Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 64: Của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai


Chương 64: Của tôi


Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

—-

 

Sau mười lăm ngày, Cố Nguyễn và Tư Cẩn cũng quay trở lại trường
học như bao người khác, Tư Kình vừa mới xuất viện cũng đưa hai người tới.

 

Nhưng bởi vì chuyện đối tác lần trước, đôi tình nhân nhỏ này
không ưa thích ông lắm.

 

Vì ngại tình cảm, Cố Nguyễn vẫn lễ phép gọi ông một tiếng
chú, Tư Cẩn thì đơn giản không thèm để ý tới ông, đi theo Cố Nguyễn ra hàng ghế
sau ngồi chơi game.

 

Là một lập trình viên, Tư Cẩn vẫn là một kiểu lập trình viên
rất cao siêu, trong trò chơi này, quả nhiên chơi rất thuận lợi.

 

Cố Nguyễn nhìn những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh gõ
nhanh trên màn hình, thoạt như một loại hưởng thụ, sau vài ván đột nhiên cảm thấy
bực bội, chép miệng không cho anh chơi nữa, tự mình rút ra.

 

Giao diện trò chơi là màu hồng phấn, Tư Cẩn nhìn lướt qua rồi
cầm điện thoại di động ra xem video.

 

Chỉ một lát sau sau, Cố Nguyễn bên cạnh phát ra âm thanh
kinh ngạc cảm thán: “A, Lý tổng! Cuối cùng cùng rút được! Hahaha, Lý tổng
đẹp trai quá!”

 

Tư Cẩn: “??!!!”

 

Tư Cẩn dừng lại một chút, biết được đây là người trong sách,
ánh mắt sắc nhọn từ từ hạ xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Không đợi anh mở miệng, Cố Nguyễn đã đưa điện thoại lên trước
mặt anh nói: “Bảo… khụ, A Cẩn! Đẹp trai không?! SSR Lý Trạch Ngôn của
em! Vận may của em hôm nay thật tốt!”

 

Tư Cẩn ánh mắt bình tĩnh, giọng nói rất thật lòng: “Ừ,
đẹp trai.”

 

Cố Nguyễn nhận được câu trả lời hài lòng, mãn nguyện quay đầu
nhìn điện thoại, không ngừng lảm nhảm về Lý Trạch Ngôn của cô: “Nghe nói
sinh nhật năm nay của Lý Trạch Ngôn, ở thành phố Z có người đặt màn hình quảng
cáo siêu lớn, tốn đến mấy trăm vạn! Thật là trâu bò!”

 

Tư Cẩn liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, không để ý nói:
“Nguyễn Nguyễn, tới trường học rồi.”

 

Tuy là người trong sách, nhưng dù sao hắn ta cũng là một người
đàn ông.

 

Vẫn có thể làm anh ghen tị.

 

Tư Kình lái xe phía trước, suýt chút nữa là cười đến nghẹt
thở, mặc dù ông không biết Lý Trạch Ngôn là ai, có vẻ không phải là một trong số
thương nhân ở thành phố B, vậy nên không ảnh hưởng tới việc ông xem náo nhiệt.

 

Con trai nhà mình vốn trầm tính nhưng máu ghen lại lớn, chịu
đựng cả đường rồi, bây giờ chắc đang nghẹn chết.

 

“Cảm ơn chú đã đưa chúng cháu tới trường, chúng cháu đi
trước đây.” Tư Cẩn đi tới cốp xe lấy hành lý, Cố Nguyễn đứng bên cạnh xe cảm
thấy có chút ngượng ngùng nên chào hỏi Tư Kình.

 

Tư Kình xua tay, nói không có gì.

 

“Được rồi, mau đi đi.”

 

Tư Cẩn đưa vali của Cố Nguyễn cho cô, dừng lại trước cửa
kính xe, mím môi nói nhỏ: “Chú ý an toàn.”

 

Sau đó anh nắm lấy tay Cố Nguyễn: “Đi thôi.”

 

Một lúc lâu sau, Tư Kình mới kịp nghe ra anh nói cái gì, ho
khan một tiếng, quay đầu nhìn bóng lưng hai người đang đi xa, thiếu niên dáng
người thư lãng, tám phần giống ông lúc còn trẻ, không biết cuối cùng tính cách
lại giống ai.

Cười hai tiếng, người cha già lại cảm giác khổ sở, aiz, tất
cả đều tại ông không chăm sóc tốt, vốn dĩ ban đầu con trai của ông lúc còn nhỏ
cũng là một bánh bao nhỏ mềm mại.

 

Người cha già suy nghĩ một lúc rồi mở điện thoại ra——

 

Điện thoại di động của Tư Cẩn đột nhiên vang lên, anh mở mắt
ra nhìn.

 

[Alipay nhận được 100000 nhân dân tệ]

 

Tư Cẩn: …

 

【Làm gì vậy?】

 

Tư Kình trả lời:【Tiền tiêu vặt ba cho con, mua quần áo
đồ ăn, quần áo tùy thích, nếu hết ba lại chuyển cho con.】

 

Tư Cẩn không trả lời, đút điện thoại vào túi, nói với Cố
Nguyễn, “Đưa em về ký túc xá trước nhé?”

 

Cố Nguyễn lắc đầu: “Không được, em muốn đi gặp giáo
viên vũ đạo. Chúng ta đi riêng đi, buổi trưa thì cùng nhau đi ăn cơm.”

 

Tư Cẩn đưa cặp sách thỏ con màu hồng nhạt trên vai cho cô:
“Em có thể tự làm được không?”

 

Cô bĩu môi: “Chuyện này có gì mà không được, anh mau đi
đi.” Sau đó xoay người đi được hai bước, quay ra vẫy tay với anh: “Em
đi trước nha.”

 

Tư Cẩn bất lực mỉm cười, chờ không còn nhìn thấy bóng dáng của
cô nữa, mới xoay người đi về kí túc xá nam.

 

Cố Nguyễn thở hổn hển xách hành lý về kí túc xá, nghe thấy
bên trong có người nói chuyện, đầu tiên là giọng của Nghê An: “Đàn chị, em
không phải là thành viên của đoàn nghệ thuật, hình như không thích hợp lắm?”

 

Một giọng nói khác có phần quen thuộc: “Không sao, tạm
thời tham gia cũng được, câu lạc bộ của trường không có nhiều yêu cầu như vậy
đâu. Em biết đấy, hiện tại không có nhiều người học ngành này, đàn em khóa dưới
lại không có nhiều cơ sở. Chị chỉ có thể nhớ đến em và Cố Nguyễn thôi.”

 

“Xin lỗi chị, em thật sự không có thời gian. Về phần Cố
Nguyễn, chị phải tự mình hỏi cậu ấy.” Cửa mở ra, Nghê An dừng lại, sau đó
kinh hỉ: “Nguyễn Nguyễn! Cậu đã trở lại!”

 

Sau đó xông tới thắm thiết ôm lấy cô, Cố Nguyễn khó khăn đặt
hành lý xuống: “Có chuyện gì vậy? Nhớ tớ quá à?”

 

Nghê An gật đầu: “Nhớ cậu muốn chết! Lần trước cậu hấp
tấp như vậy, thân thể đã khỏe chưa?”

 

Cố Nguyễn nói: “Mọi chuyện vẫn ổn, trước lúc gặp cậu tớ
đã tốt rồi.”

 

“Vậy là tốt rồi!”

 

Nữ sinh bên cạnh đột nhiên lên tiếng, hai người đang mải
chào hỏi nhau mới nhận ra vẫn còn người trong kí túc xá.

 

Cố Nguyễn cũng biết người này, là Hứa Nhạn, là đàn chị lần
trước giúp cô làm giấy nhập học.

 

Cố Nguyễn mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi đàn chị, em và
Nghê Nghê đã lâu chưa gặp nên tương đối kích động.”

 

Hứa Nhạn xua tay: “Không sao! À, chị vừa nói với Nghê
An, có thể mời các em tới múa đầu trong đoàn nghệ thuật hay không, tiện thể hướng
dẫn đàn em khóa dưới một ít.”

 

Cố Nguyễn và Nghê An nhìn nhau, Nghê An lắc đầu tỏ vẻ từ chối,
hơi do dự nói: “Có thể, nhưng mà em đã lâu không đi học, phải học bù nên
khả năng không có nhiều thời gian.”

 

 

“Không sao! Cái này vốn để chuẩn bị cho hội liên hoan
nghệ thuật vào tháng bốn. Bây giờ vẫn còn sớm, không vội.” Hứa Nhạn dừng lại,
“Còn học tập, chỗ chị vẫn còn bút kí, nếu em cần có thể bảo chị.”

 

Hứa Nhạn nói lời này có phần nắm chắc, cô cũng là một người
rất chuyên nghiệp, nhiều năm đạt giải thưởng quốc gia.

 

Cố Nguyễn gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó phiền chị rồi.”

 

Sau khi thu phục được Cố Nguyễn, Hứa Nhạn quay đầu nhìn Nghê
An, Nghê An bất lực mỉm cười nhìn chị ấy.

 

Nhưng mà thu phục được một mình Cố Nguyễn là được rồi.

 

Hứa Nhạn cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

 

——

 

Xuân tới, nhiệt độ không khí cũng tăng nhanh, Cố Nguyễn vẫn
còn mặc áo dệt kim, nhìn trong sân trường đã có người mặc váy ngắn.

 

Đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra không khí, thật là làm người
ta chú ý.

 

Cố Nguyễn mặc áo sơ mi đen với quần jean, nắm tay Tư Cẩn đi
trên đường, dọc theo con đường vẫn không thể dời mắt khỏi đùi của chị gái phía
trước.

 

Sau đó thấy đẹp, không ngừng lắc lắc nắm tay của hai người:
“Bảo bảo, bảo bảo, chân của chị gái kia thật đẹp quá!”

 

Tư Cẩn tất nhiên không nhìn vào đó, anh chỉ cảm thấy Cố Nguyễn
rất đẹp, người khác thế nào anh không quan tâm.

 

“Nguyễn Nguyễn, hôm nay vẫn đến thư viện à?” Tư Cẩn
đổi chủ đề, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

 

Bạn gái nhà mình còn thích mấy chị gái xinh đẹp hơn mình thì
phải làm sao đây? Chắc anh phải đăng bài lên diễn đàn hỏi xem sao.

 

Cố Nguyễn miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, trả lời câu hỏi của bạn
trai: “Hôm nay em không đến thư viện. Em phải đi nhảy, lâu rồi chưa tập,
xương sắp cứng rồi.”

 

Tư Cẩn siết chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, vành tai đỏ
bừng trước ánh mắt nghi hoặc của cô, ghé sát tai cô trầm giọng nói: “Rất mềm.”

 

Trời ơi, mẹ nó, người này lại bắt đầu trêu chọc cô!

 

Cố Nguyễn từ tận đáy lòng hét to một tiếng, Tư Cẩn mặc áo sơ
mi trắng, hàng nút được cài cẩn thận tới nút trên cùng, làn da trắng nõn, xinh
đẹp mà thanh lịch tao nhã, lại thêm chút cấm dục. Nói câu này lại tạo nên hiệu
quả trêu ngươi rất tốt.

 

Cố Nguyễn xem xét vị trí, đã tới bên ngoài của tòa nhà cơ điện,
văn phòng của Lý Nghị và phòng thí nghiệm của họ đều ở trong tòa nhà này.

 

Cố Nguyễn sợ bị bạn học của anh nhìn thấy, xấu hổ xô đẩy
anh: “Được rồi, sắp tới giờ hẹn của em và Nghê Nghê rồi, không phải giáo
sư Lý có việc tìm anh sao? Mau đi đi.”

 

Tư Cẩn xoa đầu cô gái nhỏ: “Thúc giục anh rời đi?”

 

Cố Nguyễn sợ dẫm phải bom: “Em không phải, em không có,
đừng nói lung tung! Không phải chúng ta đều có việc sao!”

 

Vì hôm nay phải tập nhảy, cô gái nhỏ búi gọn mái tóc dài
trên đầu, nhưng vì bị rơi vài cái, cô lấy luôn hai cái kẹp hình dâu tây kẹp
lên.

 

Bay nhảy ở bên ngoài một lúc, tóc bắt đầu rối loạn, Tư Cẩn
nói: “Được rồi, lại đây, tóc em rối tung lên rồi, để anh kẹp lại
cho.”

 

Cố Nguyễn ngoan ngoãn bước tới, anh cẩn thận giúp cô gỡ chiếc
kẹp trên đầu xuống, vuốt lại mái tóc bị rối của cô rồi cài lại.

 

Được rồi, lại gọn gàng và ngăn nắp.

 

Cố Nguyễn không để ý lắc lắc đầu, cười hì hì mở lòng bàn tay
của anh đặt vào hai chiếc kẹo sữa.

 

Vừa rồi Tư Cẩn kẹp tóc cho cô, cô móc được từ túi của anh.

 

Anh vỗ đầu cô: “Mau đi đi.”

 

Chờ Cố Nguyễn rời đi, anh mới bước lên lầu, văn phòng của
giáo sư Lý ở tầng hai, bên ngoài treo một biển hiệu rất chuyên nghiệp.

 

Tư Cẩn nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói của giáo sư Lý từ bên
trong truyền đến: “Mời vào.”

 

Tư Cẩn mở cửa bước vào, thấy Kỳ Yến cũng ở đó, nhưng anh
chàng này lại nở một nụ cười kì lạ, nhếch miệng quay đi chỗ khác.

 

Bản năng nói với anh rằng Lý Nghị lại có việc muốn họ làm.

 

Quả nhiên, giáo sư Lý cười tủm tỉm giống như một con cáo già
rời khỏi bàn: “Bạn học Tư Cẩn đến rồi à.”

 

Tư Cẩn gật đầu: “Chào giáo sư.”

 

Lý Nghị gật đầu: “Tới đây, em ngồi cùng Kỳ Yến chắc
cũng quen rồi nhỉ? Trận đấu lần trước không tồi, hai đứa ngang tài ngang sức, vốn
là muốn mở tiệc mừng không ngờ lại xảy ra ngoài ý muốn.”

 

Kỳ Yến ngồi cùng Tư Cẩn, anh ta nghiêng người hỏi anh:
“Thân thể của cậu không sao chứ?”

 

Anh lắc đầu tỏ vẻ không sao.

 

Kỳ Yến nói: “Như vậy thì tốt, cậu không biết lúc đó em
gái Tiểu Cố lo lắng muốn hỏng rồi, lúc đó tôi còn lo lắng nó không thể sống
sót.”

 

Tư Cẩn mím chặt môi, đôi mắt tối lại.

 

Thấy tâm trạng của anh không được tốt, Kỳ Yến cũng ngừng nói
về những chuyện trước đó, chỉ nói: “Vừa rồi thấy cậu và Tiểu Cố ở dưới lầu,
chậc chậc, làm tôi cũng muốn yêu đương rồi.”

 

“Nói tiếng người.” Tư Cẩn nói.

 

“Nào có đơn giản như vậy, đây còn không phải là không
thích.” Kỳ Yến có chút ghen tị, cố ý chọc tức anh: “Em gái Tiểu Cố với
tôi đính hôn từ nhỏ, không phải bị cậu đoạt mất sao, thế nên cậu phải đền cho
tôi cô vợ khác.”

 

“À.” Tư Cẩn hừ lạnh một tiếng.

 

“Này! Tôi nói cậu nha, đây là thái độ nên có của người
đoạt vợ người khác à?”

 

“Cô ấy là của tôi, từ đầu đến cuối.”

 

“Ồn ào cái gì? Có thể tôn trọng thầy giáo một chút
không? Tôi còn đang nói chuyện với các cậu đó!” Lý Nghị vỗ bàn.

 

Hai người đều thành thật lại, nhưng lại không hẹn quay mặt
đi chỗ khác.

 

Lý Nghị: Haha, tôi thật là hung dữ.

 

“Nếu hai người đều không nghe lời tôi nói, tôi quyết định
hai người sẽ tham gia cuộc thi Cơ điện quốc gia lần này, nhất định phải đoạt giải!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN