Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 72: Mẹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai


Chương 72: Mẹ


Edit:Yann.

 

Dù bệnh tình của Thẩm Nam Chi đã chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn
chưa thể xuất viện, địa điểm gặp mặt là phòng bệnh của bà.

 

Cố Nguyễn nghĩ ngợi một hồi, vẫn quyết định mua thêm một giỏ
hoa quả và một bó hoa bách hợp tới.

 

Cô đứng ở bên ngoài, cửa phòng không đóng chặt có thể nhìn
rõ tình hình bên trong.

 

Đinh Tư Hòe rót nước, cẩn thận thổi nguội rồi đưa cho Thẩm
Nam Chi, bà mỉm cười dịu dàng, đưa tay sờ khuôn mặt gầy gò của con trai.

 

Nhưng thân thể bà vẫn còn suy yếu, lúc uống nước không cẩn
thận bị sặc ho ‘khụ khụ’ mấy tiếng, hai người đàn ông trong nhà lập tức khẩn
trương, Đinh Nghiễm khẽ vỗ lưng cho bà.

 

Thẩm Nam Chi ỷ lại mà dựa đầu vào vai Đinh Nghiễm.

 

Cố Nguyễn nghĩ, nếu Thẩm Nam Chi không có quan hệ với bọn họ,
cô nhất định sẽ cảm khái với tình cảm vợ chồng, mẹ từ con hiếu của bọn họ.

 

Hai đứa con trai, một đứa trẻ là bị cưỡng bách sinh ra cùng
kẻ thù, một đứa là con của người đàn ông mà mình yêu, làm sao có thể đối xử
công bằng.

 

Cố Nguyễn thầm cười nhạo một tiếng.

 

‘Cộc, cộc’ tiếng gõ cửa vang lên.

 

Người mở cửa là Đinh Tư Hòe, nhìn thấy cô có chút kinh hỉ,
chắc là Đinh Nghiễm chưa nói cho hắn biết là cô sẽ tới.

 

Đinh Tư Hòe cười gọi “Chị Cố”, dường như tinh thần
phấn chấn và tính trẻ con đã quay trở lại.

 

Sau đó nhìn phía sau cô hỏi: “Hôm nay anh trai không đến
sao?”

 

Dù sao thái độ của Cố Nguyễn không thể thân thiện như lần
trước, lãnh đạm nhàn nhạt nói: “Anh ấy có việc.”

 

Đinh Tư Hòe thất vọng, nhưng không hỏi nhiều, nghiêng người
cho cô đi vào.

 

Đinh Nghiễm nhiệt tình, không ra mình là trưởng bối, sai
Đinh Tư Hòe đi rót nước, chính mình cười ha hả nhận lấy đồ trong tay cô:
“Cố tiểu thư tới rồi, mời ngồi.”

 

Cố Nguyễn tìm vị trí phía xa hơn rồi ngồi xuống, ánh mắt
không dấu vết đánh giá người phụ nữ trên giường bệnh.

 

Người phụ nữ lần trước ở nhà ga vẫn còn xinh đẹp, bây giờ bị
bệnh tật tra tấn đến tiều tụy, tuy bây giờ bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp,
khuôn mặt đã có vài phần huyết sắc nhưng không còn bộ dáng diễm lệ như trước
đây.

 

Bây giờ xem ra, chẳng có nửa phần giống Tư Cẩn.

 

Lúc này sinh bệnh, cả người bà như sinh thêm một tầng lệ
khí, cũng may chỉ mỉm cười ôn hòa với Cố Nguyễn, cùng cô nói chút việc vặt
trong nhà.

 

Cố Nguyễn không nói nhiều, lễ phép xa cách cùng bà nói một
lúc.

 

Bà lơ đãng mà nhắc tới Tư Cẩn, giống như một trưởng bối từ
ái hỏi thăm: “Tư Cẩn, nó, thân thể nó có khỏe không?”

 

Cố Nguyễn mỉm cười nhưng trong đáy mắt không có ý cười, cảm
thấy thoải mái vì rốt cuộc cũng vào vấn đề chính: “Anh ấy rất khỏe, không
cần Đinh phu nhân nhọc lòng quan tâm.”

Thẩm Nam Chi khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Cố Nguyễn,
cháu không cần có địch ý với cô như vậy, tốt xấu cô cũng là mẹ của Tư Cẩn, nó
cho cô chút tủy cũng không phải việc gì lớn.”

 

Cô nghe xong, bất giác cảm thấy mình vẫn chưa thể thoát ra
khỏi ngôn từ trong cuốn nhật ký của Tư Cẩn hồi nhỏ ở Tư gia, dù biết đây là sự
thật, nhưng trong lòng ngực như có thứ gì đó lên men làm cô thở không nổi.

 

May là cô cấm Tư Cẩn đi theo, bằng không bảo bảo nhà cô sẽ cảm
thấy ghê tởm biết bảo nhiêu.

 

Chỉ là cho chút tủy, bà nói nhẹ nhàng bâng quơ giống như anh
chịu những đau đớn đó đều không đáng để nhắc tới.

 

Cô mím môi, nhịn rồi lại nhịn, chung quy vẫn không thể chịu
được: “Mẹ? Đinh phu nhân sao nói ra chữ đó thoải mái như vậy? Vậy xin hỏi
lúc A Cẩn sinh bệnh bà ở đâu? Lúc lớp anh ấy họp phụ huynh bà ở đâu? Anh ấy bị
người hầu trong nhà bắt nạt không cho ăn cơm bà ở đâu? Còn có –”

 

Còn có đời trước anh ấy bị tra tấn đến bệnh tật ốm yếu như vậy,
bà ở đâu?

 

Cảm xúc bị kích khích, tầm mắt của Cố Nguyễn bắt đầu mơ hồ.

 

Bị tiểu bối chất vấn, sắc mặt Thẩm Nam Chi đen lại, Đinh
Nghiễm cũng bắt đầu cau mày nhưng không nói gì.

 

Chỉ có Đinh Tư Hòe tuổi còn nhỏ, nhỏ giọng gọi chị Cố.

 

Cố Nguyễn nhìn hắn không trả lời, tự bình ổn lại tinh thần:
“Đinh phu nhân, bà bệnh nặng trong người, tôi cũng không muốn cãi nhau, chỉ
là việc Tư Cẩn cứu bà, không phải là lẽ tự nhiên, trừ việc sinh ra anh ấy, bà
có nửa phần dạy dỗ sao? Tục ngữ có câu ‘Sinh nhi bất dưỡng, đoạn chỉ bất báo’,
Tư Cẩn phải dùng tủy để báo ơn cho bà sao?”

 

Thẩm Nam Chi không ngờ Cố Nguyễn sẽ nói những lời này:
“Cố tiểu thư, tôi tốt xấu cũng là mẹ Tư Cẩn, bất luận tôi đối xử với nó
như thế nào, nó có nhận tôi hay không, tôi xứng hay không xứng, cô không có quyền
lên tiếng, không nói đến Cố tiểu thư không phải vợ của Tư Cẩn, cho dù các người
kết hôn, cô cũng không có tư cách xen vào.”

 

“Tôi thì có tư cách chứ.”

 

Thẩm Nam Chi nhìn người đứng ngoài cửa, ánh mắt phức tạp, thậm
chí có chút trốn tránh.

 

Bà biết khi còn trẻ bản thân quá mức cực đoan, làm rất nhiều
việc có lỗi với đứa trẻ này.

 

Tư Cẩn không biết đến từ lúc nào, lúc tiến vào sắc mặt thâm
trầm, đi tới chỗ Cố Nguyễn mới nhu hòa đi nhiều, lập tức đi tới trước mặt, đem
cô ra phía sau che chắn.

 

Tấm lưng của anh rộng lớn, rắn chắc, Cố Nguyễn bị chắn kín
mít ở phía sau.

 

Trong chốc lát, cô có điểm ngây ngốc, trong đầu vẫn là bộ
dáng ốm yếu của Tư Cẩn và phản ứng chán ghét của Đinh Nghiễm và Thẩm Nam Chi, ở
phía sau lưng không nhìn thấy vẻ mặt của anh cô càng không yên tâm.

 

Đang muốn tiến lên thì bị Tư Cẩn ngăn lại, anh xoay người,
nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, xin lỗi vì lúc trước luôn làm em lo lắng,
nhưng hiện tại anh có thể xử lý, em ra ngoài đợi anh một lát có được
không?”

 

 

Vóc người anh rất cao, thời điểm cúi đầu đôi mắt thâm thúy vừa
ôn nhu vừa kiên định.

 

Cố Nguyễn mỉm cười, ngoan ngoãn đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng
đóng cửa.

 

Sau khi cô đi, sự ôn nhu trên mặt anh giảm dần, trở thành lạnh
lẽo.

 

Đây là lần đầu tiên Tư Cẩn nghiêm túc đánh giá Đinh Nghiễm,
ông xuất thân từ gia đình nghệ thuật, lúc trung niên mới bắt đầu kinh doanh, so
với Tư Kình thì thiếu đi vài phần sắc bén, nhiều hơn vài phần nho nhã, ôn nhu.

 

Ông xác thật đối xử với Thẩm Nam Chi rất tốt, ông không so
đo quá khứ của Thẩm Nam Chi, toàn tâm toàn ý đối xử.

 

Bình tĩnh mà nhận xét thì Thẩm Nam Chi và Đinh Nghiễm hạnh
phúc hơn nhiều.

 

Sau khi bà rời khỏi Tư gia, đây là lần thứ hai anh gặp người
gọi là mẹ này, lần đầu tiên chạm mặt ở nhà ga, trong lòng bà vẫn tràn đầy lửa hận.

 

Bà oán hận huyết mạch của anh, anh không có cách nào thay đổi,
khúc mắc đời này không thể giải trừ.

 

Nhưng anh không quan tâm.

 

Tư Cẩn đứng đó, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, nhìn thẳng người
từ nhỏ mà anh muốn cũng không với tới được kia, bình tĩnh mở miệng: “Đinh
phu nhân, hiến tủy là tôi tự nguyện, cũng không phải báo đáp ơn sinh dưỡng của
bà, ân oán của bà và Tư gia, tuy rằng tôi không sai nhưng cũng không phải hoàn
toàn vô tội, làm chậm trễ vài năm thanh xuân của bà, tôi thay mặt ba xin lỗi.
Hi vọng sau này sẽ không làm phiền tới cuộc sống của nhau, làm người lạ là tốt
nhất.”

 

“Cuối cùng, chúc bà quãng đời còn lại…. Khỏe mạnh
bình an.”

 

Nói xong, anh xoay người chuẩn bị ra ngoài.

 

“Tư Cẩn,” Thẩm Nam Chi gọi anh lại, “Có thể
tha thứ cho mẹ không?”

 

Tư Cẩn dừng chân: “Không cần.”

 

Thẩm Nam Chi nhìn bóng dáng của anh, có một loại cảm giác đã
qua mấy đời, nhớ năm đó lần đầu tiên bà nhìn thấy Tư Kình trẻ tuổi, tuổi trẻ
soái khí, tuy rằng cuộc sống khốn khổ nhưng vẫn hăng hái khí phách.

 

Bà nghĩ, nếu không phải vì ân oán đời trước, bà và Tư Kình sẽ
không đi tới bước này, đứa con trai này cũng không cần chịu nhiều đau khổ như vậy.

 

Đinh Nghiễm thấy bà xuất thần, khẽ xoa đầu: “Được rồi,
Tư Cẩn nói như vậy, em cũng đừng nghĩ nhiều, hôm nay nói hơi lâu rồi, em nghỉ
đi.”

 

Đinh Tư Hòe cũng chạy nhanh phụ họa: “Đúng vậy mẹ, mẹ
mau nghỉ đi.”

 

Thẩm Nam Chi có chút suy yếu mà cười cười, bình thường trở lại,
hiện giờ như vậy, cũng là cục diện tốt nhất.

 

Có một số việc, sai rồi chính là sai rồi, không cách nào vãn
hồi.

 

Tư Cẩn trầm mặc đi qua hành lang dài dằng dặc, anh không muốn
nghĩ tới, lúc núi tuyết sụp đổ, có một mảnh bông tuyết là vô tội.

 

Sự tình qua lâu như vậy, trong đó thị phi đúng sai sớm đã
không thể phân đến rõ ràng, nói Tư Kình có sai, thì do ông quá yêu Thẩm Nam
Chi.

 

Nói Thẩm Nam Chi có sai, thì bà cũng vì muốn Tư gia tan cửa
nát nhà.

 

Nói anh có sai, thậm chí anh không biết bởi vì cái gì, mà phải
chịu đủ tất cả lạnh lùng thờ ơ.

 

Cho nên nói, quãng đời còn lại không thể thấy, mọi người mạnh
khỏe mới là lựa chọn tốt nhất.

 

Anh tiến về phía trước, Cố Nguyễn đã đứng ở cuối hành lang.

 

Đứng ngắm đàn chim tung cánh bay lượn ngoài cửa sổ.

 

Anh chậm rãi đến gần, ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên đỉnh
đầu.

 

Cố Nguyễn ngửi được mùi hương quen thuộc, đang muốn xoay người,
Tư Cẩn ôm chặt lấy cô, ỷ lại: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

 

Cố Nguyễn bất động, trong lòng thầm than, quả nhiên vẫn
không vui sao?

 

“Muốn thử tiếp thu sao?”

 

“Bà ấy thật sự rất hạnh phúc.” Sau một lúc lâu, Tư
Cẩn nói tiếp một câu. “Không nên bị quấy rầy.”

 

Cố Nguyễn ở trong ngực anh gian nan xoay người, nhón chân duỗi
thẳng cánh tay xoa xoa đầu anh: “Bảo bảo nhà chúng ta cũng rất hạnh phúc
a.”

 

Tư Cẩn ‘Ừ’ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Bởi vì
có em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN