Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương 8: Nguy cơ Trần gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt


Chương 8: Nguy cơ Trần gia



Cán viên ngoại hồ đồ hoang tưởng nhưng không hề ngu ngốc. Một tên ngu ngốc làm sao có thể kinh thương bạc vạn khắp tứ phương mà không thua lỗ. Một tên ngu ngốc 27 tuổi đầu có thể móc ngoặc cùng Tuần Phủ đại nhân? Hắn chỉ là quá hoang tưởng nên đôi khi hồ đồ mà thôi. Nhưng nếu có người mở mắt cho Cán viên ngoại thì hắn lại trở nên tinh minh vô cùng. Đây cũng là một con người mâu thuẫn với nhiều thái cực rất đặc sắc.

Lúc này đây Cán viên ngoại đang vừa vui vầy cùng hoa kỹ, vừa chuốc tửu các lão gia cũng cùng lúc dỏng tai lừa lên nghe ngóng không bỏ sót một câu nào. Càng nghe thì mồ hôi lạnh của Cán lão gia càng thấm đẫm lưng áo. Tiết trời đã vào thu mát mẻ vô cùng không ngờ Cán viên ngoại cả thân mồ hôi đầm đìa như tắm.

Cái chỉ lệnh của hoàng đế Tự Đức nghe kĩ thì cực nhiều vấn đề trong đó. Đầu tiên phải nói đến chỉ dụ này kêu gọi toàn bộ Tả kỳ lục tỉnh và Nam Kỳ lục tỉnh toàn dân đứng lên chống Pháp, bảo vệ quốc gia “của Trẫm”. Tất nhiên cái câu bảo vệ quốc gia của Trẫm này Cán viên ngoại với xuất thân phong kiến hoàn toàn không có ý kiến nào. Chỉ có Diêu thiếu nghe thấy hai chữ này thì cười đểu không thôi. Vấn đề ở chỗ chỉ dụ này chỉ đặc biệt thông cáo tại nha môn Tả Kỳ và Nam Kỳ. Nếu không có cuộc gặp mặt chơi gái hôm nay thì Cán viên ngoại hắn không thể nào biết được. Điểm quan trọng là triều đình Huế chỉ kêu gọi quân dân Đàng Trong mà tuyệt không nhắc đến Miền Trung hay Bắc Kỳ. Điều này chỉ rõ là tụ tập nghĩa quân là việc của Nam Kỳ, các miền khác tụ trúng thì sẽ bị hiểu thành ý đồ làm loạn và quy kết phản tặc như Lê Duy Phụng. Không có vị vua chúa nào thích con dân mình tự động tập trung thành quân đội rồi trang bị vũ khí, ấy là làm loạn. Từ nghĩa quân đến phản tặc chỉ là biên giới mong manh bám theo một tia suy nghĩ của bề trên mà thôi.

Kế tiếp trong chiếu dụ có phần nhắc về “ các lộ nghĩa quân phải đầu nhập dưới trướng võ quan trấn thủ, có công lao sẽ được ban hàm tước vị”. Câu nói mập mờ này lại có thể hiểu rằng: Triều đình muốn động viên đinh tráng đi lính. Các hộ địa chủ tập trung đinh tráng, trang bị vũ khí, thu thập lương thực và tài lực quy về triều đình quản lý suy ra ngươi có thể được phong một chức quan hàm gì đó. Đây là biến tướng của trao đổi. Triều đình Huế không tăng viện được cho Nam Kỳ vậy nên các ngươi đại địa chủ có tiền có người nhưng không có quan chức thì chúng ta làm một cuộc mua bán. Giao tiền, giao người nhận quan chức. Đây có lẽ là một suy nghĩ mang tính tiêu cực nhưng thực sự bản chất không khác là bao.

Cán viên ngoại tại Hà Tĩnh mà tụ chúng lại thì chưa kịp đưa cho triều đình nhận quan tước sẽ bị nhận định ngay là phản tặc cùng lộ với Lê Duy Phụng. Bởi một lẽ hiển nhiên vùng Hà Tĩnh không thuộc nơi kêu gọi. Cái mà triều đình Huế lúc này cần là sự ổn định của Kinh sư và Bắc Kỳ. Nếu đâu đâu cũng tụ hợp nghĩa quân trang bị vũ khí thì tình thế sẽ loạn như nồi cháo ngay lập tức. Mấy kẻ tụ tập nghĩa quân vì kháng Pháp mấy kẻ lòng dạ bất lương ai mà biết được. Triều đình lúc này đã loạn lắm rồi không muốn có thêm mụn ghẻ trên thân. Nếu Cán viên ngoại kiên quyết thành mụn ghẻ thì hắn sẽ bị loại bỏ ngay không thương tiếc.

Danh viện kỹ nữ đang âu yếm cùng Cán viên ngoại thò bàn tay ngó sen của mình vào mân mê cơ thể cường tráng đầy sức sống của gã thanh niên nhiều tiền trẻ trung này. Phải nói cô xếp hạng cuối trong ngũ đại danh viện trốn Đô Hồi này nhưng hôm nay cô lại là may mắn nhất. Vì Cán lão gia nhường hết hàng khủng phục vụ cho các đại nhân nên bản thân hắn chỉ xài cô nương tầm gần khủng này thôi. Vậy ra tiểu Thúy đang mở cờ trong bụng, thứ nhất Cán viên ngoại trẻ chung anh tuấn, thứ hai cơ thể to cao lực lưỡng chắc cái ấy cũng chẳng vừa… thứ ba ai cũng nhìn thấy Cán viên ngoại mời khách bữa này. Một người lắm tiền nhiều của lại điển trai như vậy thì các kỹ nữ ai chả thích. Ít nhất lúc xong chuyện đảm bảo Cán viên ngoại sẽ ra tay hào phóng hơn các quan gia kia nhiều. Vẫn biết quan gia quyền cao chức trọng nhưng liên quan mẹ gì đến các ả kỹ nữ. Các ả chỉ cần có tiền là được rồi, mà điều này thường các quan gia không thoáng bằng viên ngoại. Kèm theo đó các quan gia không già lọm khọm thì bụng cũng béo đầy mỡ đâu được như viên ngoại điển hình mĩ nam tử. Nói một cách chính xác là Cán viên ngoại đi chơi gái, nhưng thật ra trong lòng các cô nương kỹ nữ là mình được chơi nam tử này.

Nhìn thấy thi thoảng các ánh mắt kín đáo hâm mộ của bạn đồng nghiệp vậy nên Tiểu Thúy càng rên rỉ uốn éo nhiều hơn. Vậy nhưng Tiểu Thúy cũng rất nhanh nhận ra rằng nam nhân trước mặt mặc dù cũng tỏ ra phóng túng dâm đãng này nọ nhưng quả thật là có hoa không quả, rất hời hợt. Người ngoài thì không nhìn ra được điểm này chỉ có người trực tiêp như Tiểu Thúy mới nhận ra mà thôi. Nàng càng cố ý chiều chuộng càng cố ý gợi dục thì càng cảm thấy tâm thần vị Viên ngoại này bay đi tận tít nơi đâu vậy. Thò bàn tay ngó sen quyết tâm dùng chiêu ngũ long vờn đỉnh vu sơn thì Tiểu Thúy thấy được cả tấm lưng cường tráng của Cán viên ngoại vậy àm ướt đẫm mồ hôi. Tiểu Thúy vội vã thất thố mà há miệng nhỏ như sen tính mở miệng nói gì đó.

Nhưng câu nói chưa ra khỏi miệng đã im bặt mà nuốt vào trong. Đối diện danh kỹ tiểu thúy là một đôi hàn mâu đang nhìn thẳng vào nàng. Đúng đấy là một đôi mắt lạnh băng không chứa chút nào thất tình lục dục của Cán viên ngoại. Một đôi mắt chứa đủ sát ý trần trụi, mặc dù thoáng qua nhưng cũng đủ Tiểu Thúy như chui vào hầm băng.

Quang Cán biết mình thất thố rồi, chuyện này mà đồn ra sẽ gây nên rất nhiều hiểu lầm không đáng có. Theo cách gọi nhà quan có lẽ đó là có dị động ắt có dị tâm. Không suy nghĩ nhiều Cán viên ngoại thò bàn tay của mình lần quá mép váy mà trượt xuống dưới. Tiếng Tiểu Thúy yêu kiều ma mị lại vang lên.

– Các đại nhân… tiểu dân quả thực chịu không nổi rồi… xin phép các đại nhân cho tiểu nhân lui ra ngoài trước.

Cả căn phòng nhấm nhúi ai cũng hiểu chuyện. Đã đến lúc tiệc tan mà dắt giai nhân vào phòng chiến đấu rồi. Tuần phủ đại nhân cười xòa xòa khoát tay ý bảo không sao. Lão cũng lắc lư đứng dậy mà ôm danh kỹ chuẩn bị ra ngoài. Thoáng chốc phòng ốc vắng tanh, chỉ còn lại một mình Diêu thiếu đang úp mặt lên ngực của Quỳnh đại gia mà ngủ phì phì.

Hôm nay, Cán viên ngoại mời bốn vị đại nhân cộng cả hắn vào là năm người nên cũng chỉ bao trọn năm hoa kỹ. Diêu thiếu là nhân vật phát sinh, hắn nằng nặng đòi đi nên Cán viên ngoại phải chịu thua mà chấp nhận. Vì là nhân vật tuổi nhỏ đi theo để lịch luyện nên không mấy ai để ý tới Diêu thiếu cả. Lúc đầu Diêu thiếu được bố trí một danh kỹ tầm trung thượng tuổi khá nhỏ chỉ tầm mười ba mười bốn. Âu đây cũng là ý tốt của Quỳnh nương, xét cho cùng thì bằng tuổi nhau dễ nói chuyện. Nhưng Diêu thiếu không ngần ngại đá bay cô nương kia xuống lầu mà vứt theo mộ đỉnh bạc to tướng sau đó gào thét bắt Quỳnh nương trực tiếp lên phụng bồi hắn. Cái giai sự này cũng khiến cho các đại nhân vật trong phòng trợn tròn mắt một vòng sau đó lắc đầu cười trừ. Khẩu vị của vị Diêu thiếu nhà Cán viên ngoại có ve khá nặng, nhưng nói cho cùng Diêu thiếu vẫn được đánh giá là trẻ con bồng bột nên không mấy ai quan tâm cho cả.

…………………………

Quang Diêu tỉnh lại hắn quay cuồng với cái đầu trống rỗng sau khi tỉnh cơn say. Nói gì thì thói, tửu lượng là một quá trình rèn luyện bền bỉ. Với cơ thể non nớt này của Diêu thiếu gia thì tửu và độc dược không khác nhau là bao. Hôm qua vì mải hóng chuyện thời sự mà hắn lăn ra ngủ trên ngực nữ nhân lúc nào không hay.

Quang Diêu vội vã kiểm tra cơ thể một lượt, may quá quần áo vẫn mặc trên thân, vậy ra tối qua không có vì say rượu mà làm chuyện hoang đường. Diêu thiếu lướt mắt đánh giá căn phòng, hóa ra đây là tư phòng của Diêu thiếu tại Lâm Sơn trấn Trần gia trang. Không biết hắn được đưa về từ lúc nào rồi.

Vừa lục đục mở mắt thì tên nam bộc Cẩu tử đã ầm ầm mà bê chậu nước ấm rửa mặt, khăn lau, cành liễu đánh răng cộng muối thơm vệ sinh miệng. Phải nói sống trong gia đình có của ăn của để như Trần gia quả thật không tồi.

Ăn sáng một bát cháo loãng với thịt băm và hành Diêu thiếu đang ngất ngư húp một ngụn trà chát thanh lọc mùi vị trong miệng. Hắn đánh mặt nhìn lão tía tiện nghi đang ngồi trầm tư phía sau hương án.

– Không uống được thì lần sau đừng uống… tửu vào hỏng chuyện nghe chưa.

Hiếm khi có lúc Cán viên ngoại nghiêm túc, thường thường hắn đối xử với Diêu thiếu là hi hi ha ha. Cùng lắm là lôi ra sân luyện võ hai cha con đánh nhau chí chóe. Nhưng sau sự kiện ngày hôm qua thì Cán tiên sinh không coi Diêu thiếu là trẻ con chưa ráo mãu đầu để đối sử nữa. Hắn không biết chuyện cao nhân chỉ điểm có thật hay không. Thế nhưng chuyện Diêu thiếu tài năng suất chúng có cái nhìn đại cục thì không thể phủ nhận. Chuyện Quang Diêu nói nơi thư phòng hôm nọ có rất nhiều điêu trùng khớp với thông tin mà ngày hôm qua thu được. Càng nghĩ Cán viên ngoại càng sợ hãi.

Sau khi tỉnh táo lại thì sự tinh minh của Cán tiên sinh lên lv vù vù. Hắn trầm ngâm cả buổi về việc tại sao mình lại u mê muốn thành lập nghĩa binh khi chưa tìm hiểu thông tin rõ ràng. Đây rõ là một việc hại mình lợi người điển hình. Chỉ cần thành lập nghĩa binh thì đồng nghĩa với việc mọi con đường kinh thương Trần gia chấm dứt, Trần gia neo đơn không co người nối nghiệp buôn bán lúc này, nếu Quang Cán ra trận thì đồng nghĩa chuyện buôn bán dừng lại. Một điều nguy hiểm nữa là Quang Cán trước đó còn định dốc vốn đầu tư vũ khí quân lương cho nghĩa binh, với số tiền mười mấy vạn lạng bạc của Trần Gia thì đúng là nuôi nghĩa binh dư dả. Nhưng đó là tổng toàn bộ tiền tài nhà Trần gia, phải đem bán và cầm cố bất động sản, đóng cửa cửa hàng, gom toàn bộ vốn liếng lại một chỗ. Đây rõ là con đường tuyệt hậu, vì miệng ăn núi lở, mười mấy vạn lạng chỉ ra không vào chẳng mấy chốc mà tiêu tan.

Quang Cán không thể hình dung ra tại sao mấy tháng vừa qua mình lại u mê đến vậy. Hắn lờ mờ cảm thấy có một bàn tay thế lực nào đó đang thao túng sau lưng khiến hắn trở nên điên cuồng như vậy. Phải rồi trước đây hắn cũng có nổi danh hào hiêp trượng nghĩa, nhưng để đến mức trở thành võ lâm minh chủ lục tỉnh là một chuyện không thể nào. Hắn kiếm đâu được cái danh vọng như vậy trong vòng vài tháng trời. Đây là mấu chốt để mở ra câu chuyện, mở ra một âm mưu.

– Thế nào, lão huynh đang suy nghĩ về chuyện có người đánh chủ ý Trần gia chúng ta?

Đánh giá cả buổi tâm tư lão tía tiện nghi, Diêu thiếu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cán viên ngoại mà hắn trực tiếp lái qua chủ đề khác.

– Sao ngươi biết được?

– Ngày xét âm đêm xét dương…

– ………………

Cán viên ngoại Trầm mặc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN