Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ


Chương 18


Trầm mặc thật lâu, Xuân Phong cùng cha mẹ hắn cũng không nghĩ tới, cách bọn họ nghĩ ra đối phó với miệng của La Thông, thế nhưng bị hắn dùng trên người người khác.

Ba người nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều không thể tin được thái độ của La Thông lại như vậy, liền hoài nghi hắn làm như vậy là có mục đích.

“Mặc kệ có mục đích gì, những lời hắn nói quả thật có lợi cho chúng ta.” Trực tiếp đánh mất nghi ngờ trong lòng cha mẹ, hiện giờ Vạn Xuân Phong không thông chính là chuyện khác, hắn cảm thấy La Thông giống như đã thay đổi thành người khác, hắn thậm chí còn cảm thấy người này không phải La Thông, hắn cảm thấy người bị điên có thể là mình.

Mặc kệ người nhà Vạn gia đoán thái độ của La Thông hiện giờ, nhưng lời nói của hắn nháy mắt bị truyền khắp toàn thôn, hiện giờ mọi người đều tin, La Thông thật sự sẽ không lấy Vạn Xuân Phong.

Người nhà Vạn gia rốt cục an tâm, cuối cùng có một chuyện lớn yên lòng, một lần nữa lo lắng chuyện hôn nhân của con trai, nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, mặc dù La Thông không có tới cửa, nhưng việc hôn nhân của con trai cũng không thuận lợi,  sau đó đại cô lại một lần nữa tới cửa nhắc tới chuyện hai nhà kết thân, nhưng lúc này Vạn Xuân Phong tử chối là vì bản thân.

“Đại cô, ta nói thật với ngươi vậy, ta căn bản không có nghĩ tới chuyện thành thân với Bình biểu ca, Bình biểu ca cũng giống như ta, ta coi hắn là thân ca hắn coi ta là thân đệ, hơn nữa Bình biểu ca làm công ở trấn trên, nói không chừng ở trấn trên hắn đã có người thích, nếu không sao lại từ chối việc hôn nhân sắp xếp cho hắn chứ.” Vạn Xuân Phong cũng không biết cô nương mà biểu ca mình thích là ai, chỉ là trong lòng biết biểu ca có người mình thích, hiện giờ hắn cũng không dám nói rõ, dù sao biểu ca không dám thẳng thắn với trong nhà khẳng định là có băn khoăn, mình cũng không thể làm hắn bại lộ được.

Lời của Vạn Xuân Phong kỳ thật đại cô đã sớm nghĩ tới, nàng cũng hỏi qua con trai, nhưng con trai gì cũng không nói với nàng, chỉ bảo nàng đừng gấp việc hôn nhân của hắn, hắn tự biết mình.

Con trai của đại cô kêu Đông Bình, hiện giờ đã mười chín sắp sang hai mươi, chỉ là không có cưới vợ, nhà bọn họ cũng không phải kém như người khác, trong thôn có nhiều nhà còn kém hơn nhà hắn, cùng tuổi với Đông Bình cũng đã sớm làm cha.

“Haiz.” Thở dài một tiếng, nhìn thấy thái độ một nhà đệ đệ, đại cô biết việc hôn nhân này lại không được.

Trong lòng không phải không có tiếc nuối, thế nhưng đại cô rốt cuộc cũng chỉ có thể tiếc nuối mà thôi, cũng không thể trách ai, nàng cũng không có cách nào đi trách ai, bởi vì trong lòng nàng hiểu được chuyện này phải là một nhà đệ đệ đồng ý, chỗ con trai nàng cũng phải phí một chút tâm tư, hiện giờ nhà đệ đệ không đồng ý, vậy thì cứ vậy đi.

Tốt xấu gì nàng cũng đã nói ra, cũng đã cố gắng làm, sau này cũng sẽ không hối hận.

Tháng chín trong thôn xảy ra chuyện lớn, nhưng chuyện này tới tháng mười rồi còn chưa có yên bình lại, một ngày Vạn Xuân Phong ra cửa liền gặp chuyện xấu hổ, lúc hắn đi ngang qua phía sau núi, vừa lúc nghe người khác nói bậy về hắn.

“Khẳng định là hắn có vấn đề, ngốc tử này cũng biết! ngươi xem La Thông là hạng người gì, còn chướng mắt hắn, ta thấy tám phần La Thông đã đắc thủ, biết trên người Vạn Xuân Phong có chỗ thiếu hụt nên mới không chịu cưới về nhà.” Nói chuyện là một phụ nhân chưa lớn tuổi lắm, bên cạnh nàng còn có hai cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lúc phụ nhân kia nói tới đây, hai cô nương rõ ràng có chút lảng tránh, nhưng lại không chịu nổi tò mò trong lòng, vẻ mặt hồng hồng bộ dáng sau đó lại rất tò mò.

Vạn Xuân Phong đến chân núi kiểm tra nguồn nước, nước nhà bọn họ thường ngày dùng là nước suối ở trong núi, cha hắn tu sửa cho nước chảy trực tiếp về cửa nhà, hôm nay nước suối chỉ có một chút, giống như là bị cái gì ngăn cản, hắn mới đi xem xét.

Không rên một tiếng ngồi xổm bên cạnh con suối, Vạn Xuân Phong nghe vài người bên cạnh nói chuyện, cuối cùng cũng biết nguyên nhân việc hôn nhân của mình không thuận lợi.

Có người cả ngày nói xấu mình như vậy, còn ai dám cùng mình thành thân.

“Kia không phải là La Thông sao? Này, La Thông, ngươi nói cho chúng ta ngươi chướng mắt Vạn Xuân Phong cái gì ? Sao lại không chịu cưới người ta. » lúc nghe thấy hai chữ La Thông, Vạn Xuân Phong theo bản năng cúi thấp người, muốn trốn tránh người này, hắn từ nhỏ đã không thích người này, tuyệt đối không muốn dính chút quan hệ gì với hắn !

Gần như là đã tưởng tượng ra lời nói của La Thông, đơn giản chính là mấy lời nói mà nữ nhân kia đã nói, nói bậy ở sau lưng mình, Vạn Xuân Phong đã chuẩn bị tốt, cũng thật không ngờ lời nói của La Thông với suy nghĩ của hắn lại khác một trời một vực.

« Trước kia ta là một tên khốn, cũng đã làm sai rất nhiều chuyện, sau khi Chu mặt rỗ gặp chuyện không may ta liền hối hận. ta cảm thấy ta nên sống thật tốt, không nên giống như trước đây, về phần tiểu ca nhi Vạn gia, ta chỉ là cứu hắn thôi, không có nghĩa là muốn đi tổn hại hắn, người ta là một tiểu ca nhi muốn kế thừa gia nghiệp cưới cái gì mà cưới, hơn nữa ta không xứng với hắn, việc hôn nhân không phải chú ý môn đăng hộ đối sao. » Không có một chút miễn cưỡng, cam tâm tình nguyện giọng nói bình tĩnh làm cho mấy người này không biết phải nói tiếp như thế nào, cũng làm cho Vạn Xuân Phong đang cúi đầu cũng phải ngẩng đầu lên nhìn về phía La Thông.

Bởi vì liên quan đến tầm nhìn, La Thông cũng không nhìn thấy Vạn Xuân Phong, đợi cho hắn đi một lúc, nhìn thấy bóng dáng bó củi trên lưng đã dần dần đi xa, Vạn Xuân Phong lại nhẹ nhàng nhíu mày, hắn lại hoài nghi, hoài nghi người trước mắt này, người này có phải thật sự là La Thông không ?

Hắn thật sự là tên La Thông trước kia hết ăn lại nằm, trộm cắp đầu óc toàn là những chuyện hư hỏng sao ?

« Ta đã mười sáu tuổi. » Trên đường trở về, nghĩ đến tuổi của mình Vạn Xuân Phong rất là bất đắc dĩ, hắn không nghĩ tới thời gian lại qua nhanh như vậy, nháy mắt hắn đã tới tuổi thành thân, nhưng cha mẹ còn vì việc hôn nhân của hắn mà quan tâm.

Rõ ràng mấy năm trước hắn còn là tiểu hài tử, như thế nào mới chỉ nháy mắt hắn đã trở thành người lớn, đã trở thánh người phải gánh vác một gia đình.

« Ta thật sự có thể sao ? » nghĩ đến việc hôn nhân của mình, không tự chủ liền nghĩ  tới lời nói của cha mình, đến lúc này Vạn Xuân Phong mới chính thức nghĩ lại mình tột cùng là muốn cái gì.

Từ khi được sinh ra Vạn Xuân Phong đã nghe theo sắp xếp ở trong nhà, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng hôm nay hắn hơi sợ, bởi vì hắn phát hiện người hắn hâm mộ không phải cha mình mà là nương.

Thì ra hắn càng muốn một người giống như cha vậy cho hắn cuộc sống yên ổn, bọn họ cũng có thể giống như cha và nương cùng nhau qua cả đời, nhưng hôm nay hắn phải giống cha khiêng một cái nhà trên vai, hắn thật sự có thể làm được sao ?

« Mình ! mệt mỏi quá đi. » Khó khăn lắm mới tới nhà, sau khi buông củi trên lưng, La Thông trực tiếp lấy tay lau mồ hôi trên đầu mình, sau đó uống mấy ngụm nước, trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất bó lấy mấy bó củi.

Nhìn mấy bó củi trong viện, hắn tính số lượng củi lửa vượt qua mùa đông này, nghĩ như thế nào cũng còn mười  ngày nữa để dự trữ, đợi cho thu thập tốt củi lửa, liền chuẩn bị cái ăn.

Hiện giờ không có tiền mua thịt, hắn chỉ có cách làm những món ăn thôn quê, hoàn hảo phía sau núi không có thú hoang hung dữ, chỗ sâu nhất của ngọn núi cũng chỉ có lợn rừng mà thôi, hắn nghĩ muốn bắt mấy con lợn rừng về.

Quán triệt nguyên tắc ăn uống dựa vào núi, La Thông hầu như mỗi ngày đều chạy vào núi, hắn vất vả nhưng thật ra không uổng phí, mỗi ngày đều có chút thu hoạch.

Trước kia La Thông học chuyên về lịch sử, nhìn không ít tạp thư liên quan, cũng biết một ít cuộc sống thường thức ở cổ đại. hiện giờ hắn mỗi ngày đều lên núi sau đó lên trấn trên, từ từ hiểu biết thế giới xa lạ này, từ từ xác minh nghi hoặc cùng ý tưởng trong lòng mình. Hiện tại, trong lòng hắn đã cân bằng, hắn nghĩ trễ nhất là mùa hè năm sau, cuộc sống của hắn nhất định sẽ tốt lên, nhất định sẽ không bị đói bụng.

Sẽ ở trên núi gặp phải Vạn Xuân Phong là chuyện La Thông không nghĩ tới, hắn thấy Vạn Xuân Phong là con trai của địa chủ, cuộc sống không cần ngày mùa đông lại chạy lên núi chịu khổ, hắn nhìn Vạn Xuân Phong vẻ mặt trắng bệch ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, động cũng không dám động, hắn cũng không để ý nguyên nhân người này lên núi làm gì.

« Đừng…. Đừng nhúc nhích. » thanh âm nhỏ như muỗi kêu, đủ để cho La Thông biết Vạn Xuân Phong có bao nhiêu khó chịu, nhìn quanh bốn phía, nhìn vị trí cây khô ngã ở một bên, La Thông đại khái đoán được nguyên nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN