Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam - Chương 93
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam


Chương 93


Trans: Bạch lan Tửu

Hệ thống nghiêm túc đánh giá ký chủ hiện tại của nó, không biết có phải do tu luyện hay không, dung mạo của ký chủ càng lúc càng giống dung mạo vốn có của nàng.

Làn da trắng nõn, vầng trán đầy đặn, khuôn mặt như trứng ngỗng hào phóng mỹ lệ, lông mi thật dài đen như lông quạ rũ xuống tạo thành bóng râm trên khuôn mặt xinh đẹp, giống như hai rèm quạt nhỏ nhỏ xinh xinh. Phía dưới hai hàng lông mày cong cong là con ngươi lấp lánh rực rỡ.

Hệ thống “nhìn” nàng chậm rãi dạo bước ra ngoài điện, cằm hơi nâng, nhìn về phương xa, cả người đắm chìm dưới ánh mặt trời xán lạn, khiến cho lông tơ cực nhỏ trên mặt nàng cũng được miêu tả rõ ràng, tựa như được phủ một tầng ánh sáng màu vàng. Cánh môi hơi mím kia lộ ra vẻ trơn bóng giống như cánh hoa anh đào.

Ký chủ rút đi khí chất lạnh nhạt, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một loại cảm giác dễ chịu, tựa như đến trời đất cũng vô cùng yêu thích nàng, nàng đứng ở nơi tường cao ngói lưu ly đó tự nhiên thành một bức họa, mà nàng chính là điểm sáng duy nhất tồn tại trong bức họa.

Nhưng hệ thống đã từng thấy không ít mỹ nhân, kết cục cũng chỉ là xương khố hồng nha, da mỹ nhân mà thôi. Thực sự khiến nó kinh ngạc là đôi mắt của Trương Túc.

Người ta thường nói: Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.

Tâm hồn một người thế nào, xuyên qua đôi mắt người đó cũng có thể nhìn được một hai.

Trên con đường này, ánh mắt của ký chủ vẫn luôn như trước, giống như thay đổi gì đó lại giống như cái gì cũng không thay đổi.

Số liệu của hệ thống nhấp nháy, có một số chỗ còn xuất hiện sai số, hệ thống không dám trì hoãn nữa, vội vàng đi xử lý.

Trương Túc nhìn trước ngó sau không thấy ai, giơ hai tay lên duỗi eo một cái.

A, thật sảng khoái:)

“Hôm nay ăn gì ngon đây?”

Trương Túc gãi gãi mặt, xoay người đi vào trong điện.

Ở một chỗ rẽ cách đó không xa, nam tử tuấn mỹ toàn thân vô lực dựa lên tường đỏ, hai mắt tan rã.

Thân hình hắn ở giữa khoảng thiếu niên và thanh niên, nhưng khí chất cả người lại đặc biệt trầm ổn, khác xa bạn cùng lứa tuổi.

Bởi vì có mái cong che mất, ánh mặt trời như bị cắt ngang, chỉ chiếu đến nửa khuôn mặt hắn. Sống mũi cao thẳng kia thật được tạo hóa ưu ái, lông mày đen dày phủ trên đôi mắt thâm thúy, điển hình cho diện mạo đĩnh đạc.

Có thể tưởng tượng được, lại qua hai năm, ngũ quan hắn nẩy nở hết sẽ kinh diễm cỡ nào.

Nhưng giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú kia lại hiện lên màu đỏ ửng, môi mỏng cong cong duyên dáng thấp giọng thổ lộ: “Chưởng môn… Túc.”

Tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, trong đầu không khỏi hiện lên một màn vừa chứng kiến.

Thiếu nữ dịu dàng như vậy, thân thiết như vậy, hắn không cách nào coi nàng thành Chưởng môn mà đối xử.

Hắn, cảm xúc trong lòng hắn kích động kịch liệt, giống như núi lửa đang phun trào, giống như mưa rền gió dữ nhấc lên sóng gió động trời, hắn gấp gáp muốn đứng trước mặt nàng, chính miệng gọi nàng: Túc Túc.

“Túc Túc —” Tần Khiếu giơ tay vỗ trán, cũng che luôn cảm xúc phức tạp trong mắt.

Nửa canh giờ sau.

Trương Túc ăn uống no nê, cảm nhận được kết giới ngoài cửa điện có động tĩnh.

Đó là một pháp thuật nhỏ nàng mới học được, người bình thường không thấy được, cũng không có tác dụng bảo vệ gì, chỉ là khi có người xuyên qua thì Trương Túc sẽ nhận được thông báo.

Tác dụng có thể ví như chuông cửa, khụ khụ.

Nàng đổi một bộ y phục khác, áo gấm liền thêu tiên hạc cưỡi mây lành, tóc đen buộc cao, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trương Túc thấy người đến là hắn, nhẹ nhàng thở ra.

Vẻ mặt lạnh nhạt cũng không còn, nàng chủ động mở miệng: “Sao hôm nay lại đến đây.”

Tần Khiếu nửa cúi đầu, không dám nhìn thẳng nàng: “Mấy ngày không thấy Chưởng môn, trong lòng nhớ mong.”

Trương Túc… bên tai nàng hơi nóng lên.

Trương Túc: “Lúc trước không phải đã dùng gương truyền âm kể tình hình cho ngươi rồi sao.”

Lúc nàng tu luyện, hệ thống sợ có người quấy rầy, cố ý dùng gương truyền âm của nàng, giả giọng nàng nói chuyện với Tần Khiếu.

Tần Khiếu làm như không có gì mà chuyển chủ đề, cười nói: “Đúng vậy, hôm nay qua đây còn có chút việc.”

Trương Túc: “Hử?”

Vì thế Tần Khiếu nói lại chuyện khoa cử với nàng, hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của Trương Túc, giữa chừng tạm dừng một chút, giọng nói dường như hơi khàn.

Trương Túc quan tâm rót cho hắn một ly trà: “Ngươi nói chậm chút, không vội, uống chén nước trước đi.”

Động tác nàng nhanh nhẹn, bàn tay trắng nõn bưng ly đưa qua, chiếc ly sứ màu trắng kết hợp với ngón tay tinh xảo, càng tôn lên lẫn nhau.

Mi mắt Tần Khiếu cong cong: “Đa tạ Chưởng môn.” Hắn đưa hai tay ra đón lấy, trong nháy mắt tiếp xúc như nâng cả hai tay nàng trong lòng bàn tay.

Trương Túc thu tay lại: “Đừng khách khí.”

Hai tay Tần Khiếu nâng tách trà, nhấp từng ngụm nhỏ, mặc kệ tâm lý thành thục đến đâu, tuổi tác của hắn vẫn chưa lớn, làm ra tư thái này chẳng những không khó coi mà ngược lại còn có vẻ bán manh cực lớn.

Lúc Trương Túc nhìn sang, Tần Khiếu vốn đang hơi cúi đầu uống nước, nhận thấy tầm mắt của nàng, chậm rãi ngước mắt, lông mi đen dày như cánh bướm chậm rãi chớp chớp, đôi mắt to đen nhánh trong trẻo sáng ngời, cánh mũi hơi hơi động, giống như con thú nhỏ hít hít mũi, còn có môi mỏng dính bọt nước lấp lánh hơi mím, giảm đi vẻ sắc bén, thêm hai phần thẹn thùng. Hắn ngẩn người, sau đó đôi mắt to cong lên, vừa sinh động lại tràn ngập tinh thần phấn chấn, giống như ánh mặt trời mới lên ngang trời tầm tám chín giờ.

Trương Túc:…

Ta xong rồi. _(:з” ∠)_

Có một giây phút nào đó, nàng cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.

Nam hài này thật quá, thật quá… đó gọi là gì nhỉ.

Nàng cũng cảm thấy yết hầu bắt đầu căng thẳng, miệng khô, cũng tự mình rót cho mình một chén nước.

Hai người không ai lên tiếng, không khí ái muội vẫn tiếp tục.

Tần Khiếu cụp mắt, che giấu vui sướng nơi đáy mắt sắp trào ra.

Hắn có biện pháp có thể phá vỡ không khí vừa ái muội vừa ngượng ngùng này, trước đây hắn đã làm rất nhiều lần.

Nhưng hiện tại hắn không muốn.

Chung quy hắn vẫn có lòng tham, cả gan làm loạn, ý đồ kéo tiên nhân rơi xuống hồng trần vạn trượng.

Có thể rũ mắt nhìn hắn một cái hay không.

Chẳng sợ đây là hắn cố tình.

Loại không khí ái muội này giằng co hết nửa canh giờ, trong lúc đó Trương Túc cũng không biết mình nói gì, chỉ là xong việc nhớ lại cứ cảm thấy ngốc ngốc.

Cuối cùng đến khi Tần Khấu rời đi, Trương Túc chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhàng. Cái loại áp lực vô hình không biết đến từ đâu này tan biến sạch sẽ.

“Hờ…..” Nàng lau mồ hôi không hề tồn tại trên trán: “Ta vẫn là nên tiếp tục tu luyện thôi.”

Nhưng lúc này nàng mới vừa nhắm mắt đả tọa, vốn muốn mặc niệm khẩu quyết, kết quả trong đầu đều là đôi mắt ướt át, hai môi mím chặt của Tần Khiếu.

Trong đôi mắt kia tựa như có thiên ngôn vạn ngữ, đôi môi mềm mại còn có dính chút bọt nước kia đến gần bên tai nàng: “Túc Túc…”

“A— “

Trương Túc đột nhiên mở bừng mắt, không biết từ khi nào hai tai đã đỏ ửng.

A a a a a a a a a 

Hệ thống còn từ tốn nói: “Ký chủ động lòng phàm?”

Trương Túc hung tợn: “Không có!”

Nàng nhìn trái ngó phải, thấy trên bàn có một cây bút lông, ước chừng dài bằng tay của một đứa trẻ, cán bút thô to, cũng không biết Tần Khiếu tìm được từ đâu, Trương Túc cũng chưa từng dùng, chỉ để làm đồ trang trí.

Giờ phút này nàng giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại, sau đó bức từ trong cơ thể ra một luồng lin khí, từ đầu ngón tay bắn ra, rơi lên thân bút, thân bút lập tức dài ra đến một mét.

Suy nghĩ của nàng vừa động, bút lông lập tức đến trước mặt nàng.

Trương Túc nhấc chân bước lên, thân thể bắt đầu đung đưa kịch liệt.

Hệ thống:…

Hệ thống: “… Ký chủ đúng là biết sáng tạo.”

Trương Túc nào có thời gian để ý nó, dốc toàn lực khống chế bút lông.

Hệ thống không nhận được đáp lại, cũng tự cảm thấy không thú vị, đêm nay Trương Túc bắt đầu tập luyện ngự bút thế nào.

Liên Châu.

Là tòa thành đã từng được tiên nhân cư trú, hiện tại bên trong Liên Châu đã thành lập mười tám miếu tiên nhân lớn lớn bé bé.

Mỗi tòa miếu đều được xây cực kỳ nguy nga tráng lệ, tượng tiên nhân càng là sinh động như thật, đến cả khí chất cự người ngoài ngàn dặm của tiên nhân cũng mô phỏng rõ ràng.

Trông giữ những nơi này đều là người đáng thương không nhà để về, từ khi quan phủ ra mặt sắp xếp cho bọn họ, tuy rằng bá tĩnh khác có chút ý kiến nhưng rốt cuộc không có khúc mắc gì lớn.

Chẳng qua là trong âm thầm vẫn không tránh khỏi có một số người không cam tâm, nhỏ giọng nghị luận.

Đơn giản chỉ là cảm thấy tiên nhân cao quý cỡ nào, những người không nơi để về này đã số là phụ nữ và trẻ em, còn có người già thân thể không lành lặn, người như vậy hầu hạ tượng tiên nhân chẳng phải là làm nhục tượng tiên nhân sao.

Nhưng quan phủ đã phát văn bản rõ ràng, nói đây là ý của tiên nhân, ban che chở cho những người đáng thương này. Từ đó về sau những tiếng phản đối này mới bị áp xuống hơn phân nửa.

Trịnh tẩu chính là một người trong số những người đáng thương kia, dưới gối nàng có hai đứa con trai, mới có vài tuổi, nàng lại què chân, thật sự không cách nàng tự lập, sau đó nàng đến làm quản sự của một tòa miếu tiên nhân ở thành bắc Liên Châu.

Nghe nói trước đây nàng từng đi theo hầu hạ bên cạnh tiên nhân nữa, cũng không biết là thật hay giả nhưng người đến miếu tế bài, sau khi thêm tiền nhang đèn đều sẽ qua tìm nàng trò chuyện.

Con người Trịnh tẩu ôn hòa, cũng không làm ra vẻ, vấn đề mọi người hỏi, nếu nàng biết sẽ tỉ mỉ trả lời, thật sự không biết cũng nói thẳng không biết, thẳng thắn như vậy khiến người ta cực kỳ có cảm tình.

Hôm nay nàng vừa mới lau chùi tượng thần xong thì có một phụ nhân khuôn mặt phúc hậu đã dẫn một đôi song sinh trai gái đáng yêu đi đến trước mặt nàng.

Hai đứa nhỏ vừa đến gần đã vây quanh Trinh tẩu lớn tiếng ríu rít.

Phụ nhân kia dở khóc dở cười, dịu giọng nói: “Trong miếu tiên nhân không thể ồn ào, biết không?”

Hai đứa nhóc quay đầu nhìn thoáng qua bức tượng tiên nhân lạnh như băng, khuôn mặt được vũ khí sắc bén mài giũa trăm ngàn lần kia sắc bén khiếp người, như mặt trời chói chang, bỏng hai mắt, lạnh nhạt, mỹ lệ, không thể khinh nhờn.

Hai đứa nhỏ sợ tới mức lập tức che kín miệng nhỏ, sợ hãi quay đầu lại, sau đó hai mắt trông mong nhìn Trịnh tẩu.

Phụ nhân vừa gấp vừa sợ, nhỏ giọng nói: “Ai cho hai đứa nhìn thẳng tiên nhân, quả là đại bất kính.”

Mắt thấy hai mắt tròn tròn của hai đứa lập tức biến thành hai sợi chỉ, Trịnh tẩu vội ngắt lời: “Tiên nhân chỉ là có vẻ mặt lạnh nhạt, thật ra tâm địa rất mềm mại, dù cho nàng có ở đây thì cũng không để ý hai đứa nhỏ nhìn thẳng nàng, huống chi chỉ là một pho tượng đá chứ.”

“Thật sao?” Trong ánh mắt bé trai còn mang theo chút sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là mong đợi.

Trịnh tẩu cười nói: “Là thật. Trịnh thẩm thẩm cũng không biết gạt người.”

Hai đứa nhỏ lập tức nở nụ cười, trẻ con luôn không biết sợ, rất nhanh đã quên lời trách mắng của mẫu thân, lại lén quay đầu nhìn thẳng tượng đá.

Từ đôi mắt, cái mũi, cái miệng, không khỏi lẩm bẩm: “Tiên nhân thật là đẹp.”

Bọn chúng còn chưa đọc sách biết chữ, trong vốn từ hạn hẹp của chúng, “thật là đẹp” chính là cực hạn để hình dung dáng vẻ một người.

Không đúng, đó không phải người, là tiên nhân trên trời.

Phụ nhân tức cũng không được, khuyên cũng không xong, vẫn là Trịnh tẩu lên tiếng: “Muốn nghe chuyện xưa về tiên nhân không?”

“Muốn— ” Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời.

Trịnh tẩu dẫn theo bọn chúng đi về hướng hậu viện, vừa đi vừa nói: “Bản lĩnh của tiên nhân rất lớn, vẫy vẫy tay đã có thể từ không trung ném xuống ngũ cốc, trước khi tân triều chưa thành lập ấy à, cuộc sống của những bá tính như chúng ta cực khổ vô cùng, chỉ có thể ăn rễ cỏ, đất quan âm, quan sai còn đến thu thuế, bắt nạt chúng ta. Lúc ấy chúng ta đều cảm thấy qua hôm nay không có ngày mai, không thấy được hy vọng, mãi đến khi tiên nhân từ trên trời giáng xuống…”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN