Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 127: Phiên Ngoại 2
Năm năm Dao Dao theo cả nhà đến kinh mỗi năm một lần, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Tề Hàn Du, mà hắn cũng như trước, vẫn để Dao Dao thích làm gì thì làm.
Năm thứ sáu, Dao Dao phá phách vô ý làm gãy một cây hoa đào, trong lúc tức giận Tề Hàn Du mắng Dao Dao một trận, lại lỡ lời nói không thích người phá phách như vậy, Dao Dao nức nở ôm Triệu Tiểu Mộc mà khóc, cũng là lần đầu tiên Hạ Thần thấy nó thương tâm đến vậy.
Năm thứ bảy, chỉ có Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc đến Kinh thành
“Đại bá, đại thẩm, Dao Dao cùng Thiên Kỳ đâu?” Tề Hàn Du chỉ nhìn thấy có hai người liền hỏi
“Hai đứa nó tháng trước viết thư để lại, nói là đi lăn lộn giang hồ rồi, muốn làm đại anh hùng gì đó” Hạ Thần cười trả lời
Lúc nhìn thấy bức thư, Triệu Tiểu Mộc khóc một trận, hắn dỗ thế nào cũng không được, chỉ có thể nói không gian liên kết được với tụi nhỏ, đợi nhớ thì vào trong đó gặp, Triệu Tiểu Mộc mới bớt lo, khi hai đứa sinh ra đều có một bớt nhỏ ở cổ tay như hắn, dần lớn lên, hắn cũng phát hiện tụi nhỏ có một phần không gian còn có thể kết nối với nhau, mà hai đứa nhỏ đều đem quyển phổ trong không gian luyện tập đến chăm chỉ, cho nên hắn mới yên tâm để tụi nhỏ ra ngoài lăn lộn, mà hắn cũng rất vui nha, tình địch đi hết rồi, hắn liền có cơ hội ở riêng cùng tức phụ.
Năm thứ tám, Tề Hàn Du ngồi nhìn cây hoa đào gãy năm đó đang dần phục hồi còn sống vô cùng tốt mà trầm ngâm, năm nay Dao Dao lại không đến, lúc nhỏ Dao Dao rất thích hoa đào, nhưng nó nói không biết chăm sóc, lại còn nghe người ta nói khí hậu thôn Vĩnh Đông không hợp với hoa Đào, cho nên năm đó hắn cố gắng dụng tậm chăm sóc cây đào này định tặng cho Dao Dao, nhưng y lại vô ý làm gãy mất, Hàn Tử Ninh nhìn hài tử mà thở dài, Tề Lãng không biết làm gì cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Năm thứ chín, Dao Dao cùng Thiên Kỳ trở về nhà, Thiên Kỳ càng lớn càng giống Hạ Thần, tính cách cũng rắn rỏi hơn, không còn thích theo Triệu Tiểu Mộc khóc nhè, Dao Dao cũng dần trầm ổn hơn.
Cùng năm, Nam Quan xảy ra chiến sự, Hạ Thần lần nữa được gọi trở về với danh xưng Chiến Thần đại tướng quân, Tề Lãng lại nhận được bức thư cáo bệnh, nhưng đổi lại Dao Dao cùng Thiên Kỳ sẽ đến Nam Quan hỗ trợ, Tề Lãng chỉ có thể im lặng, nếu Tề Hàn Du biết được nhất định sẽ đòi đến Nam Quan, nhưng hiện tại hắn đã bắt nó vào triều tham gia chính sự, hắn chỉ có mình nó, sau này còn phải kế thừa ngai vị.
Năm thứ mười, tin chiến thắng truyền về, tuy không phải như Hạ Thần diệt cả một nước, nhưng cũng đánh chiếm được mấy thành.
Tề Hàn Du nghe tin liền vui mừng, Hàn Tử Ninh vẫn là lần đầu tiên thấy nó cười vui vẻ như vậy trong ba năm qua, Tề Hàn Du cứ nghĩ Dao Dao sẽ theo đội quân trở về kinh thành lĩnh mệnh chờ ban thưởng, liền xin Tề Lãng được đi đón.
“Dao Dao đâu?” Thái tử đứng ở cổng thành nhìn quân đội hùng hậu đang tiến về phía mình, nhưng tìm mãi lại không thấy bóng dáng người mình mong nhớ đâu.
“Thái tử, Dao Dao tiểu tướng quân đã cùng đệ đệ gửi thư từ chức nói muốn về quê, trên đường gần đến kinh đã tách ra rồi” Du tướng quân chắp tay cung kính nói
Thái tử vẻ mặt đầy tức giận, cướp con ngựa trên tay Du tướng quân, bỏ lại một câu “Nói với phụ hoàng cùng cha ta, ta đi thôn Vĩnh Đông”
Rồi nhanh chóng thúc ngựa rời đi, Du tướng quân bị một màn này ngơ ngác, đợi phục hồi tinh thần liền phân một đội quân hơn năm mươi người đuổi theo, chính mình nhảy lên ngựa lao vội về hoàng cung.
“Thần tham kiếm hoàng thượng” Du tướng quân thở hổn hển nói
“Đứng lên đi, thái tử đi đón các ngươi, sao ngươi lại chạy về một mình?” Hoàng thượng hỏi
“Hoàng thượng, thái tử nghe Dao Dao tiểu tướng quân từ quan về quê, đã cướp ngựa đuổi theo rồi” Du tướng quân gấp gáp nói
“Cái gì?” Hoàng thượng đập bàn quát lên
Đứa con này đúng là không có tiền đồ mà, vì người ta mà dám bỏ cả hoàng thành, còn có phụ hoàng cùng cha nó nữa, lần này đợi nó trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn lại.
Còn cái tên Hạ Thần kia để cho hai nhi tử hắn ra chiến trường, hắn thì an nhàn ở quê hưởng mát, thật khiến người ta căm giận mà, giờ nhi tử hắn cũng như hắn lúc trước, còn không muốn về kinh thành lĩnh mệnh chờ ban thưởng đã viết thư từ quan trở về quê.
Cả nhà tên này đúng là chê phần thưởng của hắn mà.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Quân hậu vừa vào liền nghe Du Tướng quân nói
“Tham kiến quân hậu” Du tướng quân chắp tay hành lễ
“Ngươi vừa nói nhi tử ta đi đâu?” Quân hậu lại hỏi
“Thái tử nhờ ta truyền lời, nói ngài ấy đi thôn Vĩnh Đông” Du tướng quân len lén liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái nói
Quân hậu không nói gì xoay người đi ra ngoài, hoàng thượng vừa nhìn thấy cũng vội vàng đuổi theo
“Ninh nhi, ngươi muốn đi đâu?” Vừa kéo y hắn vừa hỏi
“Ta đi thôn Vĩnh Đông” nói xong cũng không quay đầu mà nhanh chóng ra ngoài
“Ngươi nói với Hi vương, chuyện triều chính giao cho hắn, ta phải đi cùng quân hậu một chuyến” Hắn nhìn Du tướng quân nói xong nhanh chóng đuổi theo
Mới trở lại được như trước không bao lâu, hắn lại không thể để y rời đi đâu a. Bảy năm cô độc, lại thêm một năm bị xa lánh khổ sở như vậy, hắn không muốn lập lại thêm một lần nào nữa, giờ lúc nào hắn cũng muốn đem y cột bên người.
Hi vương đang ngồi trong phủ thưởng trà ngắm hoa, lại phải nghe một tin như sét đánh giữa trời quang, hoàng huynh của y chạy theo tức phụ cùng nhi tử đến thôn Vĩnh Đông xa xôi rồi, toàn bộ triều chính giao cho y tự mình xử lý.
Hi Vương chỉ có thể âm thầm lôi vị hoàng huynh cao cao tại thượng kia ra mà mắng chửi một trận.
Cả nhà vị hoàng đế đứng đầu một nước kéo nhau đến thôn quê, ăn chầu ở chực nhà Hạ Thần một thời gian, cuối cùng vẫn phải trở về bởi vì mỗi tháng Hi vương sẽ gửi thư tới không hối thúc thì chính là càu nhàu.
Năm thứ mười một, Tề Lãng ban thánh chỉ sắc phong Hạ Triệu Dao Dao thành chính quân phi của thái tử, đợi Tề Hàn Du đăng cơ, Dao Dao sẽ trở thành quân hậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!