Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ


Chương 26


Do quan hệ trong nhà Vạn Xuân Phong, từ nhỏ người chơi cùng hắn cũng không nhiều, có thể nói ra những lời từ đáy lòng cũng không có. Ngày ấy sau khi nghe xong những lời La Thông nói với hắn, hắn cảm thấy La Thông thực thông minh cùng hắn nói chuyện thực nhẹ nhàng thoải mái, vì thế dùng danh nghĩa đưa thuốc cho người ta mỗi ngày tới cửa.

La Thông cũng không có người quen, có người ôn hòa nói chuyện với mình đương nhiên là vui vẻ, mà khi Vạn Xuân Phong mang theo ánh mắt tò mò hỏi hắn đến từ nơi nào, hắn vẫn hơi do dự.

“Ngươi làm sao, là bị người ta hại chết sao?” Vạn Xuân Phong vốn muốn hỏi hắn bao nhiêu tuổi, nhưng nghĩ hẳn sẽ không quá lớn, dù sao cách hắn nói chuyện so với lão nhân trong thôn cùng cha không giống nhau, hẳn tuổi cũng tương đương với mình đi.

Miệng Vạn Xuân Phong hỏi người ở nơi nào, đại khái là thôn bên cạnh hoặc Lâm Huyền nhiều nhất là châu phủ nơi khác, nhưng ít ra hẳn là người Yến quốc bọn hắn. La Thông hơi do dự cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn với người này, dù sao ngay cả chuyện sống chết hắn cũng không có giấu diếm, những chuyện khác đều xem như là chuyện nhỏ đi.

“Tên trước kia của ta là La Thông ngươi cũng biết rồi, lúc ta gặp chuyện không may là hai mươi sáu tuổi, tính ra ta so với ngươi lớn hơn mười tuổi, ta gặp chuyện không may…. Là bởi vì cùng phụ thân tranh chấp. Ông nội của ta là họa sĩ, lúc hắn tuổi già có không ít tranh giá trị thiên kim, ta trưởng thành bên người ông nội, tài sản của hắn đương nhiên đa phần đều cho ta, cho nên khiến cho phụ thân không vừa lòng.”

“Ý của ngươi là…. Phụ thân ngươi hại chết ngươi?” Mấy chữ này, Vạn Xuân Phong hầu như nói ra rất khẽ, thanh âm rất nhỏ chỉ có mình hắn mới nghe thấy! hắn không thể tin được, trên đời này sao lại có phụ thân như vậy? hổ giữ không ăn thịt con không phải mọi người đều biết sao? Vì sao lại có phụ thân sẽ hại con mình?

“Ta không muốn để ý đến chuyện trước kia.” Dù sao đã sống sót, La Thông không muốn nhắc lại chuyện trước kia, hắn muốn mau chóng thích ứng với thế giới này, hắn muốn sống ở nơi này thật tốt.

“Ừ.” Vạn Xuân Phong không nói nữa, chính hắn còn cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn thậm chí có chút hối hận vì sự liều lĩnh vừa rồi, không nên hỏi chuyện trước kia của hắn. trộm liếc người bên cạnh một cái, Vạn Xuân Phong thấy vẻ mặt La Thông không có thay đổi gì, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác: “La đại ca, lời ngươi nói với ta ngày hôm qua ta cảm thấy rất có đạo lý, hôm nay trở về ta sẽ nói với cha.”

“Thử xem cũng không tổn hại gì, cha ngươi nếu không đồng ý cũng không sao, dù sao….” Tính cách của một người cũng rất khó thay đổi.

Lời nói hôm qua La Thông cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, chỉ là nói ra lại phát hiện đối với Vạn gia rất tốt, hiện giờ thật sự là xem bọn họ là người nhà mình.

Sau khi Vạn Xuân Phong trở về, quả nhiên nói với cha hắn, Vạn cha nghe con trai nói xong, mặt bình tĩnh không nói gì, hắn suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Đây là cách ngươi nghĩ ra hay là ai đó nghĩ cho ngươi?” Đã nhiều ngày nay con trai mỗi ngày đều ra cửa, cũng không biết có phải là Lâm Tử nghĩ ra cho hắn hay không.

Thân thiết với con trai Vạn cha chỉ có thể nghĩ tới Lâm Tử, nhưng hẳn cảm thấy Lâm Tử sẽ không vô duyên vô cớ nói những thứ này với con trai, hơn nữa cách này cũng không giống như là Lâm Tử sẽ nghĩ ra.

Chuyện mình đi tìm La Thông, Vạn Xuân Phong cũng không nói với trong nhà, hiện tại chỉ có hắn biết La Thông là người tốt nhưng trong nhà lại không biết, vì tránh gặp phiền toái hắn mỗi lần chỉ nói mình muốn ra ngoài, cũng không nói ra ngoài làm gì.

Con trai từ nhỏ đã không thích đến nhà trong thôn, hiện giờ rốt cục muốn ra ngoài đi dạo, làm phụ mẫu đương nhiên là vui vẻ, hai vợ chồng Vạn gia cũng không hỏi nhiều, nhưng con trai đột nhiên nói muốn thay đổi cách cho thuê ruộng đất, bọn họ đương nhiên thực quan tâm.

“Cha, ngươi cảm thấy có được hay không? Không thể ta sẽ nghĩ cách khác.” Lúc này cha tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng Vạn Xuân Phong vẫn thực tức giận, hắn nghĩ nếu lúc ấy có người giúp đỡ, cha cũng sẽ không phải chịu tội như vậy.

Đây là mùa đông, nước trong ruộng nước rất lạnh!

“Xuân Phong, cha đã sớm nói với ngươi, sau này chuyện trong nhà ngươi tự mình quyết định, ngươi nếu cảm thấy cách này được thì không có gì là không thể.” Con trai được mình bảo vệ khiến cho việc hôn nhân cũng gian nan, nếu có thể khiến hắn trưởng thành hơn, hắn nếu có thể gánh vác được một gia đình, như vậy người khác đương nhiên có thể yên tâm đem nữ nhi gả cho hắn.

“Vâng, cha ta đã biết, ta ngày mai liền thông báo cho bọn họ, cuối năm đến nhà ký khế ước.” Vạn Xuân Phong rất hưng phấn, hắn lúc còn nhỏ liền ngóng trông lớn lên, lúc trước tuy rằng mê mang nhưng cũng sợ hãi, không nghĩ tới mình thật sự đã trưởng thành, nhưng hiện tại hắn càng vui vẻ cùng chờ mong.

Hắn muốn biết, những ngày sau này, mình có thể che chở cha nương được hay không, có thực hiện nguyện vọng mà mình đã chấp nhận hay không.

Lập tức ở trong rương cũ nhà mình tìm kiếm, Vạn Xuân Phòng cầm những trang sách cùng giấy trước kia mình dùng, hắn quyết định ngày mai sẽ đưa đi cho La Thông. Hôm nay hắn nói, ông nội hắn thực am hiểu vẽ tranh, hắn từ nhỏ đi theo bên người ông nội hẳn là cũng sẽ biết một ít, mình sẽ dùng cách này để cảm ơn hắn.

Để cho hắn vẻ một bức tranh, sau đó mình sẽ mua lại.

Thanh thản ngủ một giấc mĩ mãn, ngày hôm sau ăn điểm tâm xong Vạn Xuân Phong liền cầm đồ ra cửa. sau khi biết ý đồ Vạn Xuân Phong đến, La Thông cười ha ha, hắn nói với người ta: “Ta cũng chỉ là công phu mèo ba chân, tranh ta vẽ cũng không thể bán cho người khác, ông nội ta là một chuyên gia vẽ tranh, vì thế mới có thể kiếm hời từ người khác.”

“Không sao, ngươi muốn vẽ tranh gì thì vẽ tranh đó, ngươi có thể vẽ tranh cũng là rất giỏi rồi.” trong lòng hơi hơi kích động, Vạn Xuân Phong không biết sao mình đột nhiên lại có ý tưởng này, nhưng hắn muốn giúp người này, muốn người này sống những ngày thật tốt.

“Được rồi. Vậy ngươi thích nước từ trên núi chảy xuống hay là hoa cỏ con người.” trước kia La Thông sẽ dùng những bức tranh mà ông nội bỏ đi ở phía sau vẽ lung tung, ngẫu nhiên cũng có tác phẩm mà mình vừa lòng, chỉ là một bức tranh có giá trị có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, cũng không phải vẻ tranh thật tốt là sẽ có giá trị cao.

“nước từ trên núi chảy xuống đi.” Ban đầu Vạn Xuân Phong là muốn vẽ người, nhưng không tưởng tượng ra nhân vật, mình lại không biết nên kêu hắn vẽ ai? Cũng không thể kêu vẻ mình được.

“Được, ngươi…. Quên đi, ngươi chờ một chút, cũng không mất nhiều thời gian đâu.” Ban đầu là muốn người ta ngày mai lại đến, nhưng trong đầu La Thông đột nhiên hiện lên một bức tranh, hắn liền vẻ bức tranh về núi thôn này đi.

Tranh thủy mặc chỉ cần trong lòng có mẫu, thật ra vẽ cũng rất mau.

Vạn Xuân Phong từ khi còn nhỏ đã đi học đường đọc qua sách, phu tử hắn thỉnh thoảng cũng sẽ vẽ tranh, chỉ là bức tranh của phu tử phần lớn đều là hoa hoa cỏ cỏ cùng động vật, khi đó hắn rất hâm mộ phu tử chỉ cần vài nét bút mà đã vẽ ra đồ vật giống như thật, hơn nữa vài nét bút cũng chỉ là vài nét ngang nét dọc nét xiên thôi.

Vạn Xuân Phong lẳng lặng đứng ở một bên, tinh tế nhìn thấy giấy trắng trước mắt hiện ra núi non cùng khe suối, còn có người có khói bếp, có núi rừng còn có một đám chim, cuối cùng là những đám mây phảng phất như bị gió nhẹ thổi đi.

“Đây là thôn chúng ta.”

« Ừ, Thôn chúng ta. » Mình sau này cũng sẽ sống ở đây. Cũng không cảm thấy tranh mình vẽ thật tốt, La Thông nhẹ nhàng mời, muốn cho Vạn Xuân Phong nhìn xem có hài lòng hay không, có thể dặn dò gì không, nhưng hắn dời bước chân nhưng Vạn Xuân Phong cũng không nhúc nhích gì.

« Xuân Phong ? » Vạn Xuân Phong không có phản ứng, La Thông nghĩ, hẳn là không phải không hài lòng ? « Có phải rất đơn giản hay không ? »

« Hả ? không phải ! không phải ! ta chỉ là cảm thấy, chỉ là nghĩ…. » thực tự nhiên mà nghĩ tới gia thế của La Thông, Vạn Xuân Phong nghĩ hắn có thể trở về hay không ? ngoại trừ phụ thân còn có ai đang chờ hắn không ? mình còn có thể tiếp nhận hắn, người nhà của hắn khẳng định sẽ không để ý.

« Ngươi có muốn trở về không ? Bọn họ hẳn là cũng giống ta sẽ không sợ ngươi. » từ nhỏ Vạn Xuân Phong áo cơm không lo, nhưng hắn biết nhà nghèo là như thế nào, nhìn thoáng qua cái nhà này, hắn cảm thấy La Thông sẽ không muốn ở lại nơi này, gia thế lúc trước của hắn hẳn là rất tốt, nếu không cũng sẽ không dư tiền đi học những thứ này, những thứ này những nhà thư hương thế gia mới có thể học. 

« Ha ! thì ra ngươi nghĩ tới cái này. Haiz, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao ? kỳ thật ta tới từ một nơi rất xa, nơi đó cũng không giống nơi này, không chỉ là trong thôn này mà cả đất nước này, ban đầu ta cũng không thuộc về đất nước này, cho nên trừ khi ta lại đi mạo hiểm một lần nữa nếu không ta cả đời chỉ có thể ở nơi này. Nhưng, nhưng ta cảm thấy kỳ thật nếu đi mạo hiểm có thể cũng không trở về được. »

Biết ý của La Thông là gì, nhưng Vạn Xuân Phong lại không biết hắn là có ý gì, không phải đất nước này ? không phải người Đại Yến, vậy là người nơi nào ?

« Tóm lại ta ngoại trừ nơi này không có nơi khác để đi, cũng không có người thu nhận ta, nói như vậy ngươi có hiểu không ? » Hắn không thể giải thích với người chưa bao giờ tiếp xúc qua với thế giới của hắn, La Thông chỉ có thể cố gắng nói đơn giản cho người ta hiểu, Vạn Xuân Phong nghe đến đó cũng tiêu tan.

Vẻ mặt hắn không còn mê man, lại đột nhiên cho người ta một nụ cười thật tươi, sau đó vẻ mặt hưng phấn : « La đại ca, ban đầu ta là muốn thử một chút. » Chỉ là muốn thử xem, nếu tranh của La đại ca không tốt hắn liền trả bạc một lần, nếu tranh thật tốt, sau này hắn không cần phải cho bạc.

« Trong trấn cùng trong huyện đều có nơi bán tranh, họa sĩ bên trong cũng rất thần kì, tranh của ngươi tốt như vậy, khẳng định có thể làm họa sĩ, có thể kiếm rất nhiều bạc. hoặc là ở ngay bên đường vẽ tranh cho người ta, lúc tháng chạp còn có thể viết câu đối xuân cho người ta cũng có thể kiếm được bạc, có thể qua được lễ mừng năm mới. » Lúc Vạn Xuân Phong nói vẻ mặt rất là nghiêm túc, sau đó La Thông mới phản ứng lại, thì ra mục đích của người này hôm này tới đây không phải chỉ là vì bức tranh trước mắt, hắn là muốn chỉ cho mình cách kiếm tiền, muốn cho mình qua năm thật tốt.

« Cảm ơn ngươi. » Nhịn không được xoa xoa đầu người trước mắt, trong lòng La Thông lại có thay đổi khi đến với thế giới này, hắn nghĩ kỳ thật thế giới này cũng rất tốt, ít nhất nơi này có người thiệt tình suy nghĩ cho mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN