Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương 191: Đến lâu đài Bismarck
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt


Chương 191: Đến lâu đài Bismarck



Thấy Diêu thiếu có ý đi quân doanh của tân binh thì Otto hơi hoảng, quả thật trong mắt ông ta thằng con rể tương lai rất có vấn đề:

– Khụ Khụ… Diêu thủ tướng, ngài không thấy có việc nên quan tâm ngoài việc luyện quân và các nghiên cứu khoa học sao? Dù sai quân doanh cũng có đủ sĩ quan huấn luyện rồi.

Otto không thể không nhắc nhơ Diêu thiếu cho được, thằng con rể tương lai này rất quá quắt rồi. Diêu thiếu nghe vậy cũng hơi giật mình, người khác nói với hắn chuyện này thì hắn còn phải đoán ý đồ nội dung. Nhưng nếu tên nhạc phụ tương lai nhắc vấn đề này thì có ngu cũng có thể hiểu ra được ý tứ trong đó. Cái chính là Diêu thiếu cũng thấy mình hơi quá quắt trong thời gian vừa qua. Nói chung là hôn nhân chính trị để tạo bàn đạp tiến vào giới quý tộc Châu Âu nhưng xét đi xét lại vẫn là hôn nhân. Sở dĩ Diêu thiếu hơi thờ ơ với chuyện này vì hắn kiếp trước vì ngụy trang vỏ bọc mà cưới một cô gái Trung Quốc, nhưng thời gian lâu sống cùng nhau thì tình cảm cũng có nảy sinh này nọ. Tính ra thì hắn cũng nghĩ như vậy với Maria, để so sánh thì lợi ích của dân tộc có thể khiến hắn hi sinh hạnh phúc cá nhân. Quan trọng là lúc này Diêu thiếu không hề có đối tượng yêu thương gì cả nên hắn cũng dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

– Ồ, phải rồi… hôm nay tôi nghĩ mình cũng đã có thể dành ra thời gian nghỉ ngơi một chút. Có lẽ tôi sẽ quay về cung điện Berlin một chuyến.

Nói đến cung điện Berlin thì Otto lại hơi tái mặt, buổi lễ đính hôn của Diêu thiếu và Maria sẽ được tổ chức tại cung điện Berlin. Bởi lẽ đây không chỉ là hôn nhân của hai người mà quan hệ đến cả sự hợp tác của hai quốc gia. Chính vì lẽ đó mà chuyện này cực kì quan trọng, tổ chức ở Cung điện Berlin là điều cần và nên. Những ngày này Maria đang nghỉ tại cung điện Berlin với tư cách khách quý. Bình thường quan hệ của Luise và Maria cực tốt nên chuyện Maria ở lại Berlin chính ra phải là những giây phút vui vẻ. Nhưng lúc này tình hình rất phức tạp, quan hệ của hai người đã gần như đến mức đối địch nhau rồi cho nên Maria lại trở về vùng Sachsen của gia tộc Bismarck.

Diêu thiếu nhắc đến Berlin cung điện lại khiến Otto nghĩ đến tin đồn kia, rốt cuộc thằng con rể tương lai này tính cái gì? Chẳng nhẽ hắn tính trước mặt bố vợ tương lai công khai đi gặp tình nhân.

– Diêu, cho tôi được gọi thẳng tên ngài. Nói gì thì nói chúng ta sẽ sớm trở thành quan hệ Bố vợ con rể. Tôi xin nhắc anh một chuyện, tuổi trẻ phong lưu không đáng trách. Nhưng chỉ còn một tuần nữa là anh đính hôn cùng Maria đến lúc này anh vẫn quyết tâm giữ mối quan hệ tình lữ với Luise là không nên. Thứ nhất anh phải suy nghĩ cho sự cảm nhận của Maria, vẫn biết đây là cuộc hôn nhân chính trị, nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể đối sử tốt với Maria, con bé là một đứa con gái ngoan, có giáo dục và nó xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Thêm vào đó nếu anh thực sự quân tâm Luise thì hãy cắt đứt quan hệ với con bé vì chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của nó.

Diêu thiếu nghe lời dăn dạy có phần hơi hà khắc của Otto thì ngớ người, cái gì mà tình nhân, cái gì mà danh dự. Hắn và Luise có con mẹ gì đâu, ít nhất là Diêu thiếu nghĩ vậy, hắn chẳng có cảm tình gì vơi cả hai cô gái trên cả chứ đừng nói đến là nhân tình này nọ. Phải, hắn thừa nhận là đã hôn Luise, nhưng con mẹ nó cái xã hội quý tộc Châu Âu này đến cả ngủ với nhau còn không coi là chuyện lớn. Hôn một cái thì có cái gì hậu quả đây. Diêu thiếu bị nói đến mộng luôn rồi.

– Khoan.. khoan đã. Ngài gọi tôi là Diêu cũng được, chẳng mấy chốc tôi phải gọi ngài là cha vợ rồi. Nhưng vấn đề tình nhân là như thế nào, tôi làm gì có quan hệ cùng Luise. Không phải Maria đang ngụ tại Cung điện Berlin sao? Tôi về đó để thăm Maria mà.

Diêu thiếu nói đến trân thành, biểu hiện kinh ngạc của Diêu thiếu là không giả. Otto đành từ từ kể câu chuyện mà trên đường phố đang theei dệt, rồi kể cả các vở kịch dân gian. Lại kể về tình hình hai cô gái. Lần này Diêu thiếu mộng đến không thể mộng hơn được nữa, ở đâu cũng có những kẻ ăn không ngồi rồi đơm đặt chuyện bậy bạ. Người Đức sống quy củ đến vậy mà cũng không tránh được cũng có một mặt như thế này.

– Ngài Bismarck, tôi xin thề đây là hoàn toàn bịa đặt. Đúng là tôi có hôn Luise và cùng khiêu vũ với nàng, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi. Chúng tôi chưa hề gặp lại, thêm vào đó tôi không có tình cảm đặc biệt với Luise cũng như với con gái ngài. Tôi lấy làm xấu hổ khi nói ra như vậy, nhưng đó là sự thật. Nhưng tôi có thể hứa với ngài sẽ đối xử tốt nhất đối với Maria, và bồi dưỡng tình cảm của hai người. Ngày biết đó, mọi quan tâm của tôi đều là cho sự nghiệp của đất nước và cả mối quan hệ hai quốc gia. Tôi quả thật không thể phân thân vào lúc này cho được. Nhưng làm một vị hôn phu hợp cách tôi xin phép được đên Sachsen để giải thích cùng Maria, cũng như thăm hỏi nàng.

Otto gật đầu, ông tin tưởng Diêu thiếu cũng như tin tưởng phẩm cách của Diêu thiếu. Mà Diêu thiếu cũng chẳng cần phải nói dối làm gì cho mệt, nếu quả thật Diêu thiếu có quan hệ tình ái vơi Luise thì Otto cũng chẳng nói gì vào được, chẳng qua là nhắc nhở mà thôi.

– Rất tốt, tôi còn phải có việc bận về Berlin báo cáo bệ hạ. Nhưng vệ binh gia tộc sẽ đưa ngài về Sachsen. Từ đây bắt tàu đi cũng tiện.

Lúc này những vùng quanh Berlin đều có các chuyến tàu hơi nước rồi, vậy nên việc di chuyển giữa các vùng cực kì thuận tiện. Diêu thiếu cũng không muốn lãng phí thời gian mà gật đầu đồng ý, nói gì thì theo tình theo lý hắn vẫn nên gặp Maria một chuyến đó. Quan trọng là Diêu thiếu muốn nhanh chóng giải quyết hiểu lầm giữa hắn và Maria, người con gái này cuối cùng cũng là vợ của hắn sau này, nếu cứ để hiểu lầm dai dẳng thì không phải là cách.

Thật ra chuyện luyện binh thì Diêu thiếu không lo lắng lắm, Trần Văn Vân và các sĩ quan Đức thừa sức huấn luyện các binh sĩ mới. Nói chung nếu đánh xứ Wietze thì cũng không phải chỉ mình nhánh quân mới tạo của Diêu thiếu nhảy vào. Nếu như công quốc Lower Saxony nhảy vào thì chắc chăn Phổ không đứng yên. Nói chung cuối cùng thì Bismarck muốn động binh lấy giết gà dọa khỉ rồi.

Diêu thiếu đến lâu đài Bismarck cũng đã 4 giờ chiều rồi, cuộc viếng thăm này của Diêu thiếu là mang tính chất cá nhân và cũng không báo trước nên không có người của lâu đài biết được. Thành thử ra khi Diêu thiếu đến nơi thì cũng là không có ai đón tiêp sẵn. Nhưng khi đôi kị binh của dòng họ Bismarck tiến vào thông báo thì cả lâu đài Bismarck lại rơi vào tình cảnh gà bay chó chạy với việc chuẩn bị đón tiếp Diêu thiếu. Thân phận của Diêu thiếu lúc này thực sự không đơn giản một chút nào.

Thứ nhất Diêu thiếu chuẩn bị là con rể nhà Bismarck, thứ hai hắn là thủ tướng của một vương quốc khá cường đại ở Đông Á, điều này còn chưa quan trọng điểm quan trọng nhất đó là việc Diêu thiếu chuẩn bị thu hồi xứ Wietze. Mà phu nhân của Otto von Bismarck hay nói cách khác mẹ vợ tương lai của Diêu thiếu là Johanna von Puttkamer mang dòng họ Puttkamer. Chuyện này cực kì phức tạp liên quan đến tranh chấp thừa kế vùng Wietze. Vốn dĩ xứ Wietze thuộc quyền sở hữu của gia tộc Puttkamer nhưng khốn nạn là tên nam tước cuối cùng của dòng họ Puttkamer lại chết bất đắc kì tử trước khi có hậu đại. Chính vì vậy mà cuộc chiến tranh dành quyền thừa kế xứ Wietze mới diễn ra giữa Phổ và công quốc Lower Saxony. Vấn đề chính lại lại nằm ở chỗ không có tên nào trong hai bên Phổ và Saxony có được quyền thừa kế một cách hợp pháp với mảnh đất trên. Phu nhân của Otto mặc dù có họ Puttkamer nhưng bà lại chỉ là cháu họ hàng xa mà thôi. Nếu nói đến quyền thừa kế cũng không đến lượt bà. Nhưng mà Phổ quốc vẫn cứ viên vào cớ này mà cắn chặt Wietze không nhả.

Chuyện động binh là sớm muộn, nhưng mà việc thu hồi Wietze cuối cùng vẫn phải do người nhà Puttkamer đầu tàu gương mẫu. Nhưng Bismarck mặc dù là quý tộc lão làng nhưng tiềm lực tài chính là có hạn. Ngay cả lâu đài của bọn họ cũng còn không có đủ vệ binh đâu, lấy đâu ra tiền mà đầu tư cho một nhánh quân đội đánh chiếm Wietze. Nói đến Bismarck có thể nhờ Phổ quốc đầu tư quân đội để thu hồi, nhưng lúc bấy giờ cả Phổ quốc đang loạn lên với việc Đảng Tự Do dân chủ đòi quyền lãnh đạo. Nếu lúc đó không có tiền do Diêu thiếu đầu tư thì có khi vua Phổ cũng từ chức con mẹ nó rồi. Chính vì thế khi có được sự đầu tư đến 20 triệu £ của Diêu thiếu thì Otto cùng Wilhelm I mới có thể khởi động quá trình tinh chỉnh hiện đại hóa quân đội thuộc quyền khống chế của hoàng gia.

Nhưng kể cả có tiền của Diêu thiếu thì cũng cần phân bổ ra nhiều mặt để có thể thực hiện kế hoạch lớn thống nhất liên Bang Đức. Cả Wilhelm I và Otto đều không thể dùng tiền đó để xử lý việc riêng ở Wietze vì nó không phù hợp với hướng đi cơ bản của việc thống nhất Liên Bang Đức. Sách lược của hai vị đứng đầu nước Phổ là tập trung nhân lực vậy lực thống nhất phía Nam lien bang nơi các lãnh chúa thực sự cứng đầu và đang có ý đồ thành lập một tiểu liên minh nhằm đối trọng với Phổ và Áo.

Xứ Wietze lại nằm về hướng bắc của Berlin, nếu quá đầu tư vào mảnh đất này thì chắc chắn sẽ gây lên sự pha loãng đầu tư của Diêu thiếu. Có đôi khi lo quá nhiều thì kết quả đạt được lại chẳng có là bao. Đề nghị của Diêu thiếu về một mảnh đất xưng tước ngay lập tức được Wilhelm I và Bismarck phê chuẩn cho Wietze vì lý do trên. Nếu Diêu thiếu nhảy vào thì hắn phải tự bỏ tiền túi ra để tổ kiến quân đội, đánh hạ Wietze và tất nhiên phải trấn giữ nơi này. Vô hình chung Diêu thiếu thành cái lá chắn phía Bắc của Berlin để cho hai vị Wilhelm I và Bismarck có thể yên tâm xuôi nam nhảy múa.

Phu nhân Johanna von Puttkamer tất nhiên biết được dù là Phổ quốc hay bất kì thế lực nào đánh hạ được Wietze thì cũng không đến phiên bà có thể nhúng chàm vào được. Cuối cùng là Wietze sẽ được sát nhập vào lãnh thổ của Wilhelm I mà thôi. Nhưng tình thế có biến, giờ đây Diêu thiếu chuẩn bị đánh chiếm Wietze điều này có nghĩa cháu của bà tức là hậu Duệ của Diêu thiếu và Maria khả năng cức lớn sẽ thừa hưởng Wietze. Nên nhớ lúc này Diêu thiếu chưa có gia đình, con cái gì cả, việc tranh chấp thừa kế là không hề có. Thêm vào đó Johanna von Puttkamer có một hi vọng đó là Diêu thiếu dù sao cũng có quyền thừa kế một Vương quốc tại Đông Á, hắn không thể trường kì ở Châu Âu. Chính vì lý do này thì số phận của Wietze khả năng không dễ định đoạt.

Chính vì cái lý do loằng ngoằng này mà khiến cho phu nhân Johanna von Puttkamer mặc dù không có ưng ý lắm với tên con rể tương lai “chăng hoa”. Kẻ đã khiến cho con gái yêu của bà phải dùng nước mắt lau mặt trong suốt những ngày qua. Nhưng bà vẫn niềm nở cố gắng tổ chức một buổi đón tiếp lâm thời cho vị con rể đại gia này hài lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN