Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ


Chương 10


Xuân đi đông đến, bốn mùa thay đổi, cây cọ ở trước cửa nhà Vạn gia lại có thêm vài vòng tuổi, Vạn Xuân Phong cũng trưởng thành thành một tiểu thiếu niên.

“Cha! Ta đã trở về rồi ~” sau khi Vạn Xuân Phong mười sáu tuổi, đi nhà hai tỷ tỷ hoặc là nhà cậu cũng không cần cha mẹ cùng đi, hôm  nay hắn mới vừa từ nhà đại tỷ trở về, trong tay còn mang theo đồ mà đại tỷ mua cho trong nhà để cúng ngày rằm.

Trong thôn nhiều thế hệ đã có quy củ tháng giêng viếng mồ mả tháng bảy cúng tế, vừa vào tháng bảy, Vạn nương liền chuẩn bị đồ để cúng tế.

Sau khi Vạn bà qua đời, hai huynh đệ Vạn gia lúc cúng tế cũng tách ra, hiện giờ bọn họ coi như chân chính là người hai nhà.

« Xuân Phong, thân thể đại tỷ ngươi thế nào ? lúc trước ta thấy tinh thần nàng không tốt lắm, gần đây có tốt một chút hay không. » nữ nhi gửi về một chút đồ ăn nấu chín, thịt kho điểm tâm linh tinh, còn cho người mang giúp về mấy cân rượu đế.

Sau khi Vạn cha không xa nhà nữa, hắn liền không giống trước đây, kỵ rượu chỉ có ngày tết mới uống, ngày thường cũng chỉ rót một chén nhỏ từ từ uống nửa ngày, hai tỷ muội cũng thường xuyên gửi một ít rượu về cho hắn.

Hiện giờ Xuân Phong đã mười lăm tuổi, vóc người cũng đã cao hơn nương của mình, nhưng so với cha mình thì còn kém một chút. Nghĩ nghĩ tới bộ dáng của đại tỷ, Vạn Xuân Phong không cảm thấy đại tỷ không đúng chỗ nào, nhưng lại cảm thấy vẻ mặt của đại tỷ rất tốt tâm tình cũng vậy, hẳn là không có chuyện gì đi.

« Haiz, người không có việc gì là tốt rồi. » từ vài năm trước Vạn nương liền lo lắng cho đại nữ nhi của mình, nhưng vài năm này cũng không thấy nhà chồng nàng có động tĩnh gì, trong lòng mới yên tâm một chút, hiện giờ con trai mình qua ở vài ngày cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy hẳn là không có việc gì đi.

Đại nữ nhi tạm thời không cần quan tâm, nhị nữ nhi từ trước đến nay không cần nàng quan tâm, đứa nhỏ kia mệnh tốt gặp được tướng công tốt, ngày qua cũng tốt đẹp mĩ mãn không cần nàng phải quan tâm đến, nhưng thật ra người bên người bọn họ cũng nên tới lúc phải quan tâm.

Con trai hiện giờ hoàn toàn không giống bộ dáng trước đây, ngoại trừ đôi mắt to không khác mình lắm, thì những nơi khác hoàn toàn không giống, hiện tại hắn hoàn toàn không có bộ dạng mập mạp trước kia, ngoại trừ trắng trẻo thì trên người không hề có một miếng thịt dư thừa giống như một con khỉ vậy.

« Ngươi nói xem đứa nhỏ ngươi cũng ăn không ít, nhưng trên người sao lại không có thịt. » Oán giận nhéo nhéo mặt con trai, thấy mặt đứa con nháy mắt nhăn thành cái bánh bao, Vạn nương tuy rằng buông ra nhưng vẫn như cũ ở trên mặt hắn xoa xoa.

Kho khăn đào tẩu từ trong tay nương hắn, Vạn Xuân Phong vừa quay đầu liền nhìn thấy cha mình cười ha ha, hắn vỗ nhẹ mặt mình, nhỏ giọng oán giận vài câu sau đó bỏ chạy vào trong nhà.

« Cha đứa nhỏ, ngươi nói ta hiện tại có phải nên định thân cho con trai hay không ? hiện tại định ra nhân gia, qua hai năm nữa là có thể để cô nương nhà người ta gả lại đây. » Đứa con cũng sắp mười sáu, cũng không nhỏ, nên quan tâm đến việc hôn nhân của hắn.

Việc hôn nhân của con trai chính là mối quan tâm hiện giờ, nghe thê tử nói như vậy, Vạn cha tiếp tục đan giỏ trúc trên tay mình, ngoài miệng không hề hoang mang nói : « Chúng ta không cần lo lắng, ngươi xem nha đầu Vương gia kia không phải mỗi ngày đều đến tìm con trai ta sao ? hắn cũng không cần chúng ta quan tâm cũng đã sớm tìm vợ cho mình rồi. »

« Vậy không được, việc hôn nhân này không hay. » Tưởng tượng tới nha đầu Vương gia kia, Vạn nương liền đau đầu, cũng không phải là không hài lòng cô nương nhà người ta, chỉ là cảm thấy nàng không đủ thông minh, hơn nữa ca ca đệ đệ trong nhà lại nhiều, cưới một cô nương như vậy vào cửa, tương lại sẽ rất phiền toái.

Cũng không đợi trượng phu tiếp tục hỏi, Vạn nương liền giải thích : « Trước không nói đến ta không đồng ý chuyện hôn nhân này, chỉ nói tới lời ngươi vừa nói kia, ta cảm thấy có vấn đề. Con trai của ta quả thật thân thiết với nàng, nhưng ngươi cảm thấy chuyện này giống với chuyện chúng ta hồi nhỏ chơi chung với nhau sao, cũng không thể nói con trai có ý với nàng. »

Tình huống của Vương gia không cần nhiều lời, Vạn cha đương nhiên biết, chính hắn cũng cảm thấy huynh đệ Vương gia quả thật hơn  người, mấy huynh đệ kia quả thật không tồi, tương lại cũng không chiếm tiện nghi gì của muội muội mình, huống hồ người cho con trai lựa chọn cũng không nhiều.

Yện lặng nhìn thê tử, Vạn cha cũng không muốn đem chuyện nói rõ ra, dù sao tình huống hiện giờ bọn họ cũng sớm dự đoán được, đi tới đâu nhìn tới đó, dù sao đứa nhỏ cũng còn nhỏ, còn thời gian.

Vạn Xuân Phong sau khi vào phòng cũng không lưu lại lâu, mà là thay một bộ quần áo rồi đi ra. Thời điểm hắn từ trong nhà đại tỷ trở về, quần áo trên người là đại tỷ cho người làm, thay đổi quần áo trên người mới chuẩn bị lên núi, hiện giờ vẫn là tháng bảy, đỉnh núi phía sau hẳn là còn đào dại, ông nội khi còn sống thích ăn quả đào, hắn muốn lên núi tìm.

Thôn Vạn gia ba mặt đều là núi vây quanh, trước thôn có một con sông lớn chảy qua, cả thôn đều nằm ở dưới chân núi, tựa như một đập nước lớn.

Lúc Vạn Xuân Phong lưng đeo giỏ trúc ra cửa, cha hắn cũng đoán được hắn đi làm gì, còn dặn dò kêu ngươi đúng giờ về nhà.

Lúc đi tới đỉnh núi, Vạn Xuân Phong đúng lúc gặp gỡ Vương Lan Lan cũng muốn lên núi, hai người liền cùng nhau đi lên núi, chính là tới sườn núi hai người liền chia ra hành động, bởi vì Vương Lan Lan chính là lên núi đón người, mà mục đích của Vạn Xuân Phong chính là đỉnh núi.

Từ sườn núi tới đỉnh núi chắc là mất nửa canh giờ, Vạn Xuân Phong trên đường đi tới đỉnh núi cũng không phải một mạch đi lên, mà là ở trong những bụi trúc ven đường tìm nấm, chờ hắn đi tới đỉnh núi trong giỏ trúc đã có được vài cân nấm.

« Ah ! hồng trân châu ~ » đầy đầu Vạn Xuân Phong đều là mồ hôi, vừa mới ngẩng đầu liền đối diện với một cây đầy quả dại, quả dại này quả thực chỉ lớn bằng đầu ngón tay, sau khi chín toàn thân đều là màu hồng đậm, nhìn thấy cũng xinh đẹp như trân châu nên được đặt tên là hồng trân châu. Thời điểm hồng trân châu chín hoàn toàn, thịt quả giòn ngọt, ngược lại với những dã quả khác không hề cay đắng mà còn có mùi thơm thoang thoảng, Vạn Xuân Phong thực thích trái cây này, vừa thấy lập tức liền hái bỏ vào túi áo của mình.

Sau khi thu hoạch đầy ắp, Vạn Xuân Phong liền bắt đầu đi tới nơi mà mình quen thuộc, cây ăn quả cũng không có chân không thể di chuyển, tìm tới nơi tương đồng Vạn Xuân Phong rất nhanh tìm thấy cây đào dại năm trước phát hiện, mà so sánh với năm trước, vận khí năm nay của hắn tốt hơn nhiều, bởi vì dưới cây đào thế nhưng còn cố một ụ đất có nấm, nhìn sơ sơ cũng có mấy chục cây.

« Mùa xuân là mùa vạn hoa đua nở…. » vui mừng liền trực tiếp  ngâm nga ca khúc ngày thường nương yêu thích, Vạn Xuân Phong sau khi nhặt được nấm còn hái được đào, liền cảm thấy mĩ mãn chuẩn bị đi về nhà.

Đường xuống núi so với lên núi từ trước tới này khó đi hơn, thời điểm Vạn Xuân Phong đi về nhà đương nhiên là càng cẩn thận, hắn đi một mình ở trong rừng, chung quanh ngoại trừ tiếng kêu của côn trùng cũng chỉ có tiếng hít thở của bản thân.

Thời điểm một thanh âm áp lực rơi vào trong lỗ tai, Vạn Xuân Phong còn tưởng rằng mình nghe lầm, đợi cho ngừng bước chân, cẩn thận nghe ngóng mới biết mình không có nghe sai, mới vừa rồi quả thật từ trong bụi cỏ không xa truyền tới tiếng người.

« Ngươi…. Ngươi buông nàng ra ! » Cũng không biết là người hay là dã thú, Vạn Xuân Phong cẩn thận đi tới bụi cỏ, lại bị cảnh tượng trước mắt hù sợ !

Hắn thấy Vương Lan Lan bị tên vô lại Chu mặt rỗ ở cửa thôn đặt trên mặt đất, Chu mặt rỗ kia còn cưỡi trên người Vương Lan Lan, hai tay hung hăng đè chặt miệng Vương Lan Lan, hiện giờ có thể là bị mình dọa sợ, Vương Lan Lan liền giãy dụa mở miệng lớn tiếng kêu cứu mạng !

Trực tiếp bị dọa cho ngây ngốc tại chỗ không thể đứng dậy, đầu óc Vạn Xuân Phong tức thì như tương hồ, hắn cảm thấy hắn giống như biết cái gì nhưng cũng không biết đây rốt cuộc là cái gì.

Người lương thiện từ trước tới này đều bị người ta ăn hiếp,  nhìn thấy Vạn Xuân Phong ngây dại, Chu mặt rỗ cũng không hề bối rối, ngược lại còn hung ác quát Xuân Phong : « Ngươi là một ca nhi lại đi quản việc vớ vẩn làm gì, còn không nhanh biến đi cho lão tử, phá hủy chuyện tốt của lão tử ngay cả ngươi lão tử cũng làm ! »

Đầu óc nổ ầm một tiếng, Vạn Xuân Phong cuối cùng cũng biết sao lại thế này ! đem lưỡi liềm trong tay mình nhẹ nhàng xoay quanh vài vòng, sau đó dùng lực xiết chặt, Vạn Xuân Phong cắn răng hướng người đập tới, trên đầu trên lưng hay trên cánh tay, cũng không quan tâm đó là nơi nào dù sao dùng sức chăm sóc trên người người này là được.

Cả người đều đau ! Chu mặt rỗ thế nào cũng không nghĩ tới Vạn Xuân Phong ngày thường cửa lớn không ra cửa trong không bước, cũng không cùng người trong thôn giao tiếp lá gan lại lớn như vậy, thế nhưng dám động thủ với hắn, nhưng cả người lại ngoan độc như vậy, trong lòng lập tức sợ hãi, miệng hùng hùng hổ hổ kéo quần bỏ chạy.

« Hu hu hu, hu hu hu…. Cảm ơn, Xuân Phong, cảm ơn ngươi. » Vương Lan Lan khóc không thở nổi, trong lòng sợ hãi không thôi! Nàng sớm biết Chu mặt rỗ đã có chủ ý với nàng, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Chu mặt rỗ dám làm ra chuyện như vậy, nhà nàng không đồng ý liền muốn đem gạo nấu thành cơm, trong nhà phản đối cũng vô dụng.

Thời điểm hai người bình phục cảm xúc xong liền cùng nhau trở về, một chữ giải thích cũng không nói, thời điểm tới lối rẽ nhà Vạn Xuân Phong, Vạn Xuân Phong mới nói một câu: « Chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi yên tâm đi. »

« Xuân Phong….. » Vương Lan Lan muốn nói lại thôi, ánh mắt nàng vừa hồng vừa xưng, nhìn rất là đáng thương.

Kỳ thật Vạn Xuân Phong cũng không tốt hơn Vương Lan Lan là bao, trong lòng hắn hiện tại rất phức tạp, đầu óc loạn thành một đoàn, thầm nghĩ nhanh chóng chạy về nhà.

« Quên đi, ngươi trở về đi, hôm nay cảm ơn ngươi. »

« Được, ngươi đừng suy nghĩ bậy, các ngươi chuyện gì cũng không xảy ra, không cần phải sợ hãi. »

« Ừ, ta biết. » hai người đều tự về nhà, ai cũng không quay đầu lại, nhưng Vương Lan Lan vừa đi vừa dừng, thật vất vả ngừng lại nước mắt liền rơi xuống. Nàng khổ sở nghĩ, nếu Xuân Phong là một tiểu tử thì thật tốt, hoặc là nếu Xuân Phong thích nàng thì thật tốt, nếu Xuân Phong thích nàng, nàng liền không ngại Xuân Phong là ca nhi, nàng nguyện ý gả cho hắn, đáng tiếc Xuân Phong không thích nàng, nàng cũng không thể toàn tâm toàn ý với Xuân Phong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN