Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 58: Bù đắp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai


Chương 58: Bù đắp


Edit: Thanh Lam

Beta: Kim Hằng

 

Ngày ba của Tư Cẩn đến, vừa vặn vào lúc tuyết ngừng rơi,
trên bầu trời dần tan đi những đám mây âm u, mặt trời cứ thế nhô lên.

 

Vài tia nắng chiếu xuống, tuyết đọng sáng lên lấp lánh.

 

Có một chiếc Audi đang đậu trước cổng Cố gia, tuy không phải
dòng cao cấp nhất, nhưng nhìn vào độ bóng và trình độ bảo dưỡng của nó thì ít
nhất cũng rất đắt.

 

Trong phòng, Tư Kình nâng chén trà hướng về phía Cố Thành,
là một bộ thái độ của người cha: “Trong đoạn thời gian này Tư Cẩn ở chỗ
các người đã gây ra không ít phiền toái rồi.”

 

Cố Thành sớm đã coi Tư Cẩn thành con trai ruột của mình, lại
nghe từ Cố Nguyễn nói rằng tên khốn nạn Tư Kình này trước kia đã bạo hành Tư Cẩn,
nếu không phải vì ông ta là ba của Tư Cẩn thì chén trà trong tay ông lập tức
bay lên đầu ông ta ngay, nào có chuyện còn yên ổn ngồi hầu trà như thế này.

 

Ông nâng chén trà lên một hơi uống sạch, cũng không thèm
trưng ra sắc mặt tốt: “Đúng thế.”

Tư Kình cũng chẳng thèm để ý, ông ta hiện tại thật sự để ý
Tư Cẩn, trong chốc lát đã nhìn lên lầu mấy lần.

 

Cố Thành không tiếng động hừ lạnh một tiếng, giờ mới biết
tìm con trai, sao không tìm sớm hơn đi.

 

Trên lầu, Cố Nguyễn đang ở trong phòng Tư Cẩn thu dọn đồ đạc.

 

“Không được, áo lông vũ này phải mang theo.”

 

“Đôi giày này ấm áp, cũng nên mang theo.”

 

“Quyển sách này hình như anh chưa có đọc xong đúng
không? Cũng bỏ vào cho anh luôn.”

 

“Con thú bông này anh muốn không? Em mua một đôi lận,
cho anh mang theo luôn nhé?”

 

Tư Cẩn đi đâu cũng chỉ chuẩn bị qua loa, rất ít khi mang nhiều
đồ tới vậy, nhìn sang Cố Nguyễn nhét một đống đồ vật đầy rương hành lý, Tư Cẩn
có chút bất lực: “Nguyễn Nguyễn, anh chỉ đi mấy ngày sẽ trở về, không cần
mang nhiều đồ như vậy.”

 

Cố Nguyễn đang đấu tranh với đống hành lý, nghe vậy, cô ngẩng
đầu cãi lại: “Không được, một mình anh trở về, nếu ông ta lại đối xử không
tốt với anh, đột nhiên muốn thứ gì lại không có thì phải làm sao đây?”

 

Nói xong cô vỗ đầu một cái: “Không được, em còn phải nhờ
dì làm đồ ăn ngon mang theo, trái cây cũng phải mang theo một ít.”

 

Cô đứng dậy định chạy xuống dưới tầng, lại bị Tư Cần cầm tay
kéo vào trong ngực: “Nguyễn Nguyễn, đừng căng thẳng như vậy, chúng ta có
nhà ở thành phố B mà, nếu không ổn thì anh sẽ về nhà ở, được không?”

 

Cố Nguyễn nhỏ bé trong lòng ngực anh, thủ thỉ: “Bảo bảo,
em đi cùng anh được không?”

 

Tư Cẩn cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào gương mặt cô: “Nguyễn
Nguyễn, em còn phải ở nhà ăn tết nữa, phải ở cùng bà nội và chú Cố, về nhà xong
anh sẽ về tìm em.”

 

Cố Nguyễn không nói gì, chôn mặt vào ngực anh không cho anh
nhìn, chỉ lát sau Tư Cần đã cảm nhận được áo mình ướt đẫm.

Anh không lên tiếng mà chỉ thở dài, anh cũng khó chịu, nói đến
luyến tiếc, anh còn nhiều hơn Cố Nguyễn, chỉ là một chuyến này anh nhất định phải
về.

 

Tam môi lục sính*, cưới hỏi đàng hoàng.

 

(*)Tam môi lục sính hay còn được gọi là Tam thư lục lễ, đây
là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc, nghĩa nôm na là 3 bức thư
6 lễ mà nhà trai làm chủ.

 

Tuy rằng Nguyễn Nguyễn không thèm để ý, nhưng anh rất trân
trọng cô.

 

Anh kéo Cố Nguyễn ra khỏi lồng ngực mình một chút, nhẹ nhàng
hôn lên má cô, nói thật dịu dàng: “Anh đảm bảo, mấy ngày sau anh nhất định
sẽ trở lại, Nguyễn Nguyễn của chúng ta ngoan nào, không khóc nữa nhé?”

 

Cố Nguyễn sụt sịt, có cảm giác như anh đang dỗ dành bạn nhỏ.

 

Cô vốn không muốn khóc, chỉ là nhất thời bị cảm xúc chi phối
nên không kiềm chế được.

 

Cô rời khỏi lòng ngực Tư Cẩn, đôi tay vụng về gạt nước mắt,
vẫn đi xuống tầng: “Em còn phải bảo dì làm đồ ăn ngon cho anh.”

 

Tư Cẩn không dám cản cô, lỡ như lại chọc cô khóc nữa thì
toang…

 

Đang lúc Tư Cẩn cầm theo một cái va li siêu bự bước xuống tầng,
hai trưởng bối đang ngồi dưới lầu cùng lúc ngẩng đầu lên, Cố Thành cau mày:
“Sao mà mang nhiều đồ thế? Đồ vật lần trước con với Nguyễn Nguyễn ra ngoài
mua đâu?”

 

Tư Cẩn liếc nhìn cái va li lớn. Có thiếu gì à?

 

Cố Nguyễn còn hận không thể đem cái chăn bông hình con vịt
trên giường kia nhét vào hành lý của anh nữa ấy.

 

Anh cũng hiểu được đây là do ba Cố quan tâm, lễ phép đáp:
“Đồ vật nên mang theo đều đã đầy đủ, nhiều đồ lắm rồi ạ.”

 

Cố Thành còn chưa nói hết, Tư Kình đã đi qua kéo va li của
anh, ông ta đeo một cặp kính gọng vàng lại có vẻ nho nhã: “Thật ra không cần
mang gì cả, Tiểu Cẩn thiếu cái gì đến lúc đó tôi sẽ cho người đi mua cho
nó.”

 

Ba Cố cười đểu một cái, đang định chửi vô đầu ông ta nhưng
liếc nhìn Tư Cẩn xong lại không nói lời nào.

 

“A Cẩn, anh phải nhớ gọi video cho em đó, ngày nào cũng
phải gọi.”

 

“Được.”

 

“Mỗi ngày phải nhớ ăn cơm đúng giờ, không được kén ăn,
ăn không quen thì gọi ngoài, đừng ủy khuất bản thân.”

 

“Được.”

 

“Nếu ba anh đối xử với anh không tốt, cứ đến chung cư của
chúng ta ở.”

 

“Được.”

 

Cố Nguyễn vặn ngón tay nhắc nhở anh, rõ ràng trước nay anh đều
chăm sóc cô, giờ thì lại phân ranh giới.

 

Tư Cẩn khẽ cười, cúi đầu ôn nhu trân trọng mà hôn lên trán của
cô.

 

“Anh đều đã nhớ kỹ rồi, quản gia nhỏ của anh.”

 

Tư Cẩn đi theo Tư Kình ra cửa, lúc này mới hoàn hồn, Tư Cẩn
vừa mới… anh vừa hôn cô trước mặt bố anh và bố cô á?

 

“Ba, vừa rồi là, A Cẩn ngày thường không như vậy, hôm
nay, hôm nay chính là có chút luyến tiếc thôi…”

 

Ba cô liếc cô một cái, thấy mặt cô chẳng có gì khác ngoài xấu
hổ, nhẹ giọng, tiểu tử này, chu đáo đấy chứ.

 

Chiếc Audi màu đen lướt qua màn đêm tĩnh lặng, tiếng động cơ
đặc biệt rõ ràng, chiếc xe đến gần cửa cảm ứng tự động mở ra, chiếc xe cứ nhiên
đi vào trang viên.

 

Tư Kình dừng xe, quay đầu nhìn người thiếu niên đeo tai nghe
ở ghế lái phụ, ánh đèn gara mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn đủ để ông nhìn rõ, đứa trẻ
bên cạnh không còn gầy yếu như khi còn non dại, bị đánh bị mắng mà vẫn ngoan
ngoãn gọi ông một tiếng ba.

 

Chẳng ai có thể chối cãi, người thiếu niên này có bả vai rộng
lớn, được một đứa con gái yêu mến, ngoài khuôn mặt thanh tú, giữa đôi mắt và
lông mày cũng có vài phần giống nhau.

 

Tư Kình như bị thứ gì đó đè nén, giống như tảng đá lớn làm
ông ta không thở nổi.

 

Trước đó vài ngày ông ta có một giấc mộng, trong mộng ông ta
làm không biết bao nhiêu tội ác, có người vô duyên vô cơ trói Tư Cẩn lại, một đứa
bé nhỏ tuổi mà một mình chạy ra ngoài, lúc ấy cùng Thẩm Nam Chi gây náo loạn một
phen, mang đến cho Tư Cẩn một sự hận thù đến nực cười, trong thời tiết lạnh giá
như thế, ông nhốt thân thể đầy thương tích của Tư Cẩn ở bên ngoài.

 

Lúc bình tĩnh lại, muốn cho người vào nhưng Tư Cẩn sớm đã chạy
mất, khi gặp lại, Tư Cẩn đã trở thành tổng giám đốc một công ty niêm yết.

 

Tư Cẩn mới điên cuồng mà xâm chiếm thị trường công nghiệp.

 

Tư Kình không thể phủ nhận Tư Cẩn ưu tú, thủ hạ của ông ta ở
chỗ Tư Cẩn, thậm chí không thể đánh đến cái thứ ba.

 

Tư thị lại một lần nữa phá sản.

 

Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ người xô đẩy, ông ta trong một
đêm đã hai bàn tay trắng thêm một lần.

 

Ông ta cũng ốm nặng, tìm được Tư Cẩn, đứa nhỏ này ôn nhu hơn
rất nhiều so với ông ta tưởng tượng, còn chừa cho ông ta một đường lui, cho ông
ta một phòng bệnh tử tế, dùng loại thuốc đắt tiền, còn cho người ân cần chăm
sóc.

 

Ngoại trừ việc không gặp mặt, mọi thứ đều được an bài thỏa
đáng.

 

Ông ta muốn gặp Tư Cẩn, nhưng không tài nào gặp nổi, ông ta
dùng hết những lời cay độc nhất làm cho anh xuất hiện.

 

Trước khi chết, ông ta cũng có hối hận, chẳng qua là lúc đó
bệnh tình của ông ta đã trầm trọng, vào lúc cuối cùng, Tư Cẩn mới chịu gặp mặt
ông ta.

 

Tư Cẩn đứng ở cửa phòng bệnh, khuôn mặt xinh đẹp không có
chút thần sắc, lát sau liền ho liên hồi.

 

Ông ta muốn nói với đứa trẻ này một tiếng xin lỗi chân
thành, ấy thế mà lại không thể mở miệng.

 

Ông ta đã chết, nhưng hồn vẫn chưa đi, nhìn trong tang lễ của
chính mình, chỉ có Tư Cẩn, con trai ông ta, thật lòng đau thương cho ông ta.

 

 

Tư Cẩn không tài nào ngủ được, ở trong hoàn cảnh lạ rất khó
vào giấc, anh khó lắm mới chợp mắt được, cảm giác Tư Kình đang nhìn anh, anh
cũng vờ như không biết gì.

 

Người hầu trong nhà có lẽ bị Tư Kình dạy dỗ nhiều lần, đều
không ngủ mà đang chờ cả ở phòng khách.

Tư Kình cầm va li đi sau, bước vào phòng khách, đẩy mắt
kính: “Tiểu Cẩn, con có đói không? Con có muốn ăn cái gì không?”

 

Tư Cẩn nhìn qua một lượt, không thấy người hầu gái ngày xưa
hay nhốt anh vào trong tủ đâu.

 

Tên quản gia dê xồm hay véo anh đánh anh cũng đã được đổi
thành người khác.

 

Cái tên khi ấy không cho anh ăn cơm, còn nói: Tao không cho
mày ăn thì mày làm gì được tao? Mày cũng chỉ là đồ không được cha mẹ quan tâm
mà thôi.

 

Tư Kình để ý đến ánh mắt của anh, giải thích trong sự xấu hổ:
“Những người trước đó ba đều sa thải hết rồi, giờ đều là người có tố chất
cao.”

 

Tư Cẩn không chút biến sắc, giọng nói cũng rất mực bình
tĩnh: “Tôi cũng không phải người trước kia.”

 

Anh đã không còn là cái người tay trói gà không chặt đó nữa,
mặc người khác muốn làm gì thì làm.

 

Anh kéo va li của mình qua, khuôn mặt vô cảm: “Tôi mệt
rồi, muốn nghỉ ngơi.”

 

Tư Kình thở dài một tiếng: “À thì nghỉ ngơi cũng được,
có điều, Tiểu Cẩn à, toàn bộ tầng 3 ba đều dành cho con, khi nào con kết hôn
thì làm phòng tân hôn được không? Con thấy ba tính có được không?”

 

Tư Cẩn không thèm để ý, anh và Cố Nguyễn có kết hôn cũng sẽ
không ở lại Tư gia, hẳn là có thể ở căn biệt thự hoa hồng kia, còn có… Anh
trong lòng yên lặng nghĩ, nếu Nguyễn Nguyễn muốn ở tại thành phố B, thế anh có
thể mua một bộ phòng ở, còn chung cư kia dù sao cũng là của Nguyễn Nguyễn.

 

Anh dù gì vẫn là đàn ông, mấy việc này không thể quá phụ thuộc
vào bạn gái.

 

Thấy cảm xúc của Tư Cẩn có chút phức tạp, Tư Kình liền nói:
“Tiểu Cẩn, có muốn lên nhìn thử không?”

 

“Phòng khi nhỏ của tôi ở đâu?”

 

“Cái phòng kia của con quá nhỏ, ánh sáng quá yếu, lại
không thông thoáng, không tốt cho sức khỏe, chúng ta ở lầu trên đi? Được
không?”

 

Tư Kình chưa từng đặt chân qua cửa phòng Tư Cẩn khi còn nhỏ,
mọi thứ đều do Thẩm Nam Chi sắp xếp, khi đó ông ta còn đang bận đấu trí cùng Thẩm
Nam Chi, hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Nam Chi sẽ hành hạ con mình ra nông nỗi
này.

 

Bước vào căn phòng Tư Cẩn sống trong vòng mười mấy năm, ông
ta cảm thấy cực kì buồn bực, ngay cả trong những năm sự nghiệp sa sút, ông ta ở
trong một cái nhà có thể nói là không tồi, hơn nữa cha mẹ đối đãi với ông ta cực
kì tốt, đưa cái phòng sáng nhất cho ông ta ngủ.

 

Còn con của ông ta, cả một thời tuổi thơ đến lúc niên thiếu
lại ở trong một căn phòng nhỏ chật chội, u ám như vậy.

 

Tư Cẩn không hiểu Tư Kình sao lại bầy ra vẻ hối hận và đau
lòng, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Anh còn chưa đến mức tra tấn chính mình.

 

——

 

Có người nói Tư Cố hiện tại ở thành phố B xem như là có chút
danh phận, nhưng người chống lưng chưa từng lộ mặt, người xử lí các chuyện của
công ty là một giám đốc chuyên nghiệp.

 

Tên là Lân Huấn Thừa.

 

Người này thủ đoạn lợi hại, trước giờ chưa từng để lộ sơ xuất,
mỗi năm có thể giúp Tư Cố nhận được 20% thu nhập hằng năm, tuy rằng lúc trước
không mấy lợi lộc, nhưng hiện tại lại là một con số vô cùng khả quan, dù Lâm Huấn
Thừa rất lợi hại, nhưng vẫn có người đồn sau lưng hắn còn có kẻ khác.

 

Trong khi mọi người đều đang tập trung nghiên cứu chế tạo
các thiết bị gia dụng thông minh, Tư Cố lại nổi lên là người đi đầu trong việc
nghiên cứu robot thông minh, bắt đầu từ thư viện người máy đến robot trông trẻ,
rồi sau là ô tô không người lái, mỗi lần đều kiếm được rất nhiều tiền.

 

Đương nhiên sẽ có người ghen tị, người mong hợp tác, tranh
cướp miếng ăn, nhưng đều bị Lâm Huấn Thừa ngăn cản, lấy cớ là công ty nhỏ không
chứa nổi Phật lớn, theo thời gian tự nhiên sẽ có người muốn đi cùng đường, Lâm
Huấn Thừa đương nhiên có rất nhiều cách, chỉ là có rất nhiều chuyện, hắn dù sao
cũng không phải pháp nhân, vẫn có chút kiềm chế.

 

Tuy lúc trước Tư Cẩn khi tìm được hắn đã nói sẽ để hắn toàn
quyền xử lí.

 

Nghe nói Tư Cẩn tới thành phố B, Lâm Huấn Thừa vẫn gọi điện,
muốn gặp mặt để nói một số chuyện riêng.

 

Lúc đó, Tư Cẩn đang tham gia một bữa tiệc tối, Tư Cẩn nói rõ
sẽ không ở lại Tư gia lâu nên Tư Kình liền bắt đầu thường xuyên tổ chức đủ loại
tiệc, đáng giận nhất là một ngày sắp xếp cho anh đến tám bữa.

 

Tư Cẩn đâu dễ nghe ông ta sắp xếp, chỉ là bị ông ta nói mãi
cảm thấy rất phiền, đành đi cho đỡ phiền.

 

Trang phục của Tư Cẩn chỉnh tề, nghe Tư Kình giới thiệu anh
cho mấy người đó, giọng điệu tự hào dù có điếc cũng nghe ra, trái tim anh không
hiểu sao liền dịu lại.

 

Được quá nửa yến tiệc, mọi giao thiệp cần thiết thì cũng làm
hết rồi, Tư Cẩn rời khỏi sảnh yến hội, tìm được một nơi yên tĩnh gọi điện cho Cố
Nguyễn.

 

Cố Nguyễn nhấc máy có chút chậm, anh hỏi một câu: “Cố
Nguyễn, đang bận gì ở đấy à?”

 

“Chờ một chút.”

 

Cố nguyễn ở đầu dây bên kia như làm đổ thứ gì, vang lên vài
tiếng ầm ầm như thế, Tư Cẩn nghe được cô nói ở microphone với dì: “Dì, dì
giúp cháu thu dọn một chút với, cháu đi nghe điện thoại.”

 

Đổi đến một nơi yên tĩnh, Cố Nguyễn nói: “Em đang ở nhà
học làm bánh kem.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN