Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần. - Chương 19: Cận Vệ Trung Thành (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần.


Chương 19: Cận Vệ Trung Thành (Hạ)


Tất cả mọi người ở đây đều hết sức ngạc nhiên vì những lời nói vừa rồi của Qrwe, tên tham quan đó nghe xong những gì mà Qrwe nói xương sống lạnh toát mồ hôi ,tay chân run cầm cập nhìn Tịch Dao, lúc này ông ta mới nhận ra được thân thế của nàng, lão tham quan lập tức quỳ xuống xin nàng tha thứ.

“Thần… thần không biết hoàng phi giá lâm là thần có tội, xin hoàng phi tha chết cho thần.”

Tịch Dao quay người đi không thèm để ý tới hắn, tới chỗ những người nô lệ nói.

“Ta lấy thân phận hoàng phi Ai Cập tuyên bố từ nay về sau các người được tự do, không còn là nô lệ nữa, mau đem khóa còng ra đây cởi còng cho họ, còn lão ta bắt nhốt vào trong tù chờ sau khi hôn lễ kết thúc ta sẽ đích thân xử lý.”

Nghe Tịch Dao nói thế tất cả dân chúng ở đây đều hoan hô họ hết sức vui mừng vì cuối cùng nơi đây cũng đã có thể thoát khỏi sự đàn áp thống trị của lão tham quan kia, những người nô lệ được nàng thả ra hết lòng cảm ơn nàng rồi lại vui vẻ ôm nhau khóc, khóc cho một quá khứ đen tối đã trôi qua, những người dân toàn bộ đều quỳ xuống hô vang.

“Hoàng phi người thật anh minh, hoan hô hoàn phi.”

Nghe thế nàng cũng đành cười gượng cho qua, nàng bị người dân bu quanh người để cảm tạ may nhờ có sự giúp đỡ của Qrwe và những thị vệ của anh nên nàng và ba tỳ nữ của mình mới có thể thoát khỏi đám đông, sau đó mấy người bọn nàng đi về phía nhà bà cụ để cảm ơn. Bà cụ nhìn thấy nàng rất vui mừng, nàng cũng đã mời bà cụ đi dự hôn lễ và tất nhiên bà cũng đã đồng ý, bà cụ vui vẻ tiễn nàng về sau đó cả đám cùng nhau quay về hoàng cung đi giữa đường thì gặp được một người. Y thấy nàng lập tức quỳ xuống cung kính.

“Hoàng phi cảm ơn người đã cứu thảo dân, thảo dân không có gì để báo đáp ơn trời bể này của người, bất quá thảo dân có chút võ học có thể đi theo bảo vệ cho người, xin người hãy để thảo dân được trả ơn cứu mạng này cho người.”

Nàng nhìn kỹ khuôn mặt của nam nhân kia thì mới nhận ra đây chính là vị thanh niên lúc chiều đã can đảm nhắc cho nàng biết về chuyện của tên tham quan, anh ta tuy mặt trên người y phục rách nát thân thể thì bị trầy xước khá nặng nhưng nhiêu đó cũng không giấu đi vẻ soái ca tuấn tú đã có, anh ta có mái tóc xoăn châu phi điển hình, nàng nghe anh ta nói thế suy nghĩ một chút bỗng Qaey kề tai nói nhỏ với nàng.

“Công nương, người hãy nhận anh ta đi, anh ta đã có lòng dũng cảm và võ thuật, sẽ có ít cho người.”

Nàng nghe lời của Qaey cảm thấy vô cùng có lý, lúc đó có cả trăm người đang ở hiện trường nhưng chỉ có duy nhất một mình anh ta lên tiếng, quả thật rất là dũng cảm, nàng gật đầu vui vẻ nói.

“Được rồi anh đứng dậy đi, ta sẽ nhận anh, à phải rồi anh tên là gì hãy nói ra cho dễ xưng hô.”

Anh ấy đứng dậy cúi đầu tự giới thiệu.

“Bẩm hoàng phi, thần tên là Awr Temaru thần vốn là một quân lính canh gác lăng mộ sau này bị bắt làm nô lệ ạ.”

“Ừm tốt lắm, chào anh Awr tên ta là Dạ Tịch Dao, còn ba cô nương này lần lượt là Qaey, Reave và Adead, bọn họ đều là tỳ nữ thân cận nhất của ta, còn đây là Qrwe đội trưởng đội cấm quân của hoàng cung, hy vọng sau này chúng ta quân thần một lòng.”

Awr theo thối quen làm nô lệ lại cúi đầu tuân mệnh của nàng.

“Vâng hoàng phi, thần thề sẽ suốt đời đi theo người, ai muốn đụng tới người thì phải đi qua xác của thần trước.”

Nàng cười nhẹ rồi sau đó cả bọn lại tiếp tục lên đường đi tới khu dân lúc nãy, dân chúng khu này toàn bộ đứng qua hai bên đường tạo một con đường nhỏ cho nàng đi, tất cả đều cúi đầu tạ ơn nàng, vùng này bao nhiêu năm nay bị tên tham quan đó chiếm cứ, cái gì cũng dâng lên cho hắn hết, lòng người ai ai cũng hận hắn, oán trách, nhưng lại không dám lên tiếng, bọn họ chỉ là dân đen bình thường làm gì mà có quyền có thế chứ, hôm nay may mà có nàng không thì không biết nơi này còn phải chịu đựng thêm lão tham quan đó bao lâu nữa.

Cũng nhờ chuyến đi lần này mà nàng càng hiểu hơn về cái trách nhiệm trên vai của mình, nàng tự hứa sẽ cố gắng giúp đỡ dân thường và nô lệ nhiều hơn nữa, danh ngôn sống của nàng là câu nói: Bọn họ là con người, bọn họ có quyền sống và được sống. Qua chuyến đi lần này nàng đã thu thập được rất nhiều thứ: lòng tin của dân thường, kinh nghiệm thực tế và quan trọng hơn hết nàng có thêm một cận vệ trung thành.

●●●●●Hết Chương 19●●●●●

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN