Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương 152: Người Đức dọn nhà đến Đại Nam
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt


Chương 152: Người Đức dọn nhà đến Đại Nam



Trong lịch sử có giai đoạn có viết rằng người Đức chê bôi không thèm quan tâm đến thuộc địa. Đương cử trong lịch sử Bismarck đã nói nhiều lần “… Tôi không phải là người dành cho các thuộc địa” và “vẫn là khinh thường của tất cả các giấc mơ thuộc địa hơn bao giờ hết.”. Nhưng đó là câu nói khi Otto von Bismarck và nước Phổ hay sau này là giai đoạn đầu của Liên Bang Đức phát biểu. Thật ra khi đó người Đức vô lực thuộc địa, thực dân, nhưng các anh em xuang quanh như Pháp, Anh, Hà Lan, Tây Ban Nha giàu chảy mỡ thì người Đức có thèm không? Có mà thèm chảy dãi ra ấy nhưng mà không có năng lực thuộc địa nổi vào thời điểm đó nên đành “không ăn được thì chê bai vậy”. Chê bai là để ổn định lòng dân trong nước, để họ không quá thèm thuồng thực dân chủ nghĩa mà ép chính phủ đi làm cái việc mà họ vô lực làm được lúc này.

Minh chứng rõ ràng nhất là năm 1884 Otto von Bismarck quay ngoắt 180 độ mà cổ vũ cực kì Đức đi xâm lược thuộc địa. Vì lúc đó họ có lực để làm điều đó mà thôi, lẽ dĩ nhiên là lúc đó đã muộn vì Anh- Pháp và mấy tên lèo nhèo, lèo bèo như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hà Lan chia nhau hết rồi. Thế nên Đức mới đè hết cả bọn này ra mà đánh để chúng phung ra, nguyên nhân WWI là vậy đó. Nhưng nay Phổ tự nhiên lại được dâng lên tận miệng một mảng thuộc địa tại phương Đông Giàu có với cái giá là rẻ đến kinh người. Chẳng cần oánh nhau, chẳng cần cãi cọ, chỉ cần trú một ít binh là ok rồi. Quan trọng là lại có một đồng minh quân sự, chính trị ngay bên cạnh để hỗ trợ bất kì lúc nào.

Otto von Bismarck thấy đây là một cơ hội, một cơ hội quá lớn, quá tốt để ông khẳng định vị thế trính trị của mình, một cơ hội để ông khẳng định vị thế của gia tộc Bismarck. Vì mảng thuộc địa này là do con trai của ông dùng miệng lưỡi dành về. Đây là một đòn mạnh để đập vào mặt phe chống đối. Tất nhiên quan trọng nhất là khoản đầu tư 20 triệu £ làm cho cả Wilhelm I và Otto von Bismarck suýt chút đau tim mà nhập viện. 10 triệu £ đã là khoản đầu tư làm cho việc khởi động hiện đại hóa quân đội chuyên chế của nhà vua được thực hiện. Vậy 20 triệu chính là khoản đầu tư mang tính củng cố. Tức là khoản 10 triệu có thể làm cho phe đối lập không còn trọng lượng mà phải ngả theo đầu tư cùng, nhưng 20 triệu đó là khinh mẹ nó luôn phe đối lập.

Nhận thấy tiềm năng quá vĩ đại của vị Công tước Kenny Trần gì đó với 3 triệu £ đập vào mặt sau chỉ hai tháng thì người Phổ lại quyết định đầu tư ngược lại. Nói cho cùng thì Công tước của Đại Nam đế quốc chỉ là 1 công tước. Vậy mà có thể đầu tư đến 20 triệu £. Vậy thì hoàng đế Đại Nam đế quốc giàu đến mức độ nào, người Phổ tính không ra. Thật ra là sai bét, hoàng đế Đại nam có thể nhiều tiền hơn Diêu thiếu lúc này với tầm 150 vạn lượng bạc trong kho. Nhưng đó là tiền chia cho cả nước Đại Nam vận hành. Còn tiền của Diêu thiếu là do buôn ma túy, nó cứ thế mà đều đều đi tới. So sánh ra thì Vạn Ninh Diêu thiếu mới là giàu nhất Đại Nam.

Nhưng ai đi nói điều này cho đất nước Tây Âu này biết, vậy là Wilhelm I và Otto von Bismarck quyết tâm điều ¾ hạm đội Phổ đi Đại Nam tất nhiên là 1/3 hạm đội Đức đã bị mua gọn. Tức là họ dùng 1/3 hạm đội để hoành hành biển Đông á. Cái này có gọi là điên cuồng không, thật là quá điên cuồng. Bờ biển Bantic của Phổ quốc bỗng nhiên trống rỗng phòng ngự. Nhưng họ chẳng lo vì đã có hạm đội cường đại của người anh em Áo giúp họ trấn giữ một khoảng thời gian vài tháng trong khi chờ 30 chiến hạm mới cóng đang được đóng mới. Có số tiền 3 triệu £ thì Wilhelm I và Otto von Bismarck thừa sức đặt cọc trước để khởi động lô chiến hạm “siêu mai rùa” kiểu mới với niềm tin và hi vọng trở thành cường quốc hải quân của người Đức.

Nhưng sự việc còn chưa chấm dứt Wilhelm I và Otto von Bismarck nghênh ngang tuyên bố với Đảng tự do, hay nói đúng hơn là các nhà tư bản mới của Phổ với tư tưởng tự do dân chủ. “ Các ông cứ ở đây mà cãi nhau đi, chúng tôi đã kiếm được “mỏ vàng” ở Châu Á để khái thác, còn có cả thuộc địa để trú chân nữa”. Chính vì thế thương nhân Đức ngửi hơi mùi tiền như cá mập thấy máu mà khăn gói lên đường theo hạm đội. Con mẹ nó vậy mà lũ này đóng gói toàn công nghệ rác mang đi tưởng là sẽ bán được kiếm tiền. Bởi vì thông tin họ nghe thấy đâu đó cái mỏ vàng kia rất ưa thích “rác thải”.

Chính cái tư tưởng lệch lạc đến méo mó này đã khiến cho hôm nay toàn dân toàn quân, toàn của toàn Vạn Ninh trợn măt há mồm. Hạm đội Đức như rừng kéo đến thì cũng thôi đi, thương thuyền Phổ đậu kín cả Vịnh Của Lục, đậu tràn ra đến cửa biển thì thôi.

Diêu thiếu đứng trên chỗ cao nhất của pháo đài mới xây do Cán Ca hứng trí làm nên mà há mồm trợn mắt, lũ người Đức tính con mẹ nó dọn nhà qua Đại Nam chơi?

Hạm đôi của quân phổ có 6 trung hạm, 27 tiểu hạm. Trong đó theo hợp đồng thì Dieu thiếu sẽ phải nôn ra 2 triệu £ nữa cho đủ số rồi rước nôt 1 trung hạm 7 tiểu hạm vê dinh. Quan trọng là có lẽ người Phổ cũng hết tiểu hạm rồi nên lần này chỉ có 27 tiểu hạm đi theo. Còn thương thuyền của người Đức lớn lớn bé bé hắn tính không có ra nên kẹ cha nó không có tính cho lành.

Vấn đề alf 2 triệu bảng đối vơi Diêu thiếu không quá khó khăn, trong 3 tháng qua hắn cũng kiếm đủ số này rồi. Tuy rằng lãi của chế heroin giảm đi mộ nửa nhưng mà số lượng á phiện tuồn vào Đại Nam thông qua công ty Đông Ấn Anh là quá lớn. Hai lò chế tác heroin phải làm việc cả ngày lẫn đêm để có thể hoàn thành kịp tiến độ giao hàng. Gần 2 tấn heroin đã qua tay người Anh cả trong tối lẫn ngoài sáng, quả thật Diêu thiếu không hiểu nổi bọn này tuồn hàng đi đâu mà tiêu thụ nhanh khủng khiếp như vậy. Đúng là hải quân bá chủ thế giới có khác, tốc độ đầu độc nhân loại cũng là hạng nhất. Cũng may là bọn này tuân thủ quy định không bán vào Đại Nam nếu không Diêu thiếu thành tội đồ của dân tộc mất.

Tiền lưu động đang có là 3 triệu £. Trả cho chính phủ Anh thì vẫn còn 1 triệu £ là phần của Robert. Nhưng mà Diêu thiếu muốn vay tạm mà dùng thì người quản lý của Robert chắc cũng không ý kiến gì cả. Nhưng vấn đề là người Đức mang đến quá nhiều rác, có những thứ rác mà Vạn Ninh nuốt không trôi nên không muốn mua. Vậy nên Diêu thiếu đành báo lại cho triều đình, có muốn mua công nghệ tân tiến giá rẻ không? Muốn mua thì Diêu thiếu có thể làm tư vấn cho. Tất nhiên Diêu thiếu không muốn những thứ quá kém vào Đại Nam đó.

Tất nhiên nói là rác và Diêu thiếu chê ủng chê eo, nhưng nói thật nếu đem so sánh cùng công nghiệp thủ công của Đại Nam lúc này vẫn là quá bá, vậy nên nếu giá cả hợp lý thì vẫn có thể nhập về. Không có ai đem công nghệ hạng nhất của họ bán lại cho anh với giá hời cả.

Tất nhiên buổi tiếp xúc làm việc đầu tiên của Diêu thiếu là cùng với Friedrich Graf von Wrangel thiếu tướng hoàng gia Phổ, tổng tư lệnh quân Phổ tại Đông Á và Đông Nam Á. Sáng ngày 24 tháng 3 năm 1862, ngay khi Hạm đội Phổ nghỉ ngơi một ngày thì Diêu thiếu cũng triệu kiến vị thiếu tướng dòng dõi quý tộc người Đức này vào để gặp mặt, đi theo còn có đại diện vè mặt chính trị của Phổ quốc tại đại nam, Vụ trưởng Vụ Đông Nam Á của Bộ Ngoại Giao Prussian, Herbert von Bismarck.

Nói chung là sau màn chào hỏi thân mật và tràn đầy tình hữu nghị thì Diêu thiếu ném luôn tấm séc 2 triệu £ của ngân hàng Hoàng Gia Anh vào mặt hai tên này. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cứ như vậy thì câu chuyện sẽ dễ bàn hơn.

Quân Phổ vốn dĩ có 800 quân đã đến đây lần đầu với 500 bô binh. Lần này họ tăng binh cũng không nhiều lắm chỉ với 1 ngàn quân với 600 bộ binh. Số lượng này quả là không nhiều nếu dành cho thuộc địa, nhưng lại vừa đủ để tiến hành một cuộc tiếp nhận quân quyền ở Koh Kong. Tất nhiên họ chỉ có thể nhận được chiếu thư từ Đại Nam để tiếp nhận quân quyền tại Koh Kong khi đã giao đủ những thứ đã thỏa thuận cho Huế. Và người Phổ đã đem đến đầy đủ vượt yêu cầu.

– Vậy là tướng quân không thể giúp chúng tôi ổn định tình hình Koh Kong trong thời gian này nếu chúng tôi tiếp nhận Koh Kong?

Trong phòng tiếp khách Friedrich Graf von Wrangel đang cau mày đặt câu hỏi. Trước khi đến đây ông ta đã nhận được thông tin là vị Công tước Kennny Trần này sẽ ủng hộ về mặt binh lực, chính vì vậy mà ông ta mới không điều động quá nhiều bộ binh cho Koh Kong. Tình hình tại Koh Kong – Cao Miên ra sao ông ta không rõ, nhưng chỉ với hơn ngàn bộ binh thì ông ta thực sự không quá yên tâm.

– Friedrich tướng quân, các ngài là đi tiếp nhận Koh Kog mà không phải đi đánh nhau với bọn họ. Cũng không phải đi xâm chiếm ai cả. Tất nhiên tôi sẽ cử các chuyên gia giỏi nhất về quan hệ với người bản địa để giúp đỡ các ngài. Thật sự tôi không thể rút ra nổi binh lực lúc này vì trong vài ngày tới chúng tôi phải đi viễn chinh Tây Ban Nha tại Philllippine.

– Chinh phạt người Tây Ban Nha?

Friedrich Graf von Wrangel hơi bất ngờ mà hỏi lại Diêu thiếu.

– Đúng vậy, trong tháng trước Tây Ban Nha dám hỗ trợ Pháp tấn công Đại Nam, tất nhiên tôi đã đả bại Liên quân của bọn họ và cầm tù tất cả. Nhưng món nợ này vẫn phải tính. Trong lúc chờ Pháp đến giảng hòa thì tôi tranh thủ qua Phillippine đòi nợ Tây Ban Nha. Không có vài triệu currencies đên bù là không có được rồi.

Diêu thiếu bâng quơ nói chuyện chinh phạt Tây Ban Nha kiểu như giơ tay đập một con ruồi vậy. Nhưng hai người Friedrich và Herbert nghe thấy vài triệu currencies thì sặc nước trà mà ho sặc sụa.

– Khụ Khụ… Cái này.. uhmm cũng đúng, chuyện viễn trinh quan trọng, hay để chúng tôi đợi các ngài viễn trinh xong thì đi tiếp nhận Koh Kong vẫn ổn thỏa hơn. Không biết lần này tấn công Phillippine các ngài có chắc chắn, Tây Ban Nha cũng không quá yếu.

Friedrich Graf von Wrangel vẫn theo trường phái cẩn thận mà hỏi dò. Cẩn thận là hắn không muốn tiến và Koh Kong mà không có quân Đại Nam hỗ trợ. Hỏi dò vi hắn cũng muốn biết qua tình hình khu vực một chút. Nhưng Friedrich Graf von Wrangel không hi vọng biết quá nhiều vì dù sao đây cũng là bí mật quân sự của Đại Nam.

Nhưng Diêu thiếu lại khác, hắn cười tươi mà lôi ra một tấm bản đồ, hóa ra đây là bản đồ quân sự của hai thành phố Manila và Batagas. Bản đồ chi tiết đến con mẹ nó rối tung, đúng là người Anh rất trân thành trong lần troll Tây Ban Nha này.

Diêu thiếu chỉ chỏ một hồi rồi giảng giải binh lực cùng kế hoạch tác chiến. Càng giải thích thì mặt Friedrich Graf von Wrangel cùng Herbert von Bismarck càng méo xẹo. Đây con mẹ nó làm gì phải là chiến tranh, đây rõ ràng là lấy thịt đè người, là bắt nạt trắng trợn. Quân số thì đông gấp 3-4 lần, có khi là 5 lần. Chiến hạm thì đông gấp 6 lần, đến nội gian cũng bố trí sẵn rồi. Phen này Tây Ban Nha không ra bã mới lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN