau nước mắt, nói với hệ thống: “Hệ thống ca, dù sao đã tiêu 88 điểm công đức rồi, lại cho ta một chai Sprite đi, vừa tròn điểm.”

Hệ thống: “…”

Hệ thống: “Được, ký chủ.”

Như vậy tính ra, nàng còn thừa 250 điểm công đức, cộng cả điểm trước đó nữa, tổng cộng nàng có 500 điểm công đức há há há há~

Trương Túc qua loa làm một cái thủ thế, vẻ mặt không chút để ý nào, sau đó trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống đồ vật.

Triệu Tiểu Bảo dám lấy đầu hắn ra đảm bảo, những thứ đó thật sự là xuất hiện từ hư vô đó.

“Thần tiên hạ phàm, thần tiên hạ phàm…”

Trương Túc nghe quen rồi, cũng lười sửa lời bọn họ, nghiêng đầu liếc nhìn Nhất Niệm, tiểu thiếu niên lập tức đi kiểm soát tràng diện này.

Trương Túc ngồi dưới lưới che nắng, trên bàn gỗ đỏ trước mặt đặt một chai Sprite đang tỏa ra hơi lạnh, nàng rót Sprite vào trong bát, khí phách uống một ngụm to.

Cảm giác mát, ngọt, còn có cả ga xông lên mũi. Uống xong một ngụm, hương vị quá ngon rồi.

Trương Túc: Sảng khoái!

Chờ Nhất Niệm phân công nhiệm vụ cho những người khác xong, Trương Túc gọi: “Nhất Niệm.”

Thiếu niên đi qua, quỳ xuống đối diện Trương Túc: “Chưởng môn, người tìm ta có việc gì à?”

Lúc này Trịnh Hương Lan đang vội vàng nấu cơm cùng những người khác, nên không thể trông coi nữ đồng, nữ đồng lập tức lộc cộc chạy đến ngồi xuống bên cạnh Trương Túc.

Nó ngẩng đầu nhìn tư thế của thiếu niên và Trương Túc, lặng lẽ điều chỉnh dáng ngồi, ngồi quỳ, sống lưng thẳng tắp.

Trương Túc sờ đầu nó: “Học nhanh đấy.”

Nữ đồng vui vẻ nở nụ cười, Trương Túc rót một ít Sprite vào bát, phần còn thừa lại đẩy cho Nhất Niệm: “Uống đi.”

Nàng bưng bát đưa cho nữ đồng, Nhất Niệm và nữ đồng không chút do dự nhận lấy Sprite uống vào, lần đầu tiên không phòng bị nên bị khí ga xông lên mũi chua xót, nhưng vị ngọt trong miệng lại không lừa người, đôi mắt hai người lập tức sáng lên, càng uống càng ngon.

Vị ngọt mát kia một đường chảy vào đáy lòng, làm người ta cảm thấy ngon đến nheo cả mắt lại.

Những người khác hâm mộ nhìn bọn họ, Trương Túc có thể không quan tâm người khác, nhưng Trịnh Hương Lan lại không giống như vậy.

Cho nên Trương Túc lại mua một chai, lần này đổ vào bát một ít, rồi để nữ đồng bưng qua cho Trịnh Hương Lan. Phần còn thừa lại, nàng thu vào trong không gian của hệ thống, để lần sau lại uống.

Nhất Niệm liếm liếm môi, đầu lưỡi còn có thể nếm được chút vị ngọt, cái này còn thơm ngọt hơn nước mật mà hắn từng uống.

Đây là nước lạnh mà cao nhân uống sao.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN