Xuyên Về Làm Điền Chủ - Chương 104: Giang Nam
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Xuyên Về Làm Điền Chủ


Chương 104: Giang Nam


Đường trở về Hạ Thần không đi theo đường cũ, mà đi thuyền xuôi về Giang Nam, hắn nghe nói nơi đó cảnh vật rất đẹp, còn nghe được đó là thủ phủ của anh hùng võ lâm trong giang hồ.

Giang Nam tháng mười trời đã có chút lạnh, Hạ Thần có nội công nên không cảm thấy, nhưng Triệu Tiểu Mộc cùng Dao Dao hắn lại gói rất kỹ.

Đúng như người ta nói, Giang Nam vào đông cũng có vẻ đẹp của mùa đông, ở nơi đây cũng sầm uất không thua gì kinh thành, Hạ Thần vào một tửu lâu, nhìn xung quanh một chút có thể nhìn ra không ít anh hùng hào kiệt gì đó, trong phim kiếm hiệp hắn hay xem cũng có thể thấy những hình ảnh này.

“Vài ngày nữa là đại hội võ lâm, ngươi cũng đến tham gia”

“Tại hạ chỉ đến góp vui, nào dám nào dám”

“Hừ, nghe nói con trai của võ lâm minh chủ năm nay tham gia cũng chẳng phải tầm thường”

“Cũng chỉ là oắt con, có gì hay”

“Ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, nghe nói hắn cũng rất tài giỏi đó”

“Nghe nói đại hội năm nay có không ít cao thủ, chưa chắc con trai minh chủ lại nắm giữ được vị trí này”

Hạ Thần nghe qua cũng muốn đi tận mắt xem thử đại hội võ lâm là như thế nào, có giống với mấy phim cổ trang trong truyền hình hay phát không?

Mà hình như trong phim còn có cái gì mà thiếp mời, không có thì không được vào.

“Lão cha, đại hội là cái gì? Võ lâm là cái gì vậy?” Dao Dao gặm một cái đùi gà, miệng đầy mỡ hỏi

“Là các anh hùng hào kiệt tỷ thí với nhau” Hạ Thần nhẹ giọng giải thích

“Có vui không? Dao Dao cũng muốn xem” nó lắc lư cái đùi gà chỉ còn chút thịt trong tay, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thần

“Dao Dao, không được hồ nháo” Triệu Tiểu Mộc gằn giọng, đứa nhỏ này là bị Hạ Thần chiều cho hư rồi.

Hạ Thần nhìn khuôn mặt ủy khuất của nó, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc nhưng cũng không quên cho đùi gà vào miệng khiến Hạ Thần muốn cười nhưng lại sợ nó khóc lớn lên thì không biết phải thế nào, chỉ có thể nhìn Triệu Tiểu Mộc cầu cứu.

Triệu Tiểu Mộc từ trước tới nay tuy yêu thương nhưng không có chiều chuộng quá mức như Hạ Thần, y lúc nào cũng răn dạy không dám cho nó làm điều gì quá đáng, chỉ cần y biết Hạ Thần cũng có tham gia cùng nó thì cũng sẽ phạt luôn Hạ Thần, bởi vậy mà Triệu Tiểu Mộc chỉ cần lớn tiếng một chút nó liền không có dám càn rỡ, cũng không dám khóc lớn, chỉ đợi khi có Hạ Thần hay ai đó lên tiếng mới dám khóc, Triệu Tiểu Mộc cũng là đau lòng không thôi, nhưng nếu không dạy dỗ ngay từ nhỏ thì sau này phải dạy dỗ thế nào?

“Dao Dao, phải biết cái nào có thể làm cái nào không? Nơi đó người ta sẽ tỷ thí võ nghệ, còn có đánh nhau, không phải nơi dành cho hài tử, con hiểu không?” Triệu Tiểu Mộc thở dài giảng giải

“Dạ” Dao Dao vẫn cúi đầu gật gật đáp một tiếng

Từ lúc Dao Dao lên tiếng đã có người chú ý đến bàn họ, một người râu quai nón thân hình thô kệch, bên cạnh bàn còn đặt một thanh trường đao lớn nhìn họ cười lớn nói “Ha ha, trẻ con cũng là tính hiếu kỳ, không cần phải trách mắng quá”

Hạ Thần nhìn người kia mỉm cười gật đầu một cái tỏ ý cảm tạ đã khuyên nhủ, Triệu Tiểu Mộc lấy khăn tay từ trong tay áo lau đi nước mắt trên mặt Dao Dao.

“Nhìn liền biết gia đình này chẳng phải người trong giang hồ, làm gì có chuyện nhận được thiếp mời đến đại hội” một thanh niên ăn mặc tao nhã tay còn đang phe phẩy một chiếc quạt nhàn nhạt nói, còn hướng Hạ Thần nhếch môi cười, Hạ Thần đoán không sai, muốn tham gia đại hội võ lâm phải nhận được thiếp mời tận mấy tháng trước, bởi vì đại hội tổ chức bốn năm một lần, cho nên được tổ chức cực kỳ long trọng, những người có đủ khả năng tham gia cũng đều là những thế gia vọng tộc có danh tiếng hoặc những anh hùng hào kiệt có sức ảnh hưởng trong chốn giang hồ.

“Huynh đài, ngươi đến từ đâu? Muốn đến xem đại hội võ lâm sao?” Người râu quai nón hỏi

“Chúng ta người huyện Vĩnh Thanh, nghe đồn Giang Nam tươi đẹp nên ghé thăm, không ngờ lại đến ngay lúc có đại hội võ lâm, hài tử không hiểu chuyện, mong mội người đừng chê cười” Hạ Thần cười nói

“Ha ha, thì ra là xuất thân từ huyện nhỏ xa xôi, chắc là nông dân chân đất đi” thanh niên cầm quạt cười lên, những người ngồi cùng bàn cũng thuận theo mà cười lớn, người này tên Ngôn Hào, là môn sinh của phái Ngô Minh

“Ha hả, bọn quê mùa như các ngươi thì làm gì có đủ tư cách tham gia đại hội, trở về mà soi gương đi” một cô gái mặc váy đỏ ngồi cùng bàn với thanh niên cũng giễu cợt

“Các người cũng đừng quá đáng, đừng nghĩ mình là thế gia vọng tộc thì ngạo mạng” Một người ngồi cạnh cửa sổ tức giận đập tay xuống bàn chỉ về hướng những người kia quát lên

Lúc y cùng bằng hữu mới đến đây cũng bị nhóm người này cợt nhả, biết bọn họ là một trong bốn thế gia vọng tộc lớn nhất hiện tại trong trốn võ lâm, họ có muốn đối đầu cũng khó, chẳng lẽ phái Ngô Minh này đều đào tạo ra một đám không ra gì như vậy sao?

Những bàn xung quanh khác cũng bắt đầu ồn ào sôi nổi về nhóm người kia

“Đám người đó ngồi đây từ sáng đến giờ, ỷ vào mình là thế gia vọng tộc liền muốn nói gì thì nói, ăn một bữa cơm trưa cũng bị nói đến ngứa lỗ tai”

“Hừ, phái Ngô Minh từ khi xuất hiện người gọi là kỳ tài gì đó thì một bước tiến vào tứ đại gia thế, mà đến giờ người kia cũng chưa từng lộ diện”

“Khinh người quá đáng cũng có ngày người đánh cho đến ngốc đầu chẳng dậy nổi”

“Nếu năm nay người của phái Ngô Minh đoạt được chức võ lâm minh chủ, chắc người trong giang hồ lại một trận dậy sống cho xem”

“Ta cũng muốn xem xem, bọn chúng tác oai tác quái được bao lâu”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN