Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 13: Về nhà mẹ đẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Arisassan
Hàn Liệt vẽ xong năm bé con nhân vật hoạt hình tròn nhỏ đáng yêu, suy nghĩ một chút lại đặt bút xuống vẽ thêm một bản đồ án lâm viên [vườn cây].
Cậu cho rằng nếu muốn phát huy sở trường thiết kế vườn thì phải tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình ra ngoài, nếu như có thể thêu ra đồ án lâm viên lên vải thì chẳng những bán kiếm tiền được mà còn giúp cậu quảng bá tuyên truyền tay nghề, nói không chừng sẽ có người tìm đến cậu để thiết kế vườn.
Cậu vẽ đồ án mô tả một cảnh vườn lâu đình thủy tạ trong Võng Sư Viên, cũng không phức tạp lắm, với tay nghề thêu thùa của Lâm thị thì hoàn toàn có thể thêu ra.
Võng Sư Viên là một trong tứ đại danh viên ở Tô Châu, sở dĩ Hàn Liệt chọn vẽ Võng Sư Viên là vì nó là điển hình của khu lâm viên tứ hợp viện. Trước đó cậu đã tham khảo qua phong cách thiết kế của Tụ Nhàn trà trang, từ đó cảm thấy phong cách của Võng Sư Viên tương đối thích hợp với Tây Nguyên quốc.
Sau khi vẽ xong, Hàn Liệt cầm bản vẽ lên thổi thổi vào nét mực chưa khô bên trên, điều kiện kinh tế của Trì gia cũng chỉ được xem là giàu có ở thôn Hàn gia thôi, tuy đồ vật trong thư phòng của Trì Tu tương đối đầy đủ, nhưng đầu năm nay giấy bút nghiên mực vẫn rất quý, cho nên chất lượng của thuốc màu cùng bút lông trong nhà đều không quá tốt, sắc thái của đồ án vừa được vẽ ra chưa thể khiến cho Hàn Liệt vừa lòng.
Vẽ vời vốn là sở thích của cậu, cậu cũng không muốn gạt nó sang một bên, sở trường này lại càng có thể phát huy ưu thế của cậu ở cổ đại, cho nên cậu quyết định sau này nếu lời thêm ít tiền sẽ đem đi mua giấy bút cùng thuốc màu chất lượng tốt hơn về dùng.
Trì Tu vẫn luôn ngồi đọc sách trên ghế bên cạnh, thấy Hàn Liệt vẽ xong mới đứng dậy nhìn xem một chút.
Nhưng khi trông thấy bức vẽ đồ án cảnh quan kia thì y liền ngây dại, không nói là họa sĩ, ngay cả Hàn Liệt sao có thể nghĩ ra một lâm trạch [vườn nhà] như thế để vẽ ra được? Trong lòng y vô cùng nghi hoặc.
“Kỹ năng vẽ của ngươi tốt thật.” Cuối cùng Trì Tu chỉ có thể hộc ra một câu này.
Đương nhiên đó cũng là lời khen phát ra từ trong nội tâm, kiếp trước kỹ năng vẽ của y đã được xem là cao tay rồi, nhưng khi đem so với Hàn Liệt thì hoàn toàn bị tụt xuống thể loại xấu không tả được.
Mà người nào đó lại không tự giác mà cười cười gật đầu đồng ý, trong lòng rất thỏa mãn với lời khen của Trì Tu.
Ông ngoại cậu là giáo sư đại học, còn là một danh gia thư pháp, từ nhỏ cậu đã tiếp nhận hun đúc từ ông ngoại, cho nên cả thư pháp lẫn quốc họa đều là điểm mạnh của cậu.
Hơn nữa cậu lại theo học chuyên ngành thiết kế sân vườn, dù là phác họa hay vẽ màu nước cậu đều rất giỏi, nếu không muốn nói là tinh thông, cho nên bức vẽ cảnh vườn này khi được vẽ ra trông y như ảnh chụp vậy.
“Sao ngươi có thể vẽ được loại vườn như vậy?” Trì Tu cười cười nhìn bộ dáng ngạo kiều của người nào đó, tùy ý hỏi một câu.
Trong lòng Hàn Liệt lộp bộp một chút, hình như bị lộ mất rồi, nguyên thân vốn chỉ từng đi học tại học đường có ba năm, nghĩa là còn chưa tốt nghiệp được cả tiểu học, sao có thể vẽ được quốc họa với cảnh vườn tược được chứ.
Ngược lại cậu cũng không tỏ vẻ kinh hoảng, biểu tình của Trì Tu khi hỏi tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không đại kinh tiểu quái [*sợ lớn hãi nhỏ], từ đó cậu biết rằng người này sẽ không xem cậu là quái vật.
Đương nhiên vì mới chỉ sống chung với Trì Tu một thời gian ngắn nên cậu không thể nào trực tiếp nói cho người ta biết được, rằng cậu kỳ thật là một người sống ở thời đại ngàn năm sau xuyên về đây, bằng không sẽ dọa sợ Trì Tu mất. Trì Tu là một người sắp chết như vậy mà cậu còn có thể xung hỉ cho sống lại được, điều đó có lẽ sẽ giúp cậu bịa ra một câu chuyện mê tín hợp lý hơn, cũng có thể giúp cậu ứng phó Trì Tu cùng với bọn người Lâm thị, dù sao sau này chắc chắn cậu sẽ còn lộ ra nhiều sơ hở hơn.
“Ta mơ thấy.” Hàn Liệt nói dối không chớp mắt.
Trì Tu hơi hơi nhíu mày, “Mơ thấy? Để có kỹ năng vẽ ra được một bức tranh kiểu này chắc chắn không thể nào không luyện tập liên tục hơn mười năm được.”
Hiện tại y khẳng định Hàn Liệt có vấn đề, từ việc người này có thể phát minh ra mứt anh đào, cho đến đoạn đối thoại với Từ Sơ Ngôn, y có thể kết luận rằng đây không phải là loại người mà một gia đình như Hàn gia có thể dạy dỗ ra được.
Đối với vị xung hỉ hôn phu của mình, Trì Tu cũng đã từng nghe phong phanh qua một ít, trước khi xung hỉ Hàn Liệt là một người yếu đuối hướng nội, sau khi bị ngã xuống nước thiếu chút nữa bệnh chết khỏe lại rồi thì biến hóa rất lớn, ngược lại rất giống với tình huống của y.
Chẳng lẽ Hàn Liệt cũng trọng sinh? Thế nhưng Hàn Liệt lại không hiểu biết rất nhiều thứ ở Tây Nguyên quốc, còn thường hay khách sáo dò hỏi thông tin từ miệng y, như chế độ ở Tây Nguyên quốc thế nào, xã hội ra sao, khiến y cảm thấy cậu ta không phải trọng sinh.
Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thật ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, khi đó lúc bị ngã xuống nước suýt chết thì được cứu lên và nằm hôn mê trên giường từ đó.”
“Lúc đang hôn mê thì ta trông thấy một tia sáng ánh vàng nhập vào trong cơ thể mình, nó đưa ta đến một thế giới khác, cũng là nơi ta sống tiếp hơn hai mươi năm, học được rất nhiều thứ mới lạ, mứt anh đào lúc trước với cảnh vườn vẽ ra dưới đây đều là những thứ nằm trong số đó, sau khi tỉnh lại ta vẫn còn nhớ rõ tất cả.” Hàn Liệt nửa thật nửa giả nói, chỉ cần Trì Tu tin là được, sau này cậu cũng có thể dễ dàng làm việc hơn.
Trì Tu trầm ngâm liếc mắt nhìn Hàn Liệt, đôi mắt trong suốt của cậu không giống như đang nói dối. Chưa kể y còn trọng sinh được mà, nếu Hàn Liệt cũng gặp phải những sự kiện kỳ dị như vậy thì đối với y cũng không đáng sợ lắm.
“Ta tin ngươi.” Trì Tu thấy Hàn Liệt nở một nụ cười yên tâm mới thâm thúy nói tiếp: “Nhưng chuyện này ngoại trừ ta ra thì đừng nói cho ai biết nữa, bằng không thì sẽ rất bất lợi đối với ngươi.”
Hàn Liệt cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết thôi.”
Cậu đâu có ngốc đến mức đi rêu rao chuyện này cho người khác biết được, khi nào thân nhân của Lâm thị với Nghiêm thị nhận ra có gì đó không đúng mà thắc mắc, cậu sẽ nói là lúc ngủ mơ thấy một lão thần tiên báo mộng dạy cho cậu, nghe xong chắc chắn những người này chẳng những không hoài nghi mà còn cao hứng ấy chứ.
Mà sở dĩ cậu nói cho Trì Tu nghe là vì hai nguyên nhân, một là người này rất khôn khéo, khó có thể giấu diếm được, thà nửa thật nửa giả nói ra còn hơn; hai là cậu cảm thấy Trì Tu cũng không đơn giản, tuy cậu có thể đoán được y không phải người xuyên qua giống mình, nhưng chắc chắn y cũng có một bí mật không muốn tiết lộ cho người khác biết, bởi Trì Tu luôn khiến cậu có cảm giác đồng cảnh ngộ.
Đương nhiên cậu cũng không có hứng thú gì đối với bí mật của người khác, càng không đi đào móc đối phương, chỉ cần cả hai sống chung thật vui vẻ với nhau là được.
Trì Tu nghe Hàn Liệt nói thế thì cười cười gật đầu vừa lòng, tò mò hỏi một chút về cái thế giới mà Hàn Liệt đã nhắc tới, Hàn Liệt cũng tùy tiện nói y nghe vài điều.
Trì Tu hứng thú nồng hậu mà nghe, đối với những gì Hàn Liệt nói ra đều rất tin tưởng.
Ngày hôm sau, Hàn Liệt đưa bản đồ án mình tự vẽ cho Lâm thị xem, Lâm thị cũng vô cùng kinh sợ, nghi hoặc đánh giá Hàn Liệt một phen, cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi cậu sao biết nhiều thứ như vậy, Hàn Liệt lại kể lại chuyện lão thần tiên báo mộng.
Lâm thị ngược lại hoàn toàn tin vào chuyện này, dù sao sự thật rằng Hàn Liệt xung hỉ cho Trì Tu sống lại vẫn bày ra trước mắt, khó trách lão đạo sĩ kia lại nói Hàn Liệt là một người có phúc khí, tương lai cũng sẽ là phúc tinh của Tu nhi nhà bà, do đó trong lòng Lâm thị càng ngày càng thấy việc cưới Hàn Liệt vào cửa là hành động đúng đắn.
Sau đó bà cũng dặn Hàn Liệt không được nói cho người khác biết chuyện này, sợ sẽ khiến cho người trong thôn ghen tị, rồi đi lan truyền tin đồn linh tinh, Hàn Liệt vui vẻ đồng ý.
Phu phu hai người sau khi ăn trưa xong, mỗi người vác một cái túi, bên trong để những món đồ đã mua trên trấn rồi cất bước đi thăm nhà của Hàn Liệt.
Lúc đến được Hàn gia, cả nhà họ vừa ăn cơm trưa xong, Nghiêm thị đang dọn chén đũa trên bàn, Tiểu Thất là người đầu tiên phát hiện hai người họ.
“Ca, ngươi về rồi!” Tiểu Thất vừa trông thấy Hàn Liệt thì hưng phấn nhảy đến trước mặt Hàn Liệt, cười nói kéo vạt áo cậu.
Hàn Liệt cười cười sờ đầu Tiểu Thất: “Tới thăm mọi người một chút.”
Hàn lão tam thấy hai phu phu Hàn Liệt ghé thăm, trong lòng cũng cảm thấy rất vui, “Ngũ lang với lão đại Trì gia tới chơi à, mau vào phòng trong ngồi đi.”
Tứ tỷ nhi vội vàng giúp Nghiêm thị thu dọn xong chén bát, sau đó háo hức chạy đến bên người Hàn Liệt, Nghiêm thị gặp được nhi tử cùng hôn phu cũng thấy rất vui.
Hai người Hàn Liệt lấy đồ để trong túi ra, Nghiêm thị nhìn thấy liền biến sắc: “Hai người các ngươi đang làm gì thế! Sao lại đem nhiều đồ qua đây vậy, ngũ lang ngươi thật không đúng mực tí nào.”
Bà biết Trì gia hiện tại không còn được như xưa, nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nào là thịt heo, gạo, bột mì, nhiêu đây chắc phải tốn rất nhiều tiền. Bà tưởng Hàn Liệt đây là giấu nhà chồng đem về cho nhà mẹ đẻ, sợ nhi tử bị Trì gia dị nghị nên mới trách cứ một chút.
“Mẹ, đây không phải lấy từ nhà ta đem tới, mà là tự Hàn Liệt kiếm tiền rồi mua để hiếu kính mọi người.” Trì Tu cười giải vây cho Hàn Liệt.
Hàn Liệt gật gật đầu: “Đúng thế, tất cả những thứ này đều là ta cùng Trì Tu mua để hiếu kính cha mẹ.”
“Mua á? Thế các ngươi lấy tiền ở đâu ra vậy?” Hàn lão tam khó hiểu hỏi nhi tử của mình.
Hàn Liệt kể chuyện bán công thức làm mứt anh đào ra, khiến cho Hàn lão tam cùng Nghiêm thị phải kinh hãi, nhưng phần nhiều là cảm thấy tự hào, đây chính là nhi tử của bọn họ đó, nhi tử có bản lĩnh khiến cho người làm cha làm mẹ như bọn họ rất cao hứng, cuộc sống của nhi tử sau này cũng có thể tốt đẹp hơn.
Cậu lại đem hai bản vẽ nhân vật hoạt hình với mấy cái yếm cùng chỉ thêu đưa cho Nghiêm thị để bà thử thêu xem sao, Nghiêm thị cũng rất thích những hình vẽ kia, bà nghĩ rằng nếu thêu hình này lên vải thì chắc chắn có thể bán thêm được ít tiền.
Qua một buổi chiều, tuy Trì Tu không nói nhiều lắm, nhưng ấn tượng của tất cả già trẻ Hàn gia đối với y đều rất tốt, đặc biệt khi trông thấy y đối xử với Hàn Liệt không tệ, trong lòng họ càng cảm thấy Trì Tu là người tốt.
[*đang ở cổ đại nên đổi cách nói nhé, mấy cái vườn gì ấy]
Hết chương 13
*Võng Sư Viên – Master of Nets Garden ở Tô Châu, Trung Quốc là một kỳ quan thế giới được UNESCO công nhận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!