Xuyên Về Làm Điền Chủ - Chương 27: Trở Về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Xuyên Về Làm Điền Chủ


Chương 27: Trở Về


“Các ngươi nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút” Hạ Thần nói xong xoay người đi về hướng nhà kho.

Đám người kia đã sợ đến mức không còn ý nghĩ dám chạy.

Một kiếm chém đứt ổ khóa, Hạ Thần vào bên trong, từng rương lớn nhỏ được chất đầy trên đất. Hạ Thần mở một rương ra, bạc trắng lóa đập vào mắt, một rương bạc này cũng vài vạn lượng bạc.

Vậy mà có đến mấy rương. Lần này hắn lời to rồi.

Đem chuyển từng rương vào trong không gian, lại chuyển một đống thứ hàng hóa vào. Chỉ chừa lại một phần hàng hóa cùng một đống lương thực.

Số lương thực này để cho Trịnh Tân An đem đi cứu trợ hoặc đưa vào quân lương đi, hắn cũng không thiếu ăn.

Đợi thu thập xong đi ra ngoài chợt nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phòng bên cạnh, hắn phá khóa đi vào, nhìn thấy một đống nữ nhân cùng song nhi đang co rút vào nhau.

Nhìn cũng biết những người này bị bọn chúng bắt giữ để làm gì.

Vừa thấy hắn, cả đám người hoảng loạn co rụt lại thành một đoàn. Vừa nãy có một số người nhìn từ khe hở, thấy người này một kiếm lấy đầu tên thủ lĩnh kia.

“Các ngươi đừng sợ, lát nữa huyện lệnh đến đây, sẽ giúp đưa các ngươi về nhà” giọng nói ồm ồm làm cả đám run sợ, nhưng nghe hắn nói xong trong lòng lại vui mừng, có phải hay không bọn họ sắp thoát khỏi cảnh địa ngục này?

Hạ Thần xoay người xuống núi, trên đường đi còn thuận tay phá bỏ toàn bộ bẫy rập.

Trịnh Tân An ngồi ở trong lều lo lắng, hắn đã đem người đến đây nửa tháng mà không có được chút tin tức gì từ tên kia.

Không biết có phải hắn bị thổ phỉ giết rồi hay không?

Đang nghĩ nghĩ chợt một mũi tiễn ghim lên bàn trà của hắn, dọa hắn nhảy dựng lên.

Dật Uyên cũng bị dọa sợ, đang nghĩ có phải thổ phỉ xuống núi hay không liền nhìn thấy một mảnh vải nhỏ treo phía đuôi muỗi tiễn.

Dật Uyên rút mũi tiễn ra, đưa cho Trịnh Tân An, y ngắm nghía mũi tiễn liền phát hiện hai chữ Sát Thần, trên mũi tiễn còn dính máu.

Này là do nhóm thổ phỉ rút ra từ những thổ phỉ bị giết, sau đó bị Hạ Thần toàn bộ lấy lại, sau này cần dùng hắn cũng không có thời gian khắc tên, bọn chúng đã gom lại liền thu về.

Trịnh Tân An rút mảnh vải ra xem, trên chỉ ghi hai chữ “Lên núi”.

Suy nghĩ chốc lát hắn hạ lệnh dẫn người lên núi.

Vừa đến gần liền vừa mừng vừa sợ. Đám thổ phỉ bị trói thành từng nhóm vào cây, mặt đã tái mét, nào còn giống thổ phỉ hung tợn.

Trên đất còn có hai cỗ thân thể đã rơi đầu.

Hắn đi một vòng phát hiện nhóm nữ nhân song nhi. Trấn an một lát liền đến nhà kho, thu thập một chút cũng dư được hơn vạn lượng. Lại thêm một đống lương thực, hàng hóa, y gật gật đầu.

Không nghĩ tên kia lại giữ lời như vậy.

Lại còn tài giỏi, một mình cư nhiên diệt được một đám thổ phỉ.

Nhưng y cũng thắc mắc, hắn nói hắn đến cướp, nhưng chỉ có một mình sao có thể đem được hàng hóa đi, chẳng lẽ chỉ lấy bạc?

Nhưng sau đó lại không còn thời gian suy nghĩ, hắn phải áp giải đám thổ phỉ này về, còn giúp đỡ những nữ nhân song nhi kia trở về nhà, vận chuyển lương thực hàng hóa nữa.

Còn Hạ Thần không tim không phổi cướp tài sản xong bỏ lại một mớ rối tinh rối mù cho Trịnh Tân An tự giải quyết đang phóng ngựa như bay hướng về thôn Vĩnh Đông chạy tới.

Triệu Tiểu Mộc ngồi dưới cây hoa hòe ở đầu thôn, ánh mắt hướng về phương hướng đi huyện thành, nếu Hạ Thần trở về chắc chắn sẽ đi đường đó vào thôn.

Những thôn dân đã xong vụ mùa, hiện tại đều rảnh rỗi liền tụ năm tụ ba bàn tán chuyện thiên hạ.

Những thanh niên trai tráng sẽ đi trấn trên hoặc huyện thành tìm việc làm kiếm thêm chút thu nhập.

Lĩnh Thành, Hạ Trí cùng Hoàng Sâm cũng không ngoại lệ, ba người tụ tập ở trên huyện thành xin được một việc dỡ hàng.

Xong việc đang định trở về liền nhìn thấy Hạ Thần một thân phong trần, râu đã mọc lỏm chỏm. Bọn họ cũng nghe được tin hắn đi phủ thành làm sinh ý gì đó.

Không nghĩ tới giờ gặp lại hắn lại nhìn như người sống không tốt vậy. Nhưng khí sắc cũng không tệ lắm, trên người cũng toát ra cái gì đó mà bọn họ không thể lý giải được.

Đúng là hắn có sống tốt đâu, nửa tháng trên núi đều phải ăn mì gói, hắn đã thèm cơm tức phụ hắn nấu sắp chết rồi.

“Hạ Thần” Hạ Trí gọi, đưa tay ngoắc ngoắc hắn

Nhìn thấy ba người, hắn mỉm cười hỏi

“Sao các ngươi lại đến đây?”

“Bọn ta lên làm việc kiếm chút tiền để trong nhà có thêm chút thịt, dù sao vụ mùa xong rồi cũng rảnh” Lĩnh Thành nói

“Vậy giúp ta làm việc đi, ta muốn xây nhà, tiền công sẽ không tệ với các ngươi” Hạ Thần nói, hắn đang định tìm thêm một ít người trên huyện thành, nhưng vẫn là xem trong thôn còn có ai nguyện ý làm nhà hay không rồi tìm thêm cũng được.

“Ân, ngươi muốn xây nhà thì cứ nói, dù sao nhà gạch bình thường xây dựng sẽ rất mau” Hạ Triết nói

“Ta không xây nhà gạch bình thường, về nhà ta sẽ cho các ngươi xem thiết kế” Hạ Thần nói.

Hắn giờ có tiền sao lại chỉ xây nhà gạch, hắn phải xây nhà ngói mà còn là loại tốt nhất mới được. Số tiền cướp được từ thổ phỉ tệ cũng vài chục vạn, lại thêm đống hàng hóa nữa.

Vừa đi vừa nói, rất nhanh đã nhìn thấy cổng vào thôn. Hạ Thần đảo mắt nhìn thấy một vóc người nhỏ gầy quen thuộc đứng dưới gốc hoa hòe.

Mà Triệu Tiểu Mộc cũng nhìn thấy nhóm người Hạ Trí, trong đó có một người mà y luôn mong nhớ.

Bước chân Hạ Thần nhanh hơn, bỏ lại đám người phía sau chạy như bay đến, Triệu Tiểu Mộc cũng chạy nhanh đến, vừa đến nơi đã ôm chầm lấy y.

“Tiểu Mộc nhi, ta rất nhớ ngươi”

“Ân, ta cũng nhớ ngươi” y thẹn thùng trả lời. Ba người kia cũng rất thức thời mà đi về nhà mình.

“Chúng ta về nhà trước đi” Hạ Thần nắm lấy tay y hướng về phía Triệu gia.

“Hạ Thân à, ngươi về rồi a. Tiểu Mộc từ ngày ngươi đi, ngày nào cũng đến gốc hòe đầu thôn mà trông đó” một thôn phụ nói

“Nghe nói ngươi đi làm sinh ý, làm ăn tốt không?” Một người khác hỏi

“Cũng tạm, kiếm được chút tiền về xây nhà” Hạ Thần nói

Chào hỏi mọi người xong liền kéo Triêu Tiểu Mộc về nhà. Vừa đi vừa mắng Triệu Tiểu Mộc ngốc, chẳng phải hắn đã nói với y đi cả tháng mới về sao, sao lại ngày nào cũng ra ngoài đó ngồi chờ.

“Ta thấy chắc là hắn không kiếm được tiền đi, nhìn thấy khắc khổ vậy mà, ốm đi lại còn mọc râu đầy mặt”

“Này chắc làm ăn thua lỗ a”

“Hạ gia nghe nói mấy ngày hôm nay rất vui vẻ đi, Hạ Hoàng Anh thi đậu đồng sinh giờ bà ta nhìn người bằng lỗ mũi”

“Hôm trước bà ta nghe Hạ Thần đi làm ăn không về, cười Triệu gia, cười Triệu Tiểu Mộc bị phu quân bỏ rơi, sau này không ai thú nữa kìa”

“Nghe đâu ngày mốt nhà bà ta mở tiệc chúc mừng cho Hạ Hoàng Anh đó”

“Nghe nói ngày mai Hạ Hoàng Anh trở về, con trai của nhị thúc Hạ gia, cùng con trai của trưởng thôn cũng đi thi nhưng mà chỉ có một mình Hạ Hoàng Anh đậu”

“Hai người kia đã về từ hôm qua rồi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN