Xuyên Về Cổ Đại Làm Đế Vương
1. Tiểu Đế Vương muốn tự tử.
Tại Thanh Càn Cung.
Thái giám cùng cung nữ hiện tại đã bị đẩy hết ra ngoài, trong cung điện sáng rực đầy xa hoa chỉ dành cho Đế Vương giờ đây chỉ còn chủ nhân của nơi đó – Đoan Hỉ Thanh.
Đoan Hỉ Thanh lên ngôi năm mười tuổi, ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế được ba năm dưới sự trợ giúp của Nhiếp Chính Vương. Ba năm nay liên tục bị đám con em chúng quần thần, vương gia kia liên tục ám sát không chừa giây phút nào, những thủ đoạn từ nhỏ nhặt đến lớn lao, từ bỉ ổi đến thanh liêm.
Nhưng đứa trẻ Đoan Hỉ Thanh này dường như đã quen rồi.
Ba năm ngồi trên ngai vàng, tay nắm quyền lực, trên vạn người nhưng không phút giây nào được thiếu cảnh giác bởi sợ hãi e dè có người ra tay hãm hại.
Tiểu hài tử khuôn mặt nhợt nhạt non nớt nằm trên long sàn to lớn, lại ở trong một căn phòng to lớn càng khiến tiểu hài tử nhỏ bé gấp vạn lần.
Dung nhan nhẵn nhụi, môi nhỏ mấp máy dường như đang ngủ, mi mắt như cánh quạt nhẹ nhàng lung lay theo nhịp thở, vầng thái dương khẽ nhíu lại. Rốt cuộc trong giấc ngủ vẫn không thoải mái chút nào, thái dương còn hiện cả vết hằng chứng tỏ đứa trẻ này thường xuyên nhíu mày.
Bên ô cửa sổ có cơn gió nhẹ thoảng qua, người trên long sàn đột ngột mở to mắt ngồi bật dậy. Đồng tử đen sâu thẳm giãn to ra như chịu đả kích lớn, đồng tử đen sâu hun hút, lúc u ám, lúc trong sáng lại tĩnh lặng như nước trong giếng.
Đoan Hỉ Thanh nhìn quanh đầy cảnh giác rồi lại đưa tay sờ y phục trắng tinh trên người sau đó sờ mó khuôn mặt non nớt của mình sau đó bất giác hô to:
“Ôi lịt pẹ xuyên cmn không rồi sao????”
Tiếng hô đủ để người bên ngoài nghe thấy, một thái giám đẩy cửa bước vào, mặt hớt hải cùng sự vui mừng “Bệ hạ!!! Người đã tỉnh, để nô tài đi báo với Nhiếp Chính Vương”
“Ngươi đứng lại đấy cho ta!” Đoan Hỉ Thanh nhanh chóng đưa tay vớ lấy cái bình gốm rồi ném sang vị thái giám đang muốn quay lưng chạy đi báo cáo cho Nhiếp Chính Vương.
Choang một tiếng.
Thái giám dừng bước, mặt mày ngạc nhiên dừng bước chân.
Đoan Hỉ Thanh ngồi xếp bằng trên long sàn, tay chống cằm, tay đưa ra ngoắc ngoắc ra lệnh cho thái giám tiến lại gần mình.
Vị thái giám này ngỡ ngàng, án mắt hoang mang có điều không hiểu nhưng chân vẫn tiến lại gần Đoan Hỉ Thanh, quỳ xuống nghe lệnh.
“Ngươi gọi ta là Bệ hạ? Nhiếp Chính Vương là ai? Triều đại nào rồi?”
“Bệ hạ? Có cần nô tài gọi Lâm thái y không ạ?”
“Hỗn láo! Ta hỏi thì ngươi trả lời, tường thuật hết lại từ khi lão tử đẻ ra đến đoạn thời gian này” Đoan Hỉ Thanh nhướn mày uy hiếp.
“…”
Thế là mất một canh giờ để tiếp thu tất cả lời của thái giám này nói.
Thái giám này chính là thái giám thân cận của Đoan Hỉ Thanh được Tiên đế sắp xếp từ lúc Đoan Hỉ Thanh lên ngôi, tên thái giám này họ Mộc, bằng tuổi Đoan Hỉ Thanh.
“Tiểu Mộc, trẫm cần thời gian suy nghĩ. Ngươi mau gọi Ngự thiện phòng làm mấy món ngon ngon đem lên, trẫm rất rất đói, đói đến hoa mắt đây này. Giờ thì biến đi, không cho ai đến gần Thanh Càn Cung làm phiền suy nghĩ của trẫm”
Đợi Mộc thái giám đi xa, Đoan Hỉ Thanh ôm chăn lụa úp mặt vào trong mà la hét dữ dội.
Thật cmn cẩu huyết!!! Thế mà lại xuyên không đến đây.
Lại còn làm Hoàng đế nữa chứ.
Bốn phương đều là kẻ muốn lấy cái mạng nhỏ này nữa chứ.
Ôi thiên a~ Sao khổ thế này???
Uyển Thanh – con gái của một lão đại gia giàu nhất thành phố A thời hiện đại, sau một cuộc vui chơi phê pha cùng đám con cháu nhà giàu thì trở về biệt thự của mình,… Sau đó, chuyện sau đó cô nàng liền không nhớ nữa, cứ như bị mất đi một đoạn kí ức. Lúc mở mắt ra đã thấy cung điện vàng ròng bóng loáng thế này rồi nhận ra mình chính là Đế vương của một vương quốc.
Làm sao để quay trở lại hiện đại đây?
Cái thế giới cổ đại này không có bar pub gì hết, cũng không có nhạc remix hay các Dj nóng bỏng hay mấy thứ thuốc phê pha…
Hay là tự sát, có khi nào lại quay về được thời hiện đại?
Nghĩ là làm, Đoan Hỉ Thanh xé một miếng vải dài rồi cột lại sau đó tìm nơi nào cao cao để treo cổ, đáng tiếc là thân hình thấp bé với chiều cao trung bình của đứa nhỏ mười ba tuổi thì đoán chừng cô nàng chỉ cao một mét năm chăng?
Cột xà cao như vậy, không thể với tới.
Đoan Hỉ Thanh đành ôm mớ vải kia ra ngoài sân, tìm cái cây nào vừa sức mà treo cổ.
Trời đã là ban trưa, tiết trời khô hạnh có vẻ như hiện tại là mùa thu. Lá vàng nằm trên cành cây khẳng khiu lác đác rụng, cảnh vật buồn tẻ đến lạ thường.
Vì sao Đoan Hỉ Thanh không chọn cắt cổ tay để tự tử mà phải chọn việc treo cổ?
Bởi cô nàng sợ đau!
Treo cổ cũng đau, nhưng cái đau đến nhanh hơn ta tưởng.
.
.
.
Tìm thấy một cái cây vừa ý, lại lấy thêm cái ghế đẩu nhỏ, sau đó bắt đầu công đoạn cột dây tròng qua cây sau đó đứng lên ghế, tròng dây qua cổ và … cạch! Đoan Hỉ Thanh đẩy cái ghế cho nó ngã xuống, cô nàng mất trọng lực để sợi dây siết vào cổ, cơ thể nặng trĩu, càng ngày càng mất đi khí oxi mà thở không thông suốt, tay chân theo phản xạ mà vùng vẫy.
Bỗng, một bóng đen vụt ngang qua ôm lấy cơ thể của Đoan Hỉ Thanh, vung thanh gươm chặt đứt sợi dây treo rồi đặt cô nàng nằm xuống đất.
Từ trong giấc mộng trở về hiện đại, một kí ức mông lung hiên lên trong đầu cô thì cảm giác như ai đó đã ôm mình từ cõi mộng kéo về cổ đại. Khó khăn hô hấp bình thường trở lại, Đoan Hỉ Thanh mở miếng chửi rủa mắng nhiếc đến chói tai:
“Cái cmn ông đây muốn về hiện đại phê pha ngày đêm cùng các em nóng bóng thì tên khỉ gió nào lôi về lại cái cổ đại quái gở này, lũ bệnh hoạn suốt ngày muốn cái mạng nhỏ này lão tử ta đây không muốn dây dưa. Ngôi vị ai muốn làm thì làm đi thật cmn khổ cho ta… ahuhu huhu ta không muốn sống nữa”
Thế quái nào giữa sân của Thanh Càn Cung lại tái diễn một hình ảnh, người nam nhân cao lớn cả người tỏa ra hàn khí muốn giết người, ánh mắt âm ngoan nhìn tiểu hài tử nằm dưới đất ăn vạ, miệng nhỏ chửi rủa liên tục, còn khóc oa oa nằm dài ra đất dãy nảy tỏ vẻ.
Ai nhìn còn không biết cứ tưởng nhi tử nhà ai muốn náo loạn, nào ngờ tiểu hài tử ấy là cái vị cao cao tại thượng dưới một người trên vạn người ngồi trên ngôi vị vạn người thèm thuồng kia chứ?!!
“Đủ chưa?”
“Đủ cái gì? Huhu …ta muốn chết cũng không chết được… huhu ta thật đáng thương”
“Ngươi quậy đủ chưa?” Âm lượng lần này muốn bao nhiêu lãnh khốc thì có bấy nhiêu lãnh khốc cùng sự ngang tàng như muốn vạch thây cái người nằm dưới đất kia ra hàng trăm mảnh.
Đoan Hỉ Thanh lau lau mặt, bò đứng dậy, híp mắt nhìn cái người lãnh khốc vừa phát ngôn kia. Vì chênh lệch về chiều cao quá nhiều nên chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, có vẻ như Đoan Hỉ Thanh hơi bị choáng ngợp trước dung mạo của cái ngươi cao lớn kia.
Á Đù! Mỹ nam! Cực phẩm nam nhân! Ôi cái khí chất cao ngạo này! Úi giời ánh mắt âm ngoan tà ác chưa kìa!
“Oaaaa Ngươi thật đẹp mắt nhaaa” Mẹ nó! Lão tử mà ở hiện đại, lão tử có thể vung tiền bao nuôi mỹ nam này rồi há há…
Dường như cảm nhận được cái tiểu hài tử này nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, cùng nước dãi chảy ở khóe môi khiến Cố Hoằng La chán ghét.
Vốn dĩ hắn đã chán ghét cái tiểu tử yếu đuối vô dụng này từ rất lâu rồi, chẳng qua thực hiện hiệp ước giữa tên già Tiên đế kia nên mới phù trợ thằng khỉ nhỏ yếu đuối này ngồi vững ngôi vị.
Hôm qua nghe tin khỉ nhỏ này bị tập kích, hắn cũng chẳng màn đến, còn cái mạng là đủ rồi. Không ngờ hôm nay đến xem xét còn được nhìn thấy tiểu tử này làm cái trò treo cổ của đám nữ nhân, chán ghét càng tăng thêm vài phần.
Muốn chết sao? Đâu có dễ như vậy.
Thần kinh!
Cảm thấy ánh mắt của Cố Hoằng La dành cho mình không mấy thiện cảm, Đoan Hỉ Thanh đưa tay lau nước miếng trên khóe môi rồi đứng dậy phủi phủi y phục trắng tinh tươm giờ đây đã lấm bẩn.
Hiên ngang thu dọn hiện trường rồi phất tay bỏ vào trong phòng của mình, nằm oạch trên long sàn mà ngán ngẩm suy tư về số phận của mình không biết sẽ trôi về đâu. Lúc này Mộc thái giám đã đem điểm tâm đủ sắc màu lên cho Đoan Hỉ Thanh, nhìn thấy y phục trắng tinh tươm của Đoan Hỉ Thanh lấm bẩn liền vỗ tay gọi người chuẩn bị nước tắm cho cô nàng.
Cố Hoằng La đứng bên ngoài một lát rồi đi vào, biểu cảm trên khuôn mặt có vẻ không mấy thoải mái.
“Ngươi vào đây làm gì? Được bộ mặt đẹp thì có thể tùy tiện khinh thường người khác nha. Cút xa đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi. Người đâu! Lôi tên này ra ngoài cho khuất mắt trẫm” Mồm thì chứa đầy đồ ăn nhưng vẫn không quên thái độ lên mặt ‘ta đây quyền lực nhất’.
Đám nô tài e sợ thầm than trong lòng tại sao bệ hạ tỉnh dậy lại mất trí đến như thế, dám cả gan ngỗ nghịch với cả Nhiếp Chính Vương, hay là bị dọa sợ nên mất cả gan rồi.
Chẳng ai dám nhúc nhích mà làm theo lời của Đoan Hỉ Thanh.
Giận! Quá tức giận!
“Lũ ngu xuẩn này! Không nghe trẫm nói gì à? Muốn tạo phản??? Chém đầu, ngũ mã phanh thây!!!” Không có hình tượng của một bậc đế quân, Đoan Hỉ Thanh leo luôn lên long sàn mà nhảy lên nhảy xuống tỏ vẻ bực bội.
“Ngươi ngậm mồm cho bổn vương! Không ra thể thống gì, như ngươi thì có thể xứng làm quân vương một nước sao? Ta không thể hiểu tên Tiên Đế kia có mắt như mù hay gì mà để ngôi vị cho một tên khỉ con chỉ biết làm trò mua vui cho người khác” Cố Hoằng La mới đấy đã đứng trước mặt Đoan Hỉ Thanh, bàn tay to lớn túm lấy cổ áo của cô nàng mà xách cao lên.
“Ta… ta không muốn ngôi vị này!” Đương nhiên là bị dọa sợ bởi khí chất muốn giết người của Cố Hoằng La nên mới ấp úng.
“Ngươi nghĩ ta muốn à?” Hắn ném Đoan Hỉ Thanh lên long sàn rồi quay lưng nhìn xa săm “Chỉ cần phụ trợ ngươi ngồi vững trên ngôi vị này cho đến khi ngươi mười tám tuổi, ta liền rút lui. Ngươi nghĩ ta muốn ở chốn hoàng cung thối nát này sao? Chẳng qua là vì hiệp định của lão Tiên Đế kia…”
Nói đến đây, Đoan Hỉ Thanh cũng ngờ ngợ đoán ra được cái tên đẹp mã này chính là Nhiếp Chính Vương – Cố Hoằng La có siêu năng lực hơn người, tài năng cùng mỹ mạo đều vang danh khắp Lương Quốc theo lời kể của Mộc thái giám. Và cũng là người âm hiểm ra tay không chừa đường lui,luôn luôn khiến vị hoàng đế trẻ của chúng ta luôn sợ hãi khi đối mặt với cái tên Nhiếp Chính Vương này.
Đáng sợ! Nhưng cũng không được yếu thế, vì vậy Đoan Hỉ Thanh hất mặt tỏ vẻ cam chịu.
Được rồi, coi như xuyên qua liền bị ràng buộc với cái ngôi vị chết tiệt này đi. Cứ ngoan ngoãn ngồi trên ngôi vị, đến lúc tìm được lão Tiên Đế khốn kiếp kia thì bắt lão ta hủy bỏ, tìm người khác ngồi là được thôi.
“Cái này… Tiên Đế hiện tại vẫn còn sống chứ?”
“Ngươi…” Cố Hoằng La cứng họng nhìn Đoan Hỉ Thanh.
Mộc thái giám quỳ rụp xuống “Bệ hạ!!! Sao người có thể nói vậy, Tiên Đế vẫn còn sống khỏe mà, ngài ấy hiện giờ đang du ngoạn thái sơn. Xin Nhiếp Chính Vương bớt giận, Bệ Hạ lúc tỉnh dậy thần trí không được ổn định. Xin ngài đừng trách phạt”
“Hửm? Thế thì nên mời Lý Quốc Sư đến điều trị cho Bệ hạ rồi” Hắn mỉm cười đầy u ám, xoay người bỏ đi “Mau truyền lệnh mời Lý Quốc Sư ngày mai vào cung yết kiến Hoàng Thượng!”.
Hở??? Lý Quốc Sư là ai???
Được báo là nước tắm đã chuẩn bị xong, Đoan Hỉ Thanh thay y phục chuẩn bị đi tắm.
Nhưng lạ thay, cô nàng trước giờ xem phim toàn thấy lúc vua đi tắm sẽ có kẻ hầu người hạ cơ mà, sao đây chẳng thây một bóng người nào vậy? Hay là thời cổ đại này có quy tắc khác cổ đại trong phim?
Lúc cởi quần ra, Đoan Hỉ Thanh trố mắt ngạc nhiên há hốc mồm.
Thiên a~~~~~
Đây là nữ nhân!!!
Đế Vương một nước cư nhiên là nữ nhân??!
Bộ đây là Nữ nhi quốc à?
Đoan Hỉ Thanh là nữ nhân, vậy điều này có ai biết được không? Hya là bao nhiêu năm qua đều nữ phẫn nam trang để ngồi trên ngôi vị???
Không được! Phải thận trọng, phải tìm lão già Tiên Đế kia hỏi cho ra lẽ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!